Sở Mộ Bạch và Ân Hiểu Cẩm vừa quay lưng đi, hai đứa trẻ trong tay Thẩm Vân Hạ đột nhiên khóc òa lên. Khó khăn lắm chúng mới gặp bố, còn được bố mua cho bao nhiêu đồ chơi đẹp, nay bố nói đi là lại đi, khiến hai đứa trẻ sợ hãi sẽ mất đi tình yêu thương của bố.
Nhìn thấy hai con nước mắt ngắn nước mắt dài, Thẩm Vân Hạ lại không nhịn được mà rơi lệ. Tội nghiệp cho các con của cô, chưa bao giờ cảm nhận được tình yêu thương của bố, đến lúc bố trở về thì suýt chút nữa bị buộc phải xa mẹ.
Vừa bước chân vào thang máy, Sở Mộ Bạch đã nghe thấy tiếng khóc xé lòng của các con. Bản năng của người đàn ông vừa cảm nhận được sự kỳ diệu của tình phụ tử khiến anh không nỡ rời đi, dù chỉ là một chút. Anh vội vàng rời khỏi thang máy, lao đến bế hai đứa trẻ lên.
“Anh làm gì vậy? Bỏ con tôi ra! Bỏ chúng ta!”
Thẩm Vân Hạ bất ngờ nhìn thấy Sở Mộ Bạch ôm chặt hai đứa trẻ, sợ anh cướp con của cô đi, nên ra sức níu kéo, nắm chặt tay chúng. Thấy bố mẹ giằng co nhau, hai đứa nhỏ chưa hiểu được chuyện gì đang xảy ra cũng sợ hãi mà khóc lớn.
Sở Mộ Bạch lạnh lùng liếc nhìn Thẩm Vân Hạ, sự chán ghét chưa từng mất đi trong đáy mắt anh mỗi lúc anh nhìn cô.
“Cô không thấy các con đang khóc đến thương tâm như vậy sao? Đồ đàn bà ngu xuẩn, ích kỷ!” Sở Mộ Bạch không tiếc lời mắng mỏ Thẩm Vân Hạ, rồi quay lại nói với n Hiểu Cầm. “Mẹ trở về nhà trước đi, đêm nay con ở lại với hai đứa trẻ, sáng hôm sau sẽ về.”
Sở Mộ Bạch nói như vậy, nụ cười liền xuất hiện trên khuôn mặt hồng hào của n Hiểu Cầm. Mấy năm nay, bà luôn hy vọng Sở Mộ Bạch và Thẩm Vân Hạ có thể xóa bỏ thành kiến với nhau, thực sự chung sống như một gia đình thực thụ, để hai cháu nội có được mái ấm đầy đủ tình thương. n Hiểu Cầm tươi cười rạng rỡ đáp:
“Được rồi, con cứ ở chơi với cháu vài ngày rồi hẵng về cũng được.”
Nói rồi, bà mỉm cười với hai đứa nhỏ, vẫy tay chào tạm biệt chúng rồi bấm thang máy rời đi.
Từ nãy đến giờ, Thẩm Vân Hạ vẫn không khỏi sửng sốt và sợ hãi. Sở Mộ Bạch quay về thì thôi đi, đằng này anh còn muốn ở lại nhà cô một đêm. Thẩm Vân Hạ cảm thấy rất áp lực, thở chung một bầu không khí với Sở Mộ Bạch khiến cô cảm thấy ngột ngạt vô cùng.
Sở Mộ Bạch liếc nhìn biểu cảm cứng đờ của Thẩm Vân Hạ, không thèm để ý đến cô, lập tức ôm hai đứa nhỏ vào nhà.
Tối đến, như thường ngày, Thẩm Vân Hạ tắm rửa cho hai đứa nhỏ, sau đó ôm chúng lên giường, vỗ về chúng. Cả một ngày quần quật việc nhà khiến Thẩm Vân Hạ lưng mỏi, chân đau, hai bên thái dương cũng bắt đầu nhức. Thế nhưng, khi nhìn thấy hai thiên thần nhỏ, Thẩm Vân Hạ chợt thấy mệt mỏi của một ngày đã tan biến đi đâu mất. Cô nằm xuống bên cạnh con, ôm cả hai đứa vào lòng.
Bất chợt, cửa phòng ngủ mở ra, tiếng động nhỏ khiến Thẩm Vân Hạ giật mình. Cô hé mắt nhìn người đàn ông đang bước lại gần giường mình, chợt phát hiện ra Sở Mộ Bạch không mặc quần áo, chỉ có độc một chiếc quần lót để che đi chỗ cần che.
Thẩm Vân Hạ hoảng sợ lùi về sau, cô vô thức túm chặt lấy cổ áo ngủ. Chuyện khủng khiếp bốn năm về trước vẫn còn ám ảnh cô trong mỗi giấc mơ, khiến cô luôn rùng mình mỗi khi nhớ lại. Đêm đó Sở Mộ Bạch điên cuồng, hoang dã ra sao, Thẩm Vân Hạ cả đời cũng không quên được. Bây giờ trong phòng chỉ có hai người, Thẩm Vân Hạ làm sao không sợ hãi mà run cầm cập?
Thế nhưng, trái ngược với phản ứng của Thẩm Vân Hạ, Sở Mộ Bạch chỉ nhếch miệng cười một cách khinh miệt rồi chế giễu:
“Đồ béo, cô bị ảo tưởng sao? Cô tự mình soi gương đi, bây giờ cô có khác gì một con lợn nái hay không? Nếu không phải là những kẻ có sở thích cực kỳ quái đản, thì chẳng ai hứng thú với cô đâu. Tôi lại càng không, nhìn cô tôi chỉ thấy mắc ói thôi!”
Sở Mộ Bạch nói lời này không phải là không có lý do của anh. Đơn giản là vì xung quanh anh đều là những minh tinh, ngôi sao, người mẫu xinh đẹp lộng lẫy, vóc dáng nóng bỏng. Họ đi bên cạnh anh dù sao cũng xứng đôi vừa lứa, không khiến anh mất mặt.
Thẩm Vân Hạ vô cùng tức giận, cô mở to mắt nhìn Sở Mộ Bạch, không ngờ anh lại nói ra những lời sỉ nhục, xúc phạm cô như vậy. Cô tàn tạ như thế này là vì ai? Nếu không phải anh cướp đi lần đầu của cô, còn khiến cô mang thai, buộc phải thôi học, bất đắc dĩ trở thành bà mẹ bỉm sữa, liệu cô có xấu xí đến mức này hay không? Cô đã hi sinh tất cả thời gian, nhan sắc lẫn sức khỏe của mình để sinh con và nuôi nấng chúng, vậy mà Sở Mộ Bạch vẫn nhẫn tâm thốt ra những lời vô sỉ kia.
Thế nhưng, nghĩ đi nghĩ lại, Thẩm Vân Hạ vẫn cảm thấy có chút may mắn. Sở Mộ Bạch nói như vậy, tức là anh hoàn toàn không còn hứng thú với cô, cô sẽ không bao giờ phải chịu dày vò như đêm hôm đó nữa.