Từ ngày đồng ý hôn sự với Sở Mộ Bạch, Thẩm Vân Hạ không có lấy một nụ cười. Hôn lễ này đối với thanh xuân của cô chính là án tử. Ông bà Thẩm biết con gái không vui, lại biết chuyện Thẩm Vân Hạ có thai hoàn toàn ngoài ý muốn của cô, nên càng thêm xót xa và áy náy với con gái và cháu ngoại.
Thẩm Vân Hạ buồn bực hết mấy ngày, Lê Tử Sách cũng không thấy nhắn tin hay gọi điện cho cô. Thẩm Vân Hạ tự nhủ lòng: "Như vậy cũng tốt, anh ấy sẽ không nhìn thấy bộ dạng thê thảm và nhục nhã này của mình." Dù đã nghĩ như vậy, nhưng trong lòng Thẩm Vân Hạ thực sự rất đau.
Mấy ngày sau đó, không biết vì lí do gì, Sở Mộ Nhiên đột ngột gọi cho Thẩm Vân Hạ, nói muốn hẹn cô ra ngoài dạo chơi cho khuây khỏa. Thẩm Vân Hạ đã lâu không hít thở không khí bên ngoài, đây lại là lời mời của bạn thân, nên cô không thể từ chối được.
Thẩm Vân Hạ theo lịch hẹn, đến một quán cà phê sang trọng. Sở Mộ Nhiên đã ở đó chờ sẵn, còn đưa tay vẫy vẫy cô.
"Vân Hạ, tớ ở đây!"
Thẩm Vân Hạ rặn ra một nụ cười, bước lại gần cô ta, chậm chạp ngồi xuống. Sở Mộ Nhiên nhìn dáng vẻ tiều tụy, không còn chút khí chất của hoa khôi đại học trên người Thẩm Vân Hạ, trong lòng có chút đắc ý.
“Vân Hạ à, thực ra có những chuyện, tớ luôn cảm thấy áy náy với cậu. Giữ mãi trong lòng, tớ cảm thấy bất an lắm”. Sở Mộ Nhiên bày ra vẻ mặt hối lỗi, tha thiết nói với Thẩm Vân Hạ.
“Tớ hiểu. Cậu có gì thì cứ nói thẳng đi, chúng ta là bạn thân mà.” Thẩm Vân Hạ nở một nụ cười nhưng đáy mắt lại buồn rầu không thể giấu. Cô biết điều mà Sở Mộ Nhiên muốn nói là gì.
Sở Mộ Nhiên thở dài, nắm lấy bàn tay gầy guộc của Thẩm Vân Hạ, nhỏ giọng nói với cô:
“Vân Hạ, đêm đó là tớ không tốt. Vốn dĩ, tớ chỉ muốn tổ chức bữa tiệc sinh nhật hoành tráng để bạn bè cùng chung vui, không ngờ lại để cậu uống say, đi nhầm vào phòng anh trai tớ. Chuyện này thực sự ngoài ý muốn, tớ… tớ xin lỗi. Từ ngày đó, không lúc nào tớ cảm thấy thôi áy náy với cậu.”
Sở Mộ Nhiên bề ngoài tha thiết, nhưng thực chất trong lòng đang âm thầm đắc ý. Đêm đó, nhờ liều thuốc kia cùng men rượu mạnh, cô ta mới thành công đưa Thẩm Vân Hạ lên giường Sở Mộ Bạch. Sở Mộ Nhiên hiểu rất rõ về anh trai mình, Sở Mộ Bạch xưa nay phong lưu phóng túng đã quen, phụ nữ từng lên giường với anh chưa bao giờ được anh để vào mắt, càng không được tôn trọng. Bị Sở Mộ Bạch giày vò như vậy, Thẩm Vân Hạ không những không thể ngẩng mặt đối diện với Lê Tử Sách, mà còn phải chịu sự khinh bỉ của Sở Mộ Bạch. Có điều, trăm tính ngàn tính, Sở Mộ Nhiên vẫn tính sai một bước, đó là Thẩm Vân Hạ ấy vậy mà lại mang thai.
Cho nên bây giờ, dù đắc ý nhưng Sở Mộ Nhiên vẫn có chút không cam lòng. Một người phụ nữ xuất thân nghèo khó như Thẩm Vân Hạ ngang nhiên trở thành Sở thiếu phu nhân, lại còn là chị dâu của cô ta. Có điều, nếu cô ta không tính toán sai, thì Sở Mộ Bạch dù có cưới Thẩm Vân Hạ thì cũng không bao giờ để cô sống yên ổn, vui vẻ.
Nghĩ như vậy, Sở Mộ Nhiên càng thêm khâm phục mưu kế của chính mình.
Ngồi đối diện Sở Mộ Nhiên, Thẩm Vân Hạ nhìn nét mặt áy náy của cô ta, trong lòng cũng chẳng dễ chịu gì. Cô liền nở một nụ cười như muốn an ủi chính mình, rồi nói:
"Mộ Nhiên, chuyện xảy ra là ngoài ý muốn, cậu đừng tự trách bản thân. Có trách thì trách tớ không may mắn mà thôi. Vả lại, dù sao thì sau này chúng ta cũng là người một nhà, đừng nghĩ đến chuyện này nữa nhé."
Sở Mộ Nhiên không hề ngạc nhiên trước phản ứng của Thẩm Vân Hạ, cô ta biết bạn thân của mình vốn rất hiền lành, bao dung. Sở Mộ Nhiên cũng mỉm cười nhìn Thẩm Vân Hạ, thân thiết nói:
"Vậy thì chúng ta đừng nghĩ về quá khứ nữa, hướng tới tương lai là được rồi. Anh trai tớ nhìn thì có vẻ lạnh lùng, nhưng thực ra là người rất tốt. Sau này, cậu sinh con rồi, anh ấy sẽ thay đổi, yêu thương cậu nhiều hơn."
Thẩm Vân Hạ miễn cưỡng gật đầu. Cô chẳng trông mong gì vào sự thay đổi của Sở Mộ Bạch, càng không cần đến tình cảm của hắn. Cô chỉ cần hai đứa trẻ trong bụng mình không phải chịu cảnh bữa đói bữa no, thiệt thòi so với chúng bạn là cô đã mãn nguyện rồi.
Thấy Thẩm Vân Hạ không có nửa lời trách móc mình, Sở Mộ Nhiên liền hào hứng nói:
"Hay tớ đưa cậu đi chọn váy cưới nhé, cũng sắp đến ngày cử hành hôn lễ rồi."
Thẩm Vân Hạ có hơi sửng sốt, nhưng cô cũng không nỡ từ chối Sở Mộ Nhiên, đành gật đầu đồng ý. Sở Mộ Nhiên lập tức kéo Thẩm Vân Hạ rời khỏi quán cà phê.
Thẩm Vân Hạ thử qua mấy bộ váy cưới, đều là những thứ xa xỉ phẩm đắt đỏ của giới thượng lưu. Thế nhưng, đối với cô, nó chẳng khác gì gông cùm xiềng xích. Thẩm Vân Hạ từng mơ đến một đám cưới đẹp đẽ và hạnh phúc, cùng với người đàn ông cô yêu. Khi đó, cô chỉ nghĩ, dù là váy cưới rẻ nhất cũng sẽ là bộ váy cưới ý nghĩa nhất đối với cô.