Sổ Tay Thuần Phục Chim Hoàng Yến

Chương 63



Tề Nhiên không biết có nên đi hay không, đến bây giờ anh cũng chỉ giữ liên lạc với một số người. Nhưng cũng chỉ là thỉnh thoảng chào nhau một cái ở trên ứng dụng nói chuyện.






Lớp trưởng lại nói : “Hình như Hạ Sở Sở cũng đến.”






Tề Nhiên cau mày: “Vậy sao?”






“Hì hì, cậu cũng có thể dẫn bạn gái đến mà, trong lớp có nhiều người nói với tớ rằng họ rất thích Lưu Sở Họa, còn nói rằng nhờ phúc cậu mà có thể gặp mặt một hai lần.”






Không biết làm sao mà khi lớp trưởng nói xong câu này, Tề Nhiên lại không muốn đi nữa.






Anh nói với lớp trưởng rằng hôm đó anh bận rồi, từ chối lời mời của cậu ta.






Đến lúc Lưu Sở Họa về nhà, nghe được câu chuyện này của anh mà tiếc nuối nói: “Không biết thời đại học, tiểu thiếu gia như thế nào, em rất muốn nghe họ kể về anh.”






“Em muốn đi sao?” Tề Nhiên ngẩng đầu nhìn cô.








“Anh đã từ chối rồi, thôi vậy.” Cô cúi đầu cười, thực ra là cô nghe thấy rằng Hạ Sở Sở cũng tới nên muốn đi để xem sao. Nhưng không cần suy nghĩ cô cũng biết, khi họp lớp như thế này mà ba người bọn họ gặp nhau thì bầu không khí sẽ rất lúng túng.






Có điều, người cần gặp thì sớm muộn gì cũng sẽ gặp được. Nếu lúng túng cũng là điều không thể tránh được.






Bữa tiệc mừng thọ năm mươi tuổi của ông Hạ là mẹ Tề đi cùng Tề Nhiên và Lưu Sở Họa. Cha Tề gần đây phải ra nước ngoài công tác nên cũng chỉ chuẩn bị quà tặng để bọn họ mang đi.






Bữa tiệc này không giống với những bữa tiệc trong làng giải trí, nó giống với nơi để mọi người khoe khoang sự giàu có và địa vị của mình. Tề Nhiên và Lưu Sở Họa mặc bộ đồ không mấy bắt mắt nhưng khí chất nho nhã và vẻ đẹp của họ vươn xa so với người khác.






Mẹ Tề dẫn họ đến chỗ cha Hạ mẹ Hạ, trước tiên là cười nói, chào hỏi nhau vài câu. Tiếp đó mẹ Tề giới thiệu họ với Lưu Sở Họa: “Nhà chúng ta từ hồi ông của Tề Nhiên đã có quan hệ rất tốt với nhà họ Hạ. Về sau, công ty của hai nhà chúng ta phát triển theo hai lĩnh vực khác nhau, vậy nên cơ hội hợp tác cũng ít đi. Có điều, cháu vẫn phải gọi là bác Hạ, để xem ông ta có dựa trên thân phận trưởng bối mà lì xì cho con không?”






“Bác Hạ”. Lưu Sở Họa cười. Đợi cô chào xong, Tề Nhiên cũng chào, nhưng gương mặt anh không chút biểu cảm.






Cha Hạ có chút lúng túng cười “Đây là lễ mừng thọ của bác, cháu lại đến đòi bác lì xì, bác đương nhiên không thể không cho cháu rồi.”






Nghe ngữ khí mà bọn họ nói chuyện mới biết rằng quan hệ của họ thực sự rất tốt. Người lớn còn bận nói chuyện nên mẹ Tề đã đuổi hai người Tề Nhiên và Lưu Sở Họa ra chỗ khác.






Tề Nhiên gật đầu, chuẩn bị dắt Lưu Sở Họa ra chỗ khác thì mẹ Hạ vốn yên tĩnh từ nãy nhìn về phía xa gọi: “Sở Sở đến rồi, con làm cái gì mà lề mề vậy, bây giờ mới đến!”






