Sổ Tay Thuần Phục Chim Hoàng Yến

Chương 10.2



Cảnh diễn hôm nay là cảnh bạn bè phản bội, Thang Chỉ San diễn vai nữ phụ, vốn là một trong số những người bạn không nhiều lắm mà nữ chính có, cô ta hoạt bát rộng rãi, từ trước cho tới nay đều đi theo sau nữ chính, cẩn thận mà lại vụng về quan tâm cô, giống một mặt trời nhỏ nỗ lực bừng sáng. Bên ngoài nữ chính cao ngạo độc miệng, nhìn qua mạnh mẽ đến mức không cần ỷ lại bất cứ ai, nhưng thật ra vẫn bị ánh sáng của cô ta làm cho ấm áp.


Tình bạn này bắt đầu từ lúc còn là học sinh, dưới sự nỗ lực của hai người mà duy trì đến bây giờ.


Nhưng mà cô không biết một điều, đó là mặc kệ bên ngoài đoạn quan hệ này tốt đẹp như thế nào, trước nay chênh lệch giữa hai người vẫn luôn tồn tại, một người tùy tiện cũng có thể có được tất cả, một người khác cố gắng phấn đấu thế nào cũng không có cách nào có được, từ quần áo, túi xách, vòng cổ, cơ hội ra nước ngoài du học, còn cả…người đàn ông mình thích. Ở một góc âm u nào đó trong lòng, tự ti và ghen ghét chậm rãi sinh sôi, cuối cùng bạo phát ở một thời cơ thích hợp.




Lưu Sở Họa giũa móng tay dài thêm không ít của mình, không chút để ý nói: “Đúng rồi, Tiêu Tiêu, hình như hôm qua tớ nhìn thấy bạn trai của cậu ở cửa hàng nào đó thì phải.”


Người Thang Chỉ San cứng đờ, sắc mặt có chút tái nhợt, “Thật… thế sao?”


“Không phải cậu nói hôm qua anh ta phải tăng ca cho nên không có cách nào đi đến bệnh viện với cậu à? Tớ thấy anh ta đi cùng với một cô gái khác.” Cô để giũa móng tay xuống, nghiêm túc nói, “Lúc trước tớ đã nhắc nhở cậu rồi, vừa nhìn anh ta đã biết không phải người đàn ông tốt đẹp gì, lúc theo đuổi cậu trong miệng có thể phun ra toàn lời ngọt ngào, trong nháy mắt đã ném mấy lời hoa ngôn xảo ngữ mình đã từng nói qua một bên. Loại đàn ông này còn giữ lại làm gì…”


“Cậu đừng suy đoán lung tung, ngày kỉ niệm một năm của bọn tớ sắp đến rồi, có lẽ anh ấy nhờ một bạn nữ nào đó đi chọn quà cho tớ thì sao?” Cô ta miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, tận lực che dấu sự bất thường của bản thân.


“Tiêu Tiêu, cậu không cần tiếp tục lừa mình dối người nữa, cậu nhất định phải bắt tớ nói rõ ra sao? Anh ta ngoại tình rồi, anh ta căn bản không để cậu vào trong lòng.” Lưu Sở Họa cười nhạo một tiếng, ngữ khí trào phúng, “Tớ không hiểu cậu yêu thích anh ta ở điểm nào, lớn lên đẹp? Loại đàn ông này tiện tay quơ một cái là có cả đống, người nào cũng tốt hơn so với anh ta.”


“Bốp!” Tiếng bàn tay va chạm đột nhiên vang lên.


Cảm xúc của Thang Chỉ San kích động, “Đúng, tớ biết, ở bên cạnh cậu, tiện tay quơ một người đàn ông so với tớ đều…”


“Cắt!” Đạo diễn không vui hô to một tiếng, “Thang Chỉ San, biểu cảm của cô bị làm sao đấy, đang học thuộc à? Đôi mắt chuyển loạn y như cái bánh xe.”


“Thật xin lỗi.” Thang Chỉ San vội vàng đứng lên, khom lưng, “Ban nãy tôi bị quên thoại cho nên…”


“Được rồi, nghỉ ngơi năm phút, đến, ai lấy kịch bản của cô ta lại đây.”


“Thật xin lỗi, lúc nãy có phải tôi dùng lực hơi mạnh không.” Thang Chỉ San lại xoay người nói xin lỗi với cô.


Lưu Sở Họa cười cười, “Không sao, tôi có tránh đi rồi, không đau.”


Cô đi qua một bên, Lạc Ức lập tức tới đón, nhíu mày, “Có cần lấy cho cô chút đá không?”


“Không cần, di động đâu?” Lưu Sở Họa vươn tay.


Lạc Ức đưa điện thoại cho cô.




“Ban nãy đều quay được đúng không.”


“Ừ.” Lạc Ức có chút mê mang gật đầu.


Lưu Sở Họa ôn hoà giải thích: “Trước kia tôi từng nghe một vị thế hệ trước trong giới nói, anh ấy sẽ để trợ lý quay lại những cảnh quan trọng trong vai diễn của mình lại, sau khi trở về xem có chỗ nào bản thân biểu hiện không tốt, tôi cũng muốn thử xem, thời gian dài cũng sẽ có tiến bộ.”


Lạc Ức có chút tán thưởng gật đầu, ngay sau đó lại có chút bất bình thay cô, “Nhưng mà ban nãy rõ ràng là người khác mà.”


“Biểu hiện của tôi cũng không phải rất tốt.” Cô nhìn đoạn video kia, quay cũng rất rõ ràng, lại để điện thoại vào tay cô ấy, “Tiếp tục quay đi, quay đến khi nào qua cảnh này mới thôi.”


“Tôi biết rồi.”


Cảnh quay kia quay suốt chín lần mới qua, Thang Chỉ San không phải là biểu cảm không tốt, thì là bị vướng lời kịch, thậm chí còn có một lần không chờ Lưu Sở Họa nói xong lời kịch đã tát một cái qua, cuối cùng, dù cho mỗi lần Lưu Sở Hoạ có hơi né tránh, gương mặt vẫn hơi sưng đỏ lên. Người ở phim trường cũng không phải đồ ngốc, ít nhiều gì cũng nghe qua một ít lời đồn, tự nhiên nhìn ra Thang Chỉ San cố ý gây phiền phức cho Lưu Sở Họa, biểu tình của đạo diễn càng khó coi, sắc mặt xanh mét phân phó nhân viên đoàn phim chuyển cảnh, cũng không thèm liếc mắt nhìn Thang Chỉ San một cái.


Lưu Sở Họa đứng ở một bên, cười đến vô cùng ôn hòa an ủi cô ta, “Có vẻ hôm nay đạo diễn hơi tức giận, nhưng cô đừng quá lo lắng, cảnh này rất khó, người mới không khống chế được là bình thường, về sau cố lên là được rồi.”


Cô giả vờ không phát hiện ra khuôn mặt Thang Chỉ San vàng như nến, đi đến trước mặt Lạc Ức, vươn tay, “Di động.”


Lạc Ức tức giận đến mức mặt đỏ cả lên, “Có phải cô ta cố ý không, rõ ràng biết cô còn chưa nói xong, lời kịch cũng quên đến không còn một mảnh mà vẫn không quên đánh cô, Họa nhi, tính tình cô cũng quá tốt rồi.”


Lưu Sở Họa nhìn video trong di động, hơi cong khóe miệng, “À không, tôi cảm thấy tính tình tôi một chút cũng không tốt.”

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv