Nghe Sở Mộ Bạch nói như vậy, Thẩm Vân Hạ càng thêm tức giận và tủi hờn. Cô nhíu mày nhìn người đàn ông đẹp trai, hào hoa phong nhã trước mắt mình, chỉ cảm thấy anh càng lúc càng ích kỷ và đáng ghét đến không thể chịu nổi. Thẩm Vân Hạ hít sâu một hơi, cố lấy hết bình tĩnh mà đáp:
“Tiểu Nặc không cẩn thận nên bị phỏng thôi. Vết thương đã lành rồi!”
Thẩm Vân Hạ chán chường, giải thích qua loa. Năm đó, một mình cô xoay sở với hai đứa con, nhà họ Sở đến một bảo mẫu cũng không thể cấp cho cô, chỉ để cô một mình với vai trò làm mẹ khi vừa hơn hai mươi tuổi. Thẩm Vân Hạ đã sớm vượt qua uất ức năm đó rồi, nhưng vết thương của Tiểu Nặc đau đớn bao nhiêu, lòng cô còn đau đớn hơn gấp nhiều lần. Sở Mộ Bạch và cả nhà họ Sở đều không thể hiểu được.
Sở Mộ Bạch nghe Thẩm Vân Hạ nói một câu nhẹ bẫng như không, đôi mắt lại ngập tràn lửa giận. Anh đập mạnh tay xuống bàn, chỉ vào mặt cô mà mắng:
“Cô vào nhà họ Sở ăn trắng mặc trơn, rốt cuộc cũng không biết phải làm mẹ thế nào à? Có mỗi việc ăn rồi đẻ mà cũng làm không xong! Đồ vô trách nhiệm!”
Thẩm Vân Hạ không còn sửng sốt mỗi khi nghe những lời chỉ trích của Sở Mộ Bạch nữa, mà hoàn toàn căm hận đến tột cùng. Cuộc đời cô đã bị người đàn ông này hủy hoại, anh còn mở miệng trách cô vô trách nhiệm ư? Thẩm Vân Hạ bị dồn nén đến cùng cực, nước mắt lại tuôn rời. Cô nghẹn ngào đáp:
“Ăn với đẻ? Ăn trắng mặc trơn? Anh nghĩ chuyện sinh và nuôi một lúc hai đứa con đơn giản như vậy sao? Cũng đúng thôi, anh chỉ đánh đổi một đêm là đã được làm cha, bây giờ trở về thản nhiên nhận con, còn tôi, tôi đánh đổi cả sinh mạng của mình, cả cả cuộc đời của tôi mới có thể làm mẹ.”
Càng nghĩ càng cay đắng, Thẩm Vân Hạ cố lau đi nước mắt của mình, mặc dù chẳng thể lau hết được sự nhọc nhằn và khổ sở trên khuôn mặt cô.
“Anh nói tôi vô trách nhiệm, vậy còn anh? Anh làm tròn trách nhiệm một người cha ngày nào chưa? Một người cha chỉ biết gái gú, đàng điếm như anh, đến con mình anh còn không phân biệt được! Anh có thể bỏ thời gian bốn năm trời để ăn chơi, lang chạ, nhưng không thể dành ra một ngày để chăm sóc con. Thật ghê tởm!”
Nói rồi, Thẩm Vân Hạ bế thốc Tiểu Thành và Tiểu Nặc đi về phía cửa. Sở Mộ Bạch trợn mắt nhìn theo cô. Vốn dĩ là thiếu gia thuộc hạng giàu có nhất tầng lớp thượng lưu, xưa nay chỉ có đàn bà quấn quít lấy lòng anh, chứ chưa một ai dám ngang nhiên chửi vào mặt anh một ngày mấy cữ như Thẩm Vân Hạ. Sở Mộ Bạch vừa tức giận lại vừa không cam tâm, anh hậm hực đến mức hít thở cũng khó khăn.
Tiểu Thành và Tiểu Nặc được bế trên tay mẹ. Thấy mẹ khóc thê lương như vậy, hai đứa trẻ đều xót xa đến rơm rớm nước mắt. Hai bàn tay bé xíu thay nhau lau đi nước mắt trên mặt Thẩm Vân Hạ, Tiểu Nặc nhỏ giọng nói với mẹ:
“Mẹ ơi, mẹ đừng khóc nữa. Tiểu Nặc thương mẹ nhất. Bố là người xấu, Tiểu Nặc không thèm chơi với bố nữa!”
Tiểu Thành cũng ôm lấy cổ Thẩm Vân Hạ, dụi đầu vào vai cô rồi gật đầu phụ họa:
“Đúng vậy, bố xấu xa lắm, bố làm mẹ khóc nhiều như vậy, Tiểu Thành cũng không chơi với bố nữa!”
Thẩm Vân Hạ vừa khóc lại vừa cười, tay càng ôm chặt hai đứa nhỏ, luôn miệng nói yêu thương các con. Sở Mộ Bạch nghe thấy Tiểu Thành và Tiểu Nặc nói như vậy, trong lòng vô cùng hụt hẫng. Anh vội xách theo đồ chơi của hai đứa nhỏ, nhanh chân chạy theo Thẩm Vân Hạ, muốn dùng đồ chơi dụ dỗ Tiểu Thành và Tiểu Nặc.
“Tiểu Thành, Tiểu Nặc, lại đây với bố nào, bố có đồ chơi đẹp cho các con nè!”
Nhìn thấy bố “xấu xa” chạy đến, trên tay vẫn là đồ chơi mà chúng thích, nhưng Tiểu Thành và Tiểu Nặc đều lập tức lè lưỡi, làm mặt quỷ với Sở Mộ Bạch rồi đồng thành đáp:
“Bố xấu xa, bố ức hiếp mẹ! Chúng con không cần bố, chỉ cần mẹ thôi! Chúng con cũng không thèm chơi đồ chơi của bố!”
Tiểu Thành và Tiểu Nặc vừa dứt lời, Sở Mộ Bạch liền sửng sốt và đau lòng vô cùng. Mới ban nãy anh còn đắc ý khi thấy Thẩm Vân Hạ bị con mình ghét bỏ, vậy mà bây giờ anh đã trải nghiệm cảm giác đó rồi! Sở Mộ Bạch hít thở không thông, muốn đuổi theo nhưng Thẩm Vân Hạ đã bế hai đứa trẻ đi một đoạn rất xa. Anh hụt hẫng nhìn đồ chơi trên tay mình, rồi nhớ lại những lời Thẩm Vân Hạ đã nói, thực sự trong lòng cũng có một chút áy náy với Tiểu Thành và Tiểu Nặc.
Thẩm Vân Hạ nghe Tiểu Thành và Tiểu Nặc đồng thanh bảo vệ mình, trong lòng vui mừng và cảm động khôn xiết. Đối với cô, dù có phải trải qua đau đớn và tủi nhục đến mức nào, chỉ cần có Tiểu Thành và Tiểu Nặc ở bên, ba mẹ con có thể cùng nhau trải qua những ngày tháng bình yên và khỏe mạnh, mọi thứ đều đáng giá.