Ra khỏi phòng sách của Sở Mộ Bạch, Thẩm Vân Hạ quay lại phòng khách. Dù tâm trạng không tốt nhưng cô vẫn nói nhẹ nhàng với bà Ân Hiểu Cầm:
“Mẹ ơi, chắc con… không thể ở lại đây được đâu. Chút nữa con xin phép mẹ cho con dẫn hai đứa nhỏ về bên kia.”
Cô thực lòng muốn đáp ứng nguyện vọng của mẹ chồng, tuy nhiên lời nói của Sở Mộ Bạch khiến cô bị tổn thương, cảm thấy bị xúc phạm. Nếu cô thật tình muốn bước chân vào nhà họ Sở thì đã tới tìm họ cách đây bốn năm, hà cớ gì phải chờ tới bây giờ.
Thấy con dâu nói vậy, bà lo lắng hỏi: “Sao vậy con?”
“Anh ấy không muốn con ở đây.”
Cô không giấu giếm, cũng không thêm bớt lời nào. Thay vì phải cúi đầu nhịn nhục, Thẩm Vân Hạ chọn cách nói ra sự thật. Điều cô cần là được ở bên hai đứa con, nơi dừng chân nào cũng chỉ là tạm bợ mà thôi, không có ý nghĩa gì.
“Haizzz.” Bà thở dài ngao ngán, tỏ vẻ bất lực. Nhìn hai đứa cháu vui vẻ cười đùa, bà không nỡ để chúng đi. Không thuyết phục được con trai, cũng không thể giữ chân được Thẩm Vân Hạ, bà Ân Hiểu Cầm gọi đến chồng đang ở nước ngoài để cầu cứu:
“Anh có bận lắm không? Em có chuyện muốn nói.”
“Cũng được.” Công việc chất cao như núi nhưng ông vẫn dành thời gian để trả lời vợ. Từ trước đến giờ, tình cảm của hai vợ chồng bà rất tốt, ai cũng ngưỡng mộ.
“Em muốn để Vân Hạ dọn về nhà chúng ta ở, sống cùng với hai đứa cháu cho tiện. Người nhà họ Sở sao có thể lưu lạc bên ngoài được. Nhưng mà Mộ Bạch không đồng ý, Vân Hạ cũng không muốn ở lại, anh tìm cách giúp em khuyên nhủ hai đứa nó xem sao.”
Đầu dây bên kia, ông Sở đã hiểu đầu đuôi câu chuyện, đồng ý với lời yêu cầu của vợ: “Anh biết rồi. Anh sẽ gọi điện cho chúng ngay đây, em nghỉ ngơi sớm đi nhé.”
“Vâng.”
Kết thúc cuộc điện thoại với vợ, ông gọi cho con dâu đầu tiên. Nhận được cuộc điện thoại của bố chồng ngay giữa đêm khuya, Thẩm Vân Hạ có chút bất an nhưng vẫn bắt máy. Trước khi kết nối với đầu dây bên kia, cô hít một hơi thật sâu để lấy lại tinh thần:
“Con nghe bố.”
“Ngủ chưa?”
“Dạ chưa.” Cô dịu dàng đáp lời, giọng hơi run.
“Cũng khuya rồi, bố không vòng vo nữa. Con ở nhà họ Sở đi, không đi đâu cả. Nếu con còn khăng khăng muốn làm theo ý mình, bố sẽ bắt cóc Tiểu Thành và Tiểu Nặc đi. Còn về phần Mộ Bạch, bố sẽ nói chuyện với nó.”
Giọng nói của ông tràn đầy uy lực, khiến người khác không thể không khuất phục. Sự việc đã rồi, Thẩm Vân Hạ cũng không thể làm khác được, đành nghe theo sự sắp xếp của bố chồng. Rất nhanh chóng, phía Sở Mộ Bạch cũng được ông sắp xếp ổn thỏa.
Tuy ngoài mặt thì đồng ý với quyết định của bố nhưng khi thấy Thẩm Vân Hạ dọn về nhà họ Sở sống, Sở Mộ Bạch vẫn khó chịu:
“Công nhận cô mặt dày thật đó. Tối hôm qua tôi đã nói rõ ràng rồi nhưng mà hình như cô cố tình không hiểu đúng không?”
“Đây là quyết định của bố, tôi không thể làm khác được.”
Thẩm Vân Hạ dửng dưng nói, mặt không có một chút cảm xúc nào.
Thấy cô sắp xếp đồ đạc một cách tự nhiên, cơn giận trong người anh lại bùng phát lên: “Đừng lấy bố ra làm bia đỡ đạn với tôi. Đáng lý ra cô nên từ chối mới phải. Thật ra tôi cũng không bất ngờ lắm, người phụ nữ như cô thì có chuyện gì mà không dám làm. Tiếc là cô vào nhầm nhà rồi.”
Thẩm Vân Hạ nhếch môi cười, khinh bỉ mà nói: “Anh muốn gì thì cứ đi tìm bố mà nói chuyện. Chỉ cần anh thuyết phục được, tôi sẽ sẵn sàng rời khỏi đây.”
“Cô được lắm!” Sở Mộ Bạch chỉ vào mặt cô cảnh cáo: “Tôi nhất định sẽ không để cô được sống yên ổn đâu.”
“Từ ngày gặp anh, cuộc đời tôi đã kết thúc rồi. Anh muốn chém muốn giết cũng được, tôi không phản đối.” Định mệnh đã sắp đặt cho cô được gặp anh, đáng tiếc là cuộc gặp gỡ này sẽ chẳng bao giờ có một kết thúc tốt đẹp. Cô chẳng nuôi hy vọng, vì vậy cũng không có lý do để thất vọng.
Sau khi thu xếp mọi chuyện ổn thỏa, lại được bà n Hiểu Cầm khuyên là nên sống hòa thuận kẻo hai đứa nhỏ buồn, Thẩm Vân Hạ cũng đồng ý. Khuya đến, cô mang đồ ăn vào phòng làm việc cho Sở Mộ Bạch, cố gắng dung hòa mối quan hệ giữa hai người. Vừa bước tới cửa, cô đã nghe thấy giọng anh ta từ bên trong:
“Khi nào em đáp máy bay thì gọi cho anh, anh sẽ tới đón. Yên tâm đi, anh đã chuẩn bị cho em một chỗ ở rồi, đảm bảo khiến em hài lòng.”
Cách nói chuyện của anh với Joyce khác hẳn với giọng điệu tự cho mình là đúng khi nói chuyện với cô. Thẩm Vân Hạ lắng tai nghe thêm, cảm thấy toàn thân nóng như lửa.
“Em rất tò mò đó.”
“Một ngôi biệt thự sang trọng ở gần biển, một chiếc thẻ đen cho em mặc sức tiêu xài. Anh tốt với em như thế, có phải nên được thưởng gì không?”
Thẩm Vân Hạ không nghe được Joyce trả lời, chỉ biết mình đang bấu chặt vào đĩa thức ăn, tâm trí loạn xạ hẳn lên. Một Joyce lại được anh yêu chiều hết mực, còn Tiểu Thành và Tiểu Nặc là con ruột lại không bằng một góc của cô ấy.
“Sở Mộ Bạch, anh có còn là con người không?”