10 phút sau, Chu Ngôn ngồi trở lại giường trong trạng thái eo nhức lưng đau.
“Chết tiệt, mình đúng là thằng ngu mà.” Hắn tự mắng bản thân, vì đầu lưỡi khá đau nên giọng điệu có hơi trệu trạo.
Trong 10 phút từ nãy đến giờ, cơ hồ Chu Ngôn đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không thể nào dùng đầu lưỡi liếm đến cùi chỏ được.
Thật ra ... Chu Ngôn có một ít ý nghĩ hoang đường trong đầu. Trên thực tế, hắn đúng là vừa được tái sinh đấy! Sau đó, theo thông lệ trong các bộ tiểu thuyết mạng ở kiếp trước, bất cứ một người tái sinh nào cũng đều có một vài loại cơ duyên như siêu năng lực, hay hệ thống nào đó, nói chung là phải có "ngón tay vàng" nha.
Nói không chừng, nếu vừa rồi hắn thành công liếm trúng khuỷu tay của chính mình, hành động ấy sẽ đột nhiên kích hoạt huyết kế giới hạn, từ đó thức tỉnh một kỹ năng bá văn đạo nào đó thì sao?
Kết quả là... Hắn phải mất tận 10 phút để kiểm chứng ý nghĩ của mình ngu ngốc đến mức nào. Đồng thời, Chu Ngôn cũng thầm nguyền rủa kẻ được gọi là [Giả Qua] hàng chục lần.
Sau cú sốc này, cả thân thể và tinh thần của Chu Ngôn đều bị tổn hại rất nhiều, thậm chí tư tưởng cam chịu đã dần dần xuất hiện mờ mịt.
“Chết thì chết! Đâu có phải là lần đầu tiên mình chết! Có gì mà phải sợ!"
Trong lúc cằn nhằn, hắn lại cầm quyển sách lên, vừa lật vừa thở hổn hển.
Trên thực tế, Chu Ngôn vẫn không biết tại sao mình vẫn cần đọc cuốn sách này đến hiện tại, bởi vì đây rõ ràng là một trò đùa dai chết tiệt của một bọn nào đó đang biến mình thành thằng hề cơ mà.
Rất có thể, kẻ ấy là tên cai ngục. Giờ đây, ắt hẳn tên cán bộ đó đang ngồi trước màn hình camera, cắn hạt hướng dương, cười khúc khích nhìn mình.
Đột nhiên ...
Chu Ngôn nhìn thấy một câu đặc biệt trong hàng loạt những lời vô nghĩa.
[Đời buồn nếu không tạo nghiệp: Là một thám tử lừng danh, tuy vẫn còn đang trong quá trình luyện tập, nhưng đúng thật điều duy nhất mà cậu ấy có thể làm khi bị bỏ tù là kêu luật sư đấy.]
Chu Ngôn sửng sốt; hắn nhìn chằm chằm câu này, sau đó cẩn thận đọc lại lần thứ hai.
Nếu là thế... Nội dung này quá giống với trải nghiệm của mình rồi. Mặc dù mình không phải là thám tử, nhưng đúng là bản thân đang chịu cảnh tù tội, vừa rồi còn đòi gặp luật sư nữa!
Vậy thì... Chẳng phải câu này đang trần thuật lại hoàn cảnh éo le của mình đấy sao?
Chu Ngôn cảm giác như vừa nắm bắt được gì đó, nhưng lại quá mơ hồ, bèn lập tức đọc tiếp.
Quả nhiên, hắn nhanh chóng tìm được một câu có nghĩa khác.
[Nhóc Đôn béo Oa Oa: Đừng lo lắng, anh không thể chết]
“Tôi không thể chết à?”
Chu Ngôn vặn vẹo thắt lưng, cảm giác hơi khó chịu. Hắn biết rõ - suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu hắn rất hoang đường. Thế nhưng mà, dù đối chiếu với ngữ cảnh hay ngôi thứ xưng hô, thì hắn có thể khẳng định đến 90 phần trăm rằng, cái từ [anh] trong câu vừa rồi là đang ám chỉ bản thân hắn!
