Ban đêm, Tề Nhiên đang tập trung xem phim, anh không phải xem liên tục mà cứ mấy giây lại bấm dừng một lần. Thỉnh thoảng lại còn lấy bút viết gì đó, hoặc là vẽ mấy nét vẽ sơ sài xuống đất.
Tối nay Lưu Sở Họa đi tham gia một lễ trao giải phim. Anh vốn định mở máy tính lên xem chiếu trực tiếp lễ trao giải ai ngờ vừa mở mạng lên đã thấy cô mặc bộ váy xanh da trời khoác tay Dương Hãn Hải đang mặc bộ vest xanh đậm đi tới. Cô để xõa mái tóc xoăn nhẹ, bộ lễ phục bó sát càng làm lộ rõ dáng người mê hồn của cô. Chiếc vòng cổ ở giữa hai xương quai xanh của cô, càng mê người.
Tề Nhiên còn chưa thấy thích thú thì đã nhìn thấy cô khoác tay một người đàn ông. Trai xinh gái đẹp mặc đồ cùng tông màu. Họ là nam chính nữ chính của bộ phim《Cạm bẫy dịu dàng》. Họ khoác tay nhau đi trên thảm đỏ, nhìn rất hợp nhau.
Đương nhiên, anh rất hậm hực. Nhưng anh là một diễn viên chuyên nghiệp, không thể tức giận vì những việc cỏn con thế này. Vì thế anh tắt trang đang chiếu trực tiếp chương trình, đi tìm một bộ phim điện ảnh để xem.
Lúc đang làm việc chính, anh rất tập trung, cũng đã dần quên đi cảm xúc giận dữ lúc nãy. Vậy nên khi Lưu Sở Họa về, cô chỉ nhìn thấy anh đang rất tập trung nghiên cứu công việc của mình.
Cô cười khẽ, đi đến bên cạnh, ôm lấy cổ Tề Nhiên, nhẹ nhàng dựa vào lưng của anh. Mái tóc dài xoăn nhẹ lướt trên vai anh, mùi hương trên tóc phảng phất trong không khí. Hơi thở Tề Nhiên hơi loạn nhịp, anh cố gắng bình tĩnh rồi nói: “Về rồi à.”
“Anh cứ xem phim của anh đi, đừng để ý đến em.” Lưu Sở Họa liếc màn hình máy tính, cô phát hiện phim chỉ còn vài phút nữa thôi, sắp hết rồi.
“Em dựa trên lưng anh như thế này, em nói xem anh còn có thể xem phim không?” Tề Nhiên vòng tay ra sau, ôm lấy cổ của cô, hôn thật sâu.
Niềm vui trong lòng khó có thể che dấu được, nó như đang nói với anh phải nắm chắc cơ hội này, để xem cô lần này còn chạy được đi đâu. Suy nghĩ nóng như lửa đốt này của anh bật ra khỏi đầu. Sau đó anh không còn nhẫn nại xem nốt mấy phút phim, lúc đó anh như bị Văn Tuyên vương nhập. Lập tức đứng dậy, mạnh mẽ bế Lưu Sở Họa lên, đi lên tầng.
“Phòng em hay phòng anh?”
Lưu Sở Họa ôm lấy cổ anh, hơi chau mày, đáng thương nói: “Đừng gấp như vậy, em còn chưa ăn cơm, sắp chết đói rồi.”
Bước chân Tề Nhiên đang bế cô lên tầng bỗng dừng lại, “Trong tủ có sủi cảo, xong việc anh làm cho em ăn.”
“Chỉ là nấu mấy cái sủi cảo đông lạnh thôi mà cũng long trọng thế sao?” Cô chỉ cười khẽ cũng không có ý định từ chối.
Anh nhấc chân, đạp mở cánh cửa phòng, mới bước vào hai bước, còn cách giường tận hai mét nữa nhưng anh đã ném cô xuống tấm đệm, cũng không sợ ném hơi nhẹ mà ném nhầm cô xuống dưới đất.
Lưu Sở Họa bị ném vào trong đống chăn mềm mại, còn chưa kịp phản ứng đã bị Tề Nhiên đè xuống. Anh nằm trên người cô, dán sát người vào nhau. Nhẹ nhàng ngửi mùi hương trên người cô, yết hầu động nhẹ.