Lưu Sở Hoạ vô thức quay đầu đã nhìn thấy Hạ Sở Sở đang mặc một chiếc váy màu xanh nhạt, bước về phía họ.






“Cô”. Cô ta trước hết là chào mẹ Tề, giọng điệu còn mang chút xin lỗi: “Lúc mới về cháu đáng lẽ nên đến chào cô nhưng lịch trình của cháu không cho phép, chỉ có thể mang quà đến biếu cô. Không biết cô có thích không.”






Mẹ Tề cười cười, dù tỏ ra thân mật nói nhưng giọng điệu lại rất lạnh nhạt. “Đứa bé này, chỉ cần về thôi, quà cáp gì cơ chứ. Cũng vì dạo gần đây cô khá bận, hại cháu đến nhà chơi một lần mà cô lại không có nhà.”






Sau đó bà cũng hỏi thăm cô ta.






Trong lúc đó, Tề Nhiên chỉ im lặng đứng ở bên cạnh. Lưu Sở Họa nhân cơ hội này, quang minh chính đại nhìn Hạ Sở Sở. Cô ta đang cười nhưng không dấu được sự mệt mỏi trong đáy mắt. Hai đồng tử cô ta không linh hoạt, nhìn có vẻ rất u ám.






“Mấy đứa hậu bối các con ra chỗ kia nói chuyện với nhau đi, không cần đứng đây với chúng ta nữa đâu.” cha Hạ nói, Hạ Sở Sở cũng gật đầu với ba mẹ mình. Tề Nhiên chỉ liếc cô ta một cái, nắm chặt lấy tay của Lưu Sở Họa, đưa cô đến góc của hội trường. Hạ Sở Sở ngây người ra một lúc cũng đi theo.






“Tình cảm của hai người thật tốt.” Cô ta nhìn vào hai bàn tay đang đan vào nhau của họ, nhẹ nhàng nói, cũng không biết rõ cô ta nói thế có ý gì.






Lưu Sở Họa cúi đầu, làm ra dáng vẻ ngại ngùng, Cô nhẹ nhàng động tay, muốn thoát khỏi bàn tay của Tề Nhiên nhưng cô không làm được. “Nghe nói cô Hạ đây và vị hôn phu của cô cũng là nam tài nữ sắc, rất hợp nhau, không biết bao giờ hai người mới tổ chức hôn lễ?”






Gương mặt xinh đẹp của Hạ Sở Sở bỗng cứng lại, cô ta đưa tay lên vén tóc ra sau tai, “Nói chung là…. trong thời gian gần sẽ không kết hôn đâu, còn phải đợi đến lúc công việc của anh ấy ổn định đã.”






Lúc cô ta đưa tay lên, trên cổ tay cô ta có vết bầm tím lướt qua mặt anh nhưng Tề Nhiên cũng nhìn không rõ lắm, vì thế cô ta đã hạ tay xuống. Anh cau mày, tự nhiên anh nhìn thấy móng tay ngón tay út của cô ta hình như đã bị gãy, còn vương lại một vệt máu mờ nhạt.






“Hai người cãi nhau sao?” Anh dường như quan tâm cô ta, hỏi han nhưng ngữ khí của rất lạnh nhạt.






Hạ Sở Sở không đoán được anh hỏi câu đó có ý gì, chỉ mím môi rồi cúi đầu xuống, trả lời anh: “Em nghĩ trong nước mấy năm gần đây, dòng nhạc cổ điển rất phát triển, ba mẹ cũng lớn tuổi rồi, em cũng không thể ở nước ngoài mãi được. Nếu tìm được một nhóm nhạc thích hợp thì hai tháng nay sẽ về Italy để bàn giao với họ sau đó sẽ về nước phát triển.”