“Mẹ kiếp… Giỡn gì mà giỡn nhây đến mức độ này?”
Hắn lẩm bẩm, nhưng tốc độ đọc càng ngày càng nhanh. Bởi vì Chu Ngôn chợt liên tưởng đến một sự kiện khá phi lý. Đúng vậy, nhưng dù có phi lý đến nhường nào đi chăng nữa, hắn bỗng nhen nhóm một niềm hy vọng rằng, biết đâu quyển sách này sẽ có thể giúp đỡ được hắn?
Chưa đầy một phút ...
Chu Ngôn nhấn phanh cực gấp trước tốc độ đọc như vũ bão của mình.
[Tiêu môn Kiêu Sinh: Lớp bụi ở khe hở bên dưới cánh cửa dày hơn trong nhà kho vài milimet.]
Chu Ngôn cảm giác như cơ bắp cả người mình chợt đông cứng lại
“Có bụi ở khe hở bên dưới cánh cửa à? Lại còn dày hơn trong nhà kho vài milimet ư?"
Hiện tại, cho dù miễn cưỡng không tin, nhưng Chu Ngôn vẫn phải thừa nhận rằng - những dòng chữ này đang nói chuyện với chính mình.
Cho dù là câu "...gọi luật sư, ...chờ xử bắn", hay lời an ủi của người được gọi là [Nhóc Đôn béo Oa Oa], tất cả đều hoàn toàn phù hợp với hoàn cảnh của bản thân Chu Ngôn.
Mặc dù có quá nhiều nội dung vô nghĩa trong quyển sách, nhưng rất có thể đó là do hắn chưa hiểu hết ẩn ý trong các câu ấy mà thôi.
Tuy nhiên, chỉ vẻn vẹn vài câu thế này đã có thể trợ giúp rất nhiều cho hắn.
Đặc biệt là người tên [Tiêu môn Kiêu Sinh] này.
Gã nói có bụi dưới khe hở giữa cửa và sàn nhà ư? Lại còn dày hơn trong kho hàng vài milimet?
Rõ ràng, [nhà kho] được đề cập trong dòng chữ này chính là nhà kho mà hắn đã bị nhốt cách đây vài tháng.
Và bụi bặm bên dưới cánh cửa ra vào nhà kho còn dày hơn trong kho!
Một manh mối đơn giản như vậy đã thúc đẩy Chu Ngôn thầm rút ra một suy luận cực kỳ quan trọng!
Đó là... chắc chắn cái nhà kho ấy có vấn đề.
Bởi vì, tất cả mọi người phải biết một thường thức là: Giữa cửa nhà kho và mặt đất bắt buộc phải có một khoảng cách. Nếu không có khoảng cách, với một cánh cửa to đùng như vậy, chẳng phải người ta sẽ rất mệt mỏi khi đóng - mở cửa mỗi ngày sao? Thậm chí, chưa tới lúc con người mệt mỏi, thì cánh cửa đó cũng tự bản thân hỏng hóc nếu cứ bị ma sát suốt cả tháng trời.
Hơn nữa, gia đình nào có xây thêm nhà kho sau nhà chính đều biết một chi tiết: Vị trí ít bụi nhất trong cả cái nhà kho chính là vị trí bên dưới khe cửa chính của nhà kho!
Do không gian bên trong nhà kho rộng rãi, luồng gió sẽ tập trung ở khe hở của cánh cửa, từ đó dẫn đến luồng gió lưu thông qua vị trí ấy rất nhiều. Đặc biệt là vào ban đêm, luồng gió quá lớn lưu thông dưới khe cửa có thể tạo ra tiếng vo ve, khiến nhiều trẻ em khó ngủ, giật mình giữa đêm.
Nhưng nếu thực tế là thế, vậy tại sao dưới cửa nhà kho ấy lại có bụi? Mà cho dù có, thì bụi nơi ấy cũng không thể nào dày hơn bên trong nhà kho được.
Chi tiết này quá kỳ lạ rồi!
Chu Ngôn nuốt nước bọt, bởi vì dường như hắn nhận ra mình đã bắt được một manh mối cực kỳ quan trọng để lộn cái bàn!