Lưu Sở Họa híp mắt, cười như không cười, nhìn anh.
Sự dịu dàng mà gợi cảm này của cô chỉ có anh nhìn thấy, cũng chỉ có anh được sở hữu.
Tề Nhiên chỉ cảm thấy cơ thể mình nóng lên, cúi đầu hôn mái tóc dài đang xõa trên xương quai xanh của cô. Bàn tay bận rộn cởi quần áo của cô, nói mơ hồ: “Cuối cùng, đã đến lúc duyệt binh rồi, anh chắc chắn sẽ làm cho lãnh đạo thỏa mãn”
Cô mím môi, cười, “Vậy em phải xem xem pháo của anh nổ có lớn không, máy bay của anh bay có cao không rồi.”
Trước mắt Tề Nhiên bỗng sáng lên, hôn lên cặp lông mi đang run nhẹ của cô. Sau đó anh hôn theo dọc sống mũi, dừng lại một chút trên đôi môi hồng như cánh hoa đào. Tiếp đó bắt đầu gặm nhấm cái cổ trắng trẻo, không chút tì vết của cô.
Anh vừa hôn vừa cởi quần áo của cô. Lưu Sở Họa ôm lấy cổ anh, hơi ngồi dậy phối hợp với anh. Quần áo trên người cô cũng cởi được kha khá rồi, anh cũng có thể thể hiện được kỹ năng một tay cởi áo lót chuyên nghiệp của mình rồi. Anh chỉ cần nhẹ nhàng bóp một cái, áo lót của cô đã được cởi ra. Lưu Sở Họa nhìn mặt Tề Nhiên cười. Biểu cảm trên mặt anh rất vội vàng, nhiệt tình nhưng động tác tay lại rất nhẹ nhàng, chuẩn xác.
“Lợi hại quá.” Lưu Sở Họa khen anh.
Cô cũng không yếu thể, vươn tay xuống cởi ra dây lưng của Tề Nhiên sau đó cầm lấy dây lưng quấn quanh eo của anh, hơi kéo về phía mình.
Tề Nhiên cười, đây chính là nụ cười tà mị trong truyền thuyết.
Đến bây giờ Lưu Sở Họa đã phát hiện ra Tề Nhiên là một người đàn ông có khả năng học tập và hiểu ra vấn đề rất nhanh, vì vậy những việc anh cố gắng, nỗ lực đều có kết quả tốt. Anh nói có thể để cho cô duyệt binh, khí thế quân đội mạnh bạo như thế, thì chắc chắn tiếng pháo sẽ nổ rất lớn, máy bay chiến đấu trên không cũng sẽ bay rất cao, rạch ngang tầng mây.
Tề Nhiên cởi quần áo, anh rút ra “xe pháo” của mình, nghiêm túc nói: “Tiếng pháo có to không, em sắp được nghe rồi!”
Lưu Sở Họa rất không ngoan, nhẹ nhàng sờ lên “xe pháo” đấy của anh, cười khẽ nói: “Em sẽ đợi.”
Tề Nhiên cảm thấy máu trong người của mình đều sục sôi, anh nắm lấy eo người đang nằm dưới thân mình, kiềm chế bản thân, từ từ khởi động “xe pháo” của mình.
“A…!” Lưu Sở Họa hít sâu, cơ thể có chút run rẩy, động tác của Tề Nhiên rất nhẹ nhàng, nhưng nó lại như con dao cứa qua vậy, cứ cứa một vết là đau một lần. Cô cắn môi dưới của mình, nói: “Xe pháo này của anh có chút…. chậm.”
“Thật sao?” Tề Nhiên cau mày, ngay lập tức tăng tốc độ. Vì vậy, từng tiếng pháo vang trời nổ ra, liên tục như thế, không biết ngừng nghỉ. Lưu Sở Họa nhịn không được thở dốc, đầu óc cô như bị đình trệ, trước mắt phủ một tầng sương mờ. Giờ đây, cô hoàn toàn đắm chìm vào những “tiếng pháo” đấy của anh.