Thấy Thẩm Vân Hạ đứng chắn trước cửa xe, khuôn mặt đầm đìa nước mắt, vừa cương quyết lại vừa bướng bỉnh, Sở Mộ Bạch không có chút động lòng nào mà chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô một cái, sau đó quay xe sang hướng khác để rời đi. Trong mắt anh, Thẩm Vân Hạ chỉ là một người đàn bà đáng khinh, đáng ghét hơn bao giờ hết, không đáng để anh bận tâm dù chỉ là một chút.
Thế nhưng, sự việc xảy ra lại ngoài dự tính của anh. Nhìn thấy chiếc xe đột ngột đổi phương hướng, Thẩm Vân Hạ lại cắn răng, dùng hết sức mình lao về phía nó, chặn đứng trước cửa xe, liên tục gào lên:
“Sở Mộ Bạch, trả Tiểu Thành và Tiểu Nặc cho tôi! Trả con lại cho tôi!”
Sở Mộ Bạch có chút sửng sốt, sau đó lại khinh khỉnh “xì” một tiếng, không thèm quan tâm đến Thẩm Vân Hạ. Ngay lúc đó, hai đứa trẻ nhìn qua cửa kính, thấy mẹ chúng đang đứng ở trước xe, chúng bắt đầu liên tục gào khóc rồi vỗ vào cửa xe đòi mẹ. Thái độ của Tiểu Thành và Tiểu Nặc càng khiến lòng Thẩm Vân Hạ đau như ai cào xé, vô cùng gấp gáp và hoảng sợ.
“Tiểu Thành, Tiểu Nặc! Sở Mộ Bạch, trả con lại cho tôi!”
Sở Mộ Bạch thấy phía trước xe là Thẩm Vân Hạ đang kêu gào, trong xe là hai đứa trẻ đang khóc nháo, anh vô cùng phiền lòng, đầu cũng bắt đầu đau. Sở Mộ Bạch không hề kiên nhẫn, liền dùng chân đạp ga để hù dọa Thẩm Vân Hạ. Chiếc xe thể thao lập tức lao về phía cô. Nào ngờ Thẩm Vân Hạ lại không sợ chết mà kiên quyết đứng chặn trước xe, thân hình béo ục ịch không hề dịch chuyển, thậm chí một cái chớp mắt cũng không.
Trong lòng Thẩm Vân Hạ có bao nhiêu mạnh mẽ và quyết tâm, Sở Mộ Bạch không bao giờ thấu hiểu được. Cô có thể khóc lóc, cầu xin anh, từ bỏ lòng tự trọng của mình vì các con, cũng có thể hi sinh cả tính mạng này để bảo vệ cho chúng.
Sở Mộ Bạch tức giận, nhanh chóng đạp phanh lại, nhưng chiếc xe cũng đã sớm va vào người Thẩm Vân Hạ, khiến cô ngã nhào dưới đất. Sở Mộ Bạch điên tiết bước xuống khỏi xe. Nhìn Thẩm Vân Hạ đang ngã sóng soài, tâm trạng anh cực kỳ tồi tệ. Anh chỉ tay vào mặt cô, lớn tiếng mắng:
“Con đàn bà ngu xuẩn, phiền chết đi được! Cô bị điên hả? Hay là cô đang có mưu đồ gì?”
Thẩm Vân Hạ định phản kháng lại Sở Mộ Bạch thì Tiểu Thành và Tiểu Nặc từ trên xe chạy xuống. Chúng nhìn thấy mẹ bị ngã, liền vội vã chạy lại đỡ cô. Thẩm Vân Hạ xúc động vì thấy con, tưởng chừng như đã xa con đến mấy năm, liền ôm cả hai đứa trẻ vào lòng. Ba mẹ con khóc lóc thảm thiết.
Sở Mộ Bạch bị cảnh tượng trước mắt mình chọc cho tức điên. Anh chỉ muốn đưa hai đứa con đi chơi một lúc, sao Thẩm Vân Hạ lại có thể phản ứng dữ dội như thế? Hơn nữa, Sở Mộ Bạch rất ghét dáng vẻ thích làm ra vẻ tội nghiệp của Thẩm Vân Hạ, một người đàn bà hèn hạ, không có chút khí chất, lại xấu xí vô cùng, khiến anh rất chán ghét.
Lúc này, Thẩm Vân Hạ ở dưới đất lồm cồm bò dậy. Cô không màng đến cảm giác đau đớn trên cơ thể, chật vật ôm chặt lấy hai con rồi cùng nhau rời đi. Thế nhưng, giữa chừng, Tiểu Thành lại nhớ ra trên xe còn có đồ chơi mà nó yêu thích, thế là nhóc con liền giãy khỏi tay mẹ, chạy về phía chiếc xe của Sở Mộ Bạch.
Thẩm Vân Hạ hoảng hốt níu chặt lấy hai con, nhất quyết không để chúng tiến lại gần Sở Mộ Bạch. Thái độ của Thẩm Vân Hạ khiến Sở Mộ Bạch vô cùng chán ghét. Anh nhếch miệng cười khinh bỉ, rũ mắt nhìn cô như đang nhìn một sinh vật cấp thấp bị chà đạp dưới chân mình.
Thẩm Vân Hạ hoàn toàn không thèm để ý đến Sở Mộ Bạch, chỉ chăm chăm níu giữ tay hai đứa nhỏ, hoảng hốt nói:
“Tiểu Thành, Tiểu Nặc, các con định làm gì? Quay lại đây với mẹ!”
“Không, con muốn đồ chơi trong xe của bố cơ!” Tiểu Thành quả quyết nói.
Tiểu Nặc thấy Tiểu Thành muốn đi lấy đồ chơi, bản thân nó cũng nhớ ra đồ chơi còn ở trong xe của bố, thế là nó giãy khỏi tay Thẩm Vân Hạ, theo Tiểu Thành chạy đi. Thẩm Vân Hạ sợ hãi tột cùng, cô cố gắng níu hai đứa trẻ lại, vừa khóc vừa nói:
“Tiểu Thành, Tiểu Nặc ngoan, mẹ sẽ mua đồ chơi mới còn đẹp hơn cho các con, được không? Lại đây với mẹ!”
Tiểu Thành và Tiểu Nặc bị Thẩm Vân Hạ lôi kéo đi, chúng nó nhất quyết không chịu, khóc lóc ầm ĩ, nhìn về phía xe của Sở Mộ Bạch mà nháo loạn.
“Không, con thích đồ chơi bố mua cho cơ! Mẹ xấu lắm, mẹ không cho Tiểu Thành chơi đồ chơi của bố!”
“Đúng vậy, mẹ xấu lắm! Tiểu Nặc không cần mẹ nữa, bố gọi sói xám tới bắt mẹ đi luôn đi!”
Nghe hai con nói như vậy, lại khóc lóc đòi chạy về phía Sở Mộ Bạch, Thẩm Vân Hạ đau lòng khôn xiết. Cô vừa bất lực lại vừa đau đớn, nước mắt cũng không kiềm được mà chảy dài trên khuôn mặt. Hai đứa trẻ là tất cả nguồn sống của cô, nay đến cả chúng nó cũng không còn cần cô nữa.