Có lẽ mình sẽ có thể tự cứu được bản thân!
Vì vậy, hắn nhanh chóng đứng dậy, lao đến song sắt.
“Cai ngục! Cai ngục! Đến đây nhanh lên!!”
Thét to thế này, chắc chắn gã cai ngục kia sẽ chạy đến đây sớm thôi.
Lần này, rõ ràng là nhịp bước chân của gã ấy nhanh hơn lần trước rất nhiều. Ngay khi bóng dáng tên cai ngục xuất hiện trong tầm mắt của Chu Ngôn, gã ta đang vung vẩy thanh dùi cui trong tay.
Trước khi Chu Ngôn kịp phân bua, tên cai ngục đã vội vàng tra chìa vào ổ khóa, mở miệng hằm hè.
"Mày hay rồi, thằng ôn con! Đừng nôn nóng, tao sẽ cho mày đẹp mặt ngay thôi!"
Hiển nhiên, chắc chắn là gã cai ngục này phải tức giận rồi. Rõ ràng là đến cả bản thân hắn cũng tự cảm thấy là mình đang kiếm chuyện.
“Anh trai cai ngục, tôi không cố ý la hét đâu! Tôi thực sự có chuyện đấy!”
“Ái chà chà… Tao biết mày có chuyện, và giờ sắp thành chuyện lớn luôn nè.” Lúc này, gã cai ngục đã mở cửa ra, cầm dùi cui xông vào.
Nếu dựa theo bài bản của mấy bộ tiểu thuyết thông thường, ước chừng lúc này Chu Ngôn sẽ ra tay giết chết quản ngục bằng một chiêu sát quyền nào đấy, sau đó cướp chìa khóa, thoát khỏi ngục giam.
Trên thực tế, thật ra Chu Ngôn đã chớm lên ý nghĩ mình có nên tranh thủ cơ hội để quật ngã tên cai ngục này hay không?
Tuy nhiên, khi so sánh giữa thể trạng của mình và đối thủ, Chu Ngôn quyết định đóng vai một người tử tù tuân thủ pháp luật.
“Anh trai cai ngục, tôi cho anh biết, tôi là bệnh nhân tâm thần vừa xuất viện đấy!”
Gã cai ngục vẫn mặc kệ, nhấn nhá giơ dùi cui lên.
“Anh hành hung một người tử tù như tôi, anh không thấy áy náy à? Hơn nữa, ngộ nhỡ đánh tôi chấn thương, cảnh sát lại đưa tôi đi bệnh viện kiểm tra lần nữa, từ đó mà hoãn thời gian thi hành án. Anh dám chịu trách nhiệm việc này không?"
Chu Ngôn bắn chữ nhanh như súng máy. Dù tốc độ nói rất nhanh nhưng lên giọng xuống giọng rõ ràng, từ đó làm cho tên cai ngục bắt đầu chần chờ dần.
“Ngoài ra, nếu tôi bị đưa vào bệnh viện, khi bác sĩ hỏi tôi tại sao bị chấn thương, chắc chắn là tôi sẽ khai ra hành vi của anh rồi. Anh nghĩ xem, ngộ nhỡ vụ này lên báo, không biết anh có bị đuổi việc hay không nữa? Hên xui lắm nha!”
Lúc này, gã cai ngục mới thực sự do dự, bèn chậm rãi bỏ dùi cui xuống: “Vậy giờ mày bị nàm thao? Nếu mày không giải thích rõ ràng, tao có một triệu cách xử đẹp mày mà không hề để lại bất cứ dấu vết nào."
Vừa thấy có thời gian để hít thở, hắn tranh thủ thời gian mà gân cổ rống lên.
“Tôi muốn kháng cáo! Tôi muốn tòa phúc thẩm! Họ xử sao mà vẫn còn sơ hở trong vụ án của tôi rồi!!!”
Gã cai ngục giật mình: “Oắt con, mày điên à..."
Chu Ngôn lại nâng cường độ âm thanh lên.
"Trời ơi!!! Oan ức quá aaaaaaa!!!!"