Edit: tart_trung
Beta: gaubokki
Ngụy La ngủ mê man suốt một ngày một đêm.
Ngày tiếp theo, khi tỉnh lại, thân thể của nàng đã được lau rửa sạch, xiêm y cũng đổi thành một bộ đồ ngủ sạch sẽ. Tia nắng ban mai đang lấp ló ngoài cửa sổ, chân trời loáng tháng một màu xanh, nàng lại dường như nghe được thanh âm cung tỳ đi qua đi lại. Ngụy La đảo tròn mắt, trong điện có một cung nữ mặc đồ màu hồng phấn đang đóng cửa lại, nghe thấy động tĩnh của nàng thì vội vàng hành lễ nói: “Nương nương, ngài tỉnh rồi”.
Ngụy La không biết nàng ấy, hẳn là cung nữ hầu hạ trong Điện Chiêu Dương. Nàng hỏi: “Giờ gì rồi?”
Cung nữ nói: “Vừa qua giờ Mẹo”. Nàng ta đóng hết cửa sổ, trong điện vô cùng yên tĩnh, cung nữ thấy Ngụy La đưa mắt nhìn quanh, hiểu ra nàng muốn tìm gì, liền giải thích: “Tĩnh Vương điện hạ ở bên cạnh ngài cả một đêm, lúc nãy mới nhận được tin Hoàng hậu nương nương đã tỉnh lại, nên qua đó thăm mộtchút, hẳn là sắp về rồi. Tiểu thế tử ngủ ở thiên điện, bên cạnh có nhũ mẫu chăm sóc, nếu Vương phi muốn nhìn Tiểu thế tử, nô tỳ liền ôm tới”.
Ngụy La gật gật đầu: “Ôm tới cho ta xem”. Từ sau khi đứa nhỏ sinh ra, nàng chỉ kịp nhìn nó một chút, còn chưa kịp ngắm kỹ dáng vẻ dưa hấu nhỏ thế nào đâu. Tuy là đứa nhỏ xấu xí một chút, nhưng cũng là nhi tử của nàng, nàng không chê.
Cung nữ tiến lên đỡ nàng dậy, đặt một cái gối tựa lớn màu hồng viền vàng đỡ sau lưng nàng, lại nói: “Vương phí có đói bụng không? Ngài ăn trước một chút gì nhé”.
Ngụy La lắc đầu: “Ôm hài tử tới trước đã”.
Cung nữ không dám làm trái lời nàng, đứng dậy đi tới Thiên điện ôm hài tử lại.
Dưa hấu nhỏ nằm trong tã lót màu đỏ thêu hoa sen, mới vừa uống sữa xong, lúc này còn chưa chìm vào giấc ngủ, mở to mắt nhìn quanh. Lúc cung nữ đặt bé vào lòng Ngụy La, Ngụy La nhẹ nhàng “a” mộttiếng, sao mới có một ngày mà đã không còn xấu như hôm trước nữa. Ngụy La dùng một ngón tay nhẹnhàng sờ lên má đứa nhỏ, thật mềm, thịt vù vù, đứa bé nhỏ như vậy hôm qua lại khiến nàng lăn qua lăn lại đến nghẹn.
Dưa hấu nhỏ nhìn theo ánh mắt nàng, mở cái miệng nhỏ nhắn ra, i nha gọi một tiếng. Khó trách Triệu Giới nói bé lớn lên giống nàng, đôi mắt này so với Ngụy La thật giống như cùng một khuôn đúc ra, vừa đen vừa sáng, giống như đáy hồ trong suốt. Ngụy La vuốt ve hàng mi của bé, lại sờ sờ mũi và miệng bé, càng nhìn càng thấy vui vẻ, hóa ra đây là cảm giác có đứa nhỏ của mình, bé ở trong bụng nàng chừng mười tháng đấy. Ngụy La nói: “Dưa hấu nhỏ, ta là nương của con, nhớ kỹ chưa?”
Dưa hấu nhỏ chớp mắt mấy cái, tỉnh tỉnh mê mê nhìn nàng một lát, cái miệng nhỏ nhắn mở ra, mũi nhíu nhíu lại, rồi ngáp một cái.
Ngụy La cảm thấy buồn cười, học bộ dáng Lương Ngọc Dung ôm đứa nhỏ, vỗ vỗ nhẹ sau lưng nó, dỗ đứa nhỏ chìm vào giấc ngủ. Chỉ chốc lát sau tiểu hài tử liền ngủ mất, nhắm mắt lại, ngoan ngoãn mà co rút trong lòng Ngụy La, tuyệt không khóc rống.
Cung nữ tò mò nhìn lâu một chút, hôm qua tiểu thế tử bị nhũ mẫu ôm đi, lúc đó khóc một trận trông thật ủy khuất đáng thương, sao vừa vào trong lòng Vương phi liền không khóc? Chẳng lẽ thật sự là có mẫu tử thần giao cách cảm sao? Cung nữ nhìn một lát, khuyên nhủ: “Vương phi, ngài mới tỉnh dậy, không nên quá sức. Để nô tỳ ôm tiểu thế tử về, ngài ăn một chút đi?”
Ngụy La dịch dịch tã lót cho đứa nhỏ, không buông tay được, nói: “Ta ngắm nó thêm một lát đã”.
Cung nữ khuyên không được, đành khó xử đi ra ngoài, vừa định gọi người đi truyền tin cho Tĩnh Vương. Nhưng nàng ta mới bước ra khỏi ngưỡng cửa, trước mặt liền có một người mặc áo bào màu thiên thanh thêu hoa văn tối màu đi vào, nàng ta ngẩng đầu, đúng là Tĩnh Vương Triệu Giới.
“Nô tỳ tham kiến Tĩnh Vương điện hạ”.
Triệu Giới nhấc chân đi vào trong điện, không phản ứng lại với cung