Sắc mặt Tề Nhiên có chút phức tạp, còn chưa đợi anh mở miệng thì Lưu Sở Họa đã cười nói: “Trường âm nhạc của cô Hạ cũng là trường nổi tiếng thế giới, không phải phụ thuộc vào những nhóm nhạc nhỏ. Ít nhất cô muốn mở một vài buổi biểu diễn ở trong nước đó cũng không là vấn đề.” Cô nhiệt tình giúp cô ta nghĩ cách: “Cho dù vẫn chưa thể tự mình mở một buổi biểu diễn thì có thể hợp tác với những người có tiếng trong làng âm nhạc trong nước trước. Cô xinh đẹp như thế này cũng có thể tham gia các chương trình tạp kỹ để mọi người quan tâm và biết nhiều về cô hơn. Đến lúc nổi tiếng rồi, thành lập một nhóm nhạc riêng cũng không khó.”






Biểu cảm của Hạ Sở Sở có chút khó nhìn: “Cảm ơn cách này của cô, nhưng làng âm nhạc cổ điển không giống với làng giải trí. Trong làng âm nhạc cổ điển này, nếu không có thực lực và tài năng thì có nổi tiếng thế nào cũng chỉ bằng không. Tôi cứ từ từ đi lên từ nhóm nhạc giao hưởng thôi.”






Trong ngữ khí và giọng điệu của cô ta có thể nghe được rằng cô ta không hề muốn có quan hệ hay dính dáng gì đến làng giải trí. Lưu Sở Họa cũng chỉ cười khẽ, không nói gì nữa. Nếu cô ta chỉ có đúng một cách duy nhất này thì sẽ không đủ sống.






“Chuyện của cô, cô tự mình giải quyết đi.” Anh lại không nhịn được liếc vết bầm tím trên cổ tay cô ta.






Cảm thấy sự chú ý của anh đã chuyển sang chỗ khác, Lưu Sở Họa nhân cơ hội này rút tay mình ra khỏi bàn tay anh: “Đến lúc nào cô biểu diễn trong nước, nhất định phải thông báo cho tôi đấy nhé.”






Tề Nhiên tự dưng cảm thấy tay mình trống rỗng, quay đầu lại nhìn cô, “Thông báo cho em làm gì, em cũng không thích nghe nhạc cổ điển, loại âm nhạc đó đối với em chính là liều thuốc ngủ tốt nhất.”






Lưu Sở Họa cười, tay luồn xuống eo anh, nhéo mạnh một cái, “Em phải đến để lên tặng hoa chứ. Lúc trước em xem tivi, em thích nhất là lúc lên sân khấu tặng hoa.”






“Em thôi đi, khách sáo đến thế là cùng. Đến lúc đó, em lên sân khấu tặng hoa, nếu bị phóng viên chụp được sẽ bị nói như thế nào chứ?”






Có nhiều phóng viên trí tưởng tượng rất phong phú, thấy cảnh như thế này họ sẽ tự mình tưởng tượng ra một bộ phim cung đấu đặc sắc.






Lưu Sở Họa lườm anh một cái, anh sợ hãi giả bộ rụt cổ lại, ngậm miệng không nói gì nữa. Ánh mắt của họ gặp nhau, có thể nhìn thấy sự ngọt ngào và thân mật trong đó.






Những ngón tay của Hạ Sở Sở đã bộc lộ được vẻ căng thẳng của cô ta, cô ta hít sâu, “Ừ, nếu tôi biểu diễn ở trong nước chắc chắn sẽ mời cô.”






“Không cần mời đâu, cô ấy vừa nãy cũng chỉ là khách sáo với cô thôi. Công việc của cô ấy rất bận rộn, cũng không tiện đi xem biểu diễn âm nhạc.” Quan trọng nhất là quan hệ khó nói này của anh và cô ta, nếu thường xuất hiện cùng với nhau chắc chắn sẽ làm dạy lên một làn sóng dư luận.






Lưu Sở Họa nhìn anh cười nhẹ, cũng không phản bác câu nói của anh.






