Thẩm Vân Hạ lẳng lặng nhìn người đàn ông đang ôm con mình trong tay, không thể nào chấp nhận được sự thật cô đang là vợ hợp pháp của anh. Cho dù cô không bao giờ chủ động tìm hiểu về tập đoàn Sở Thị, thì thông tin về họ vẫn nhan nhản trên tivi, báo đài, muốn không biết gì cũng khó.
Sở Thị là tập đoàn lớn nhất nhì trong nước, là hào môn thế gia mà bất cứ cô gái nào cũng muốn bước chân vào. Tất nhiên, nếu xuất phát từ tình yêu chân thành và sâu sắc, Thẩm Vân Hạ cũng không ngại học làm một cô dâu hào môn, nhưng thứ cô muốn rốt cuộc vẫn là bình yên và hạnh phúc, chứ không phải là tiền bạc của cải. Vì vậy, thế giới mà nhà họ Sở đang sống hoàn toàn chẳng có chút sức hấp dẫn nào đối với cô.
Thẩm Vân Hạ từ lâu đã nhận thức được một điều, thế giới của cô và họ khác nhau rất xa. Thế giới mà Sở Mộ Bạch đang sống vô cùng xa hoa, lộng lẫy, hào nhoáng, còn cô, cô chỉ chắt chiu những niềm vui bình dị và giản đơn nhất của một bà mẹ trẻ. Chỉ là, nghĩ đến những chuyện đã từng xảy ra, Thẩm Vân Hạ vẫn vô cùng hối tiếc. Nếu năm đó, cô không đi đến buổi sinh nhật của Sở Mộ Nhiên, không uống rượu đến say mèm trong bữa tiệc, Sở Mộ Bạch và cô cũng sẽ không phát sinh loại quan hệ kia, cô cũng không bỏ lỡ tình yêu đầu trong sáng và sâu đậm của mình.
Đang nghĩ ngợi vu vơ, Thẩm Vân Hạ bỗng nghe điện thoại trong túi mình đổ chuông, người gọi đến lại là mẹ chồng cô - n Hiểu Cầm.
“Vân Hạ à, mẹ đã chuẩn bị một bữa cơm chào mừng Mộ Nhiên về nước. Con đưa Tiểu Thành và Tiểu Nặc đến ăn cơm với gia đình nhé!”
Thẩm Vân Hạ có chút mất tự nhiên, cô liếc nhìn đồng hồ, lúc này đã hơn năm giờ chiều. Thẩm Vân Hạ nghĩ ngợi một lát rồi đáp:
“Dạ vâng, thưa mẹ.”
Kỳ thực Thẩm Vân Hạ không hề muốn bước chân đến nhà họ Sở, nhất là khi nơi đó là nơi diễn ra cái đêm oan nghiệt khiến cuộc đời cô rẽ sang một hướng khác. Thế nhưng, n Hiểu Cầm đã có lời mời như vậy, cô không thể không đi.
Cùng lúc đó, Sở Mộ Bạch cũng đã nhận được cuộc gọi của mẹ mình, anh định nói gì đó với Thẩm Vân Hạ thì đã thấy cô thay quần áo, gọi Tiểu Thành và Tiểu Nặc:
“Tiểu Thành, Tiểu Nặc, chúng ta đến nhà bà nội chơi, nhé!”
Hai đứa trẻ rất yêu quý bà nội, vừa nghe mẹ nói như thế, chúng đã vui vẻ nhảy cẫng lên. Thẩm Vân Hạ không thèm nhìn đến Sở Mộ Bạch, trực tiếp bế con rời khỏi nhà rồi thuê taxi đến nhà họ Sở.
Sở Mộ Bạch lái xe theo phía sau, cũng không vội về nhà mà đi mua một món quà cho em gái Sở Mộ Nhiên.
Đúng sáu giờ tối, Thẩm Vân Hạ và hai đứa trẻ đã có mặt tại trang viên của biệt thự nhà họ Sở. Đây là một vùng đất rộng mấy ngàn mét vuông, tất cả đều thuộc sở hữu của gia đình Sở Mộ Bạch. Thẩm Vân Hạ thản nhiên dắt tay Tiểu Thành và Tiểu Nặc, chậm rãi đi vào bên trong.
Đột nhiên, từ xa xa, Thẩm Vân Hạ đã nhìn thấy bóng dáng một người đàn ông quen thuộc đứng dưới gốc cây. Người đó không ai khác chính là Lê Tử Sách. Thấy hắn, Thẩm Vân Hạ bỗng khựng lại, chân không bước nổi, trái tim trong lồng ngực cũng vô thức mà đập điên cuồng.
Như thể đã trải qua mấy kiếp người, người đàn ông trước mặt vừa gần lại vừa xa. Hắn vẫn là Lê Tử Sách của trước đây, nhưng Thẩm Vân Hạ cô không còn là Thẩm Vân Hạ ngây thơ, đơn thuần và trong sáng của ngày đó nữa. Đứng trước Lê Tử Sách, Thẩm Vân Hạ chỉ cảm thấy bản thân mình thấp hèn, dơ bẩn, xấu xí và nhàu nhĩ đến đáng thương.
Lê Tử Sách cũng đã nhìn thấy Thẩm Vân Hạ, hắn chậm rãi bước về phía cô, vẫn dùng đôi mắt trìu mến và ấm áp trong quá khứ để nhìn cô. Thẩm Vân Hạ không dám ngẩng đầu lên, vì không muốn hắn nhìn thấy dáng vẻ nhọc nhằn, thô kệch của bản thân mình hiện tại. Lòng Thẩm Vân Hạ chợt đau đớn đến nỗi toàn thân phát run, hai vành mắt cũng đã bắt đầu nóng lên.
Lê Tử Sách dường như không để tâm đến dáng vẻ xấu xí và sồ sề của Thẩm Vân Hạ, vẫn bước về phía cô, đưa tay xoa xoa gò má hai đứa trẻ.
“Hai cục cưng ngoan, gọi chú đi nào!”
Tiểu Thành và Tiểu Nặc bị động tác của Lê Tử Sách dọa sợ, lập tức trốn sau lưng mẹ. Thẩm Vân Hạ bối rối đến mức không dám ngẩng mặt lên mà đối diện với Lê Tử Sách. Đúng lúc đó, từ xa, Sở Mộ Bạch đã tiến lại gần rồi gọi con.
Tiểu Thành và Tiểu Nặc nhìn thấy Sở Mộ Bạch thì vô cùng vui vẻ, chúng lon ton chạy đến bên cạnh anh, luôn miệng gọi ba. Thẩm Vân Hạ cùng hướng mắt nhìn theo con mình, chủ yếu để tránh đi ánh nhìn của Lê Tử Sách.
“Cô còn đứng đó làm gì, nhanh cái chân lên!” Thấy Thẩm Vân Hạ chậm chạp đứng một chỗ, Sở Mộ Bạch cáu gắt nói.
Thẩm Vân Hạ thở dài, không dám ngước nhìn Lê Tử Sách mà chỉ lầm lũi bước đi. Lê Tử Sách nhìn theo bóng lưng cô, chợt nhận ra nhiều năm qua, Thẩm Vân Hạ không hề sống hạnh phúc như hắn vẫn tưởng.
Còn bản thân hắn thì sao? Sau khi đẩy bạn gái mình cho Sở Mộ Bạch, Lê Tử Sách vẫn nghĩ cô sẽ hạnh phúc, còn hắn có thể ở bên cạnh tiểu thư giàu có Sở Mộ Nhiên rồi quên đi cô. Thế nhưng, rốt cuộc, Lê Tử Sách vẫn không thắng nổi tình yêu trong tim mình. Hắn vẫn nhớ Thẩm Vân Hạ vô cùng!