Thẩm Vân Hạ đã hạ quyết tâm sẽ thay đổi. Tuy nhiên, nếu chỉ chịu khó trang điểm thôi thì chưa đủ, cô cần giảm cân nữa. Nghĩ là làm, Thẩm Vân Hạ bắt đầu chế độ ăn kiêng, thực hiện liên tục trong nhiều ngày khiến cơ thể suy nhược, mặt mày xanh xao.
Sáng hôm nay, sau khi thức dậy, cô vừa đi ra khỏi phòng liền thấy choáng váng mặt mày, trời đất như đảo điên. Chưa đầy một phút sau, cô đã ngất xỉu ngay tại chỗ. Cùng lúc đó, người hầu đang làm quét dọn thấy Thẩm Vân Hạ bất tỉnh nên gọi xe cấp cứu, đưa cô đến bệnh viện.
Kiểm tra và tiến hành truyền dịch, bác sĩ nói với người làm nhà họ Sở:
“Cô ấy ngất xỉu là do tụt huyết áp, nguyên nhân đến từ việc giảm cân quá mức. Bây giờ thì không có vấn đề gì cả, ăn uống nghỉ ngơi đầy đủ là khỏe thôi.”
“Cảm ơn bác sĩ.”
Rời khỏi phòng bệnh của Thẩm Vân Hạ, vị bác sĩ khép nhẹ cánh cửa rồi tiếp tục công việc của mình. Thấy cô vẫn còn đang hôn mê, người làm lắc đầu nói:
“Đúng là khi đứng với Joyce, bất kể ai cũng cảm thấy thua kém. Khó trách nếu muốn giữ được trái tim của cậu chủ, phải xinh đẹp hơn mới có hiệu quả.”
Nghe tin con dâu nhập viện, bà Ân Hiểu Cầm lo lắng nên đến thăm. Khi bà tới, Thẩm Vân Hạ cũng đã tỉnh, đang ăn cháo mà người làm đút cho.
“Mẹ!”
Thấy bà Ân Hiểu Cầm đi vào, Thẩm Vân Hạ uể oải gọi một tiếng mẹ. Dù đang ở trong bất cứ hoàn cảnh nào, cô cũng không thể quên được việc giữ gìn phép tắc. Nhìn da mặt cô xanh xao, bà xót xa nói:
“Sao lại để ra nông nỗi này hả con?”
“Chị không ăn nữa đâu.” Quay sang nói với người làm một câu, Thẩm Vân Hạ để người đi khỏi rồi mới tâm sự thật với mẹ chồng.
“Con cũng đã tốt nghiệp lớp tại chức, thành tích vô cùng tốt. Tiếc là con đi phỏng vấn ở công ty này đến công ty khác, bọn họ đều từ chối vì ngoại hình con không hợp mắt. Do đó, con mới giảm cân.”
Thấy con dâu lao tâm khổ tứ như vậy, bà Ân Hiểu Cầm cũng thương xót, bèn giúp cô một tay: “Con cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi. Khỏe rồi mẹ sẽ nhờ bác sĩ lên thực đơn ăn uống khoa học cho con, song song với đó là thuê huấn luyện viên chuyên nghiệp giúp con giảm cân, đảm bảo con sẽ được như ý nguyện. Còn việc làm thì con yên tâm, tập đoàn nhà họ Sở chúng ta không thiếu một vị trí dành cho con.”
Nghe được những lời này, Thẩm Vân Hạ cảm động đến rơi nước mắt. Tuy rằng Sở Mộ Bạch chán ghét cô, nhiều lần sỉ nhục cô nhưng đổi lại mẹ chồng lại vô cùng hiểu chuyện và tốt tính. Có được sự giúp đỡ này, Thẩm Vân Hạ cũng yên tâm phần nào.
“Cảm ơn mẹ.”
“Đừng khách sáo, chúng ta là người một nhà không phải sao?”
Thẩm Vân Hạ mỉm cười gật đầu, đôi mắt long lanh vì cảm động. Không làm phiền con dâu nghỉ ngơi, bà thuê một điều dưỡng chăm sóc cô, còn mình thì về nhà, tiện thể để mắt tới hai đứa cháu trai.
Không an tâm để hai đứa nhỏ ở nhà, đợi mẹ chồng đi rồi, cô nói với bác sĩ và xin về nhà để dưỡng bệnh. Bác sĩ không phản đối, đồng ý với đề nghị của cô.
Chuyện này nhanh chóng đến tai Joyce. Nghe được câu chuyện của Thẩm Vân Hạ, cô ta lại rỉ tai với Sở Mộ Bạch, mượn gió bẻ măng, hòng rút ngắn thời gian đuổi Thẩm Vân Hạ ra khỏi nhà họ Sở.
“Anh có biết vì sao Thẩm Vân Hạ lại nhập viện không?”
Sáng hôm nay, công ty có việc gấp nên anh phải tới giải quyết sớm, hoàn toàn không nắm được chút tin tức nào ở nhà. Vì thế, ngay khi bước vào cửa, Joyce đã thủ thỉ bên tai Sở Mộ Bạch, khơi mào sự căm ghét của anh với người phụ nữ kia.
“Cô ta nhập viện rồi sao? Đáng đời.”
Không những không lo lắng, Sở Mộ Bạch còn cho rằng đó là hình phạt thích đáng mà kẻ độc ác như cô phải nhận. Lúc này, Joyce lại được dịp thêm dầu vào lửa:
“Nếu bị bệnh mà nhập viện thì đã chẳng có gì để nói. Đằng này, vì muốn thu hút sự chú ý của Đặng Tư Thành, Thẩm Vân Hạ mới ra sức giảm cân đến suy nhược cơ thể. Đúng là loại phụ nữ không biết vô liêm sỉ mà.”
“Em nghỉ ngơi đi, anh ra ngoài một lát.”
Không cần nói cũng biết, Joyce chắc chắn là Sở Mộ Bạch đi Thẩm Vân Hạ. Tốt thôi, đây chính là điều mà cô muốn thấy.
Cũng không biết từ lúc nào, mỗi khi nghe tin Thẩm Vân Hạ có tư tình với ai bên ngoài, Sở Mộ Bạch lại tức giận đi tìm cô để chất vấn. Lần này cũng không ngoại lệ, Sở Mộ Bạch không gõ cửa mà cứ thế bước vào. Thấy bộ dạng của Sở Mộ Bạch, Thẩm Vân Hạ lười nhác xoay người vào trong, từ chối trò chuyện với anh.
“Thẩm Vân Hạ, nếu cô thấy ở đây không tiện thì có thể rời đi, đừng làm chuyện khiến tôi phải mất mặt.”
Mặc cho Sở Mộ Bạch đang nhục mạ cô, Thẩm Vân Hạ vẫn im lặng. Hôm nay sức khỏe của cô không được tốt, không muốn đôi co với anh ta.
Không nghe tiếng cô trả lời, Sở Mộ Bạch vòng qua trước mặt Thẩm Vân Hạ, nhìn cô chằm chằm nói:
“Đừng tưởng những chuyện cô đang làm thì tôi không biết. Nhà họ Sở không dư cơm để nuôi người phụ nữ lăng loài như cô.”
“Anh nói xong chưa? Xong rồi thì cút đi cho tôi.”