Mẹ Tề đang nói chuyện với những bậc trưởng bối ở bên kia, bỗng nhiên bà vẫy Lưu Sở Họa nói: “Họa Họa qua đây, bác giới thiệu cho cháu vài người.”






Lưu Sở Họa đi về phía mẹ Tề, Tề Nhiên bước lên nửa bước, quay đầu lại nhìn Hạ Sở Sở, “Lúc trước cô không phải đã quyết định rõ ràng như thế rồi sao?”






Nói xong, không đợi cô ta trả lời, anh bước nhanh hơn, đi đến bên cạnh Lưu Sở Họa.






Hạ Sở Sở có chút ngây người, cúi đầu nhìn vào vết bầm tím trên cổ tay của mình, cô ta cười khổ. Bây giờ cô rất mơ hồ và do dự, anh đã nhìn thấy hết rồi sao?






Cô ta không muốn quyết định việc hủy bỏ hôn lễ, vì nếu làm như thế này thì không phải là đã thừa nhận lúc trước cô ta ra nước ngoài và chia tay với Tề Nhiên đều là một trò hề sao?






Cô ta không muốn chịu thua, nhất là thua trước mặt bọn họ. Nhưng cô ta đã sớm thất bại rồi.






Làm sao cô ta có thể can tâm đây?






Bữa tiệc kết thúc, mẹ Tề cho tài xế của nhà đưa họ về. Lưu Sở Họa có chút buồn ngủ ngáp một cái. Tề Nhiên nghiêng đầu nhìn cô một cái, rồi lại quay đi, sau đó lại quay sang nhìn cô.






“Anh muốn nói gì?”






Tề Nhiên mím môi, theo thói quen mà nói: “Không có gì.”






Cô gấp áo khoác của mình, ánh mặt hơi mơ hồ.






“Nếu anh nói chuyện với Hạ Sở Sở thì em có vui không?” Vốn dĩ là muốn kết thúc cuộc trò chuyện ở đây nhưng Tề Nhiên đột nhiên nghĩ lại chuyện mà Lưu Sở Họa lúc trước dạy anh. Vì thế anh mở lời hỏi cô.






“Con mắt nào của anh nhìn thấy vậy?” Từ giọng điệu của cô có thể nghe ra rằng cô không hề quan tâm đến chuyện này. “Con người em không thích ghen tuông như vậy. Nếu anh muốn thấy cảnh em ghen vì anh thì xin lỗi, đã làm anh thất vọng rồi.”






“Tại sao?” Anh có chút bất ngờ, như đã nghe thấy một chuyện gì đó không thể tin được. Trền thế giới này tại sao lại có người không biết ghen cơ chứ? Mà nếu có thì phải can đảm đến mức nào mới không biết ghen là gì?






“Bởi vì đối với em, ghen tuông là một chuyện rất vô vị.” Cô nghiêng đầu dựa vào cửa sổ, lười biếng nói: “Trừ việc làm bản thân mình khó chịu ra thì chẳng làm được gì. Mà vừa vặn, em lại không thích làm bản thân mình khó chịu.”






“Thích một người, ghen vì họ không phải là chuyện không thể tránh khỏi sao?” Anh đè giọng của mình xuống thấp, biểu cảm có chút nghi ngờ.






“Đúng, đó là chuyện không thể tránh khỏi.” Cô nhắm mắt, nhếch môi cười: “Vậy nên, đến lúc không thể tránh khỏi đó thì em sẽ phát tiết tất cả những gì mà em đã kìm nén từ trước ra.”






Cho nên, rất ít người có thể làm cho cô ghen vì họ. Vì vậy, nếu làm bạn trai cô, muốn nhìn thấy cảnh cô ghen vì mình thì chắc phải đợi đến tận lúc cuộc tình sắp chấm dứt.






Cô mở mắt, nhẹ nhàng nhìn anh: “Mức độ này của anh, vẫn chưa thể nào làm cho em ghen được.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv