Hôm nay là cuối tuần, Lê Tử Sách theo chân Sở Mộ Nhiên về nhà họ Sở chơi, chuẩn bị cho đám cưới sắp tới gần. Dù trong lòng còn tình cảm với Thẩm Vân Hạ nhưng Lê Tử Sách đành chôn chặt nó vào tim, xem nó như một vùng ký ức đẹp của riêng mình. Còn về Sở Mộ Nhiên, anh đối với cô chỉ có sự cảm mến mà thôi. Dù vậy, anh vẫn quyết định về chung một nhà với người mà mình không yêu. Có lẽ, Lê Tử Sách làm vậy là vì muốn âm thầm bảo vệ Thẩm Vân Hạ từ phía sau.
Trong bữa cơm, Sở Mộ Nhiên thông báo với mọi người: “Tháng sau bọn con sẽ làm đám cưới.”
“Vậy cũng tốt.” Ông Sở gật đầu, tỏ vẻ hài lòng.
“Thế hai đứa chuẩn bị tới đâu rồi? Có cần mẹ giúp gì không?” Đây là chuyện vui, đương nhiên bà Ân Hiểu Cầm không khỏi phấn khởi.
Sở Mộ Nhiên nắm lấy tay Lê Tử Sách, mỉm cười nói: “Bọn con muốn được tự tay chuẩn bị cho đám cưới của mình. Mẹ không cần phải bận tâm đâu ạ!”
“Vậy có gì khó khăn cứ nói với mẹ nhé! Mẹ giúp cho.”
“Vâng ạ!”
Dù mối quan hệ của hai người họ đã kết thúc, Thẩm Vân Hạ vẫn thấy buồn trong lòng. Giá mà ngày đó cô không lỡ lên giường với Sở Mộ Bạch, có lẽ hai người đã trở thành một cặp rồi. Trên thế gian này, còn gì đau khổ hơn khi hai người yêu nhau mà không thể đến được với nhau. Nghĩ vậy, Thẩm Vân Hạ càng thêm ủ rủ.
Chiều hôm đó, nhân lúc trời mát, Thẩm Vân Hạ dẫn hai đứa nhỏ ra sau vườn hoa chơi. Để chúng ngồi xích đu, cô đi lang thang tận hưởng bầu không khí trong lành một chút. Những lúc không vui, Thẩm Vân Hạ thường muốn ở một mình ngắm nhìn trời mây để lòng mình dịu lại. Đột nhiên, cô và Lê Tử Sách chạm mặt nhau, lúc này anh đang trồng cây.
“Vân Hạ, sao em lại ở đây?”
“À… em dắt hai đứa nhỏ ra đây chơi.” Tự nhiên gặp lại mối tính đầu, trong lúc chỉ có hai người với nhau, Thẩm Vân Hạ có chút ngượng ngùng.
Lê Tử Sách mỉm cười: “Vậy à?”
Nếu có thể, Lê Tử Sách ước gì thời gian có thể quay trở lại, anh sẽ dũng cảm đứng về phía Thẩm Vân Hạ để che chở cho ba mẹ con cô. Một nhà bốn người bọn họ có thể sống hạnh phúc bên nhau, không phải tốt hơn bây giờ sao? Một người lấy người mình không yêu, một kẻ lại bị chồng giày vò đến mức cạn cả nước mắt. Nhìn Thẩm Vân Hạ của hiện tại, anh xót xa khi đã lâu rồi trên môi cô thiếu vắng nụ cười.
“Sắp tới em có dự định gì chưa? Anh nghe nói là hai người đã quyết định ly hôn.” Lê Tử Sách hỏi Thẩm Vân Hạ.
Cô mỉm cười, gật gật đầu: “Em nghĩ mình đã sai khi đồng ý về đây sống chung với Sở Mộ Bạch. Nếu cứ kéo dài mãi, em lo rằng bản thân mình sẽ không chịu nổi. Sau khi ly hôn, em sẽ đi làm trở lại, một mình nuôi hai đứa nhỏ. Lúc đó, cuộc sống chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn bây giờ.”
“Thật ra… anh vẫn luôn nhớ về kỷ niệm của chúng ta. Giá như thời gian quay trở lại, anh nhất định sẽ không buông tay em đâu.”
Lê Tử Sách nhìn sâu vào mắt Thẩm Vân Hạ, bộc bạch tình cảm đã dồn nén trong lòng mình bấy lâu nay.
Không thấy Lê Tử Sách ở trong nhà, Sở Mộ Nhiên đi khắp nơi tìm anh. Cuối cùng khi ra tới vườn hoa, Sở Mộ Nhiên nghe được lời chồng tương lai của mình nói với Thẩm Vân Hạ thì liền hùng hở đi tới, kéo Lê Tử Sách về phía mình.
“Thẩm Vân Hạ, cô đang làm cái quái gì vậy hả? Cô không nhớ là mình đã có chồng rồi à, tại sao lại còn dùng thủ đoạn mê hoặc Lê Tử Sách?”
“Mọi chuyện không giống như cô nghĩ đâu. Trước sau gì tôi cũng rời khỏi căn nhà này, chẳng lẽ còn phải làm mấy chuyện thừa thãi này sao? Bạn cũ gặp lại, chẳng lẽ không trò chuyện với nhau được một câu?”
Khi hai người họ nói chuyện với nhau, Sở Mộ Bạch thấy vậy liền đi tới, ghen tị khi Thẩm Vân Hạ đứng nói chuyện với Lê Tử Sách. Một người là vợ hắn, một người sắp trở thành em rể của hắn, không tức sao được.
“Thẩm Vân Hạ, cô cho rằng mình gây rắc rối chưa đủ sao?”
“Sở Mộ Bạch, tôi và anh sắp ly hôn rồi, không cần ghen tuông hay nổi giận chi cho mất thời gian. Nếu anh cảm thấy không chấp nhận được thì mau chóng ký giấy ly hôn đi, đường ai nấy đi.”
“Cô…”
“Thẩm Vân Hạ, chị đúng là người phụ nữ trơ trẽn.”
Từ nãy tới giờ, Sở Mộ Bạch, Sở Mộ Nhiên thay phiên công kích cô mà Lê Tử Sách vẫn đứng im như tượng, không hề nói lấy một câu công bằng. Đến giờ phút này đây, cô nhân ra Lê Tử Sách là một người đàn ông nhu nhược, chưa bao giờ đủ dũng khí để bênh vực cô, dù chỉ một lần. Do đó, sự nuối tiếc mà cô dành cho anh cũng không còn nữa, chỉ thấy thất vọng mà thôi. Còn với hai anh em nhà họ Sở, Thẩm Vân Hạ càng thêm chán ghét. Nhà họ Sở đều cùng một loại người, vô lý, thiếu trách nhiệm và hay coi thường người khác. Đã vậy thì chẳng có gì phải lưu luyến, dứt khoát ra đi càng nhanh càng tốt.
“Tôi không dư thời gian để cãi nhau với mấy người. Thật là…”
Thẩm Vân Hạ dắt hai đứa nhỏ đi vào nhà, mặc kệ ba kẻ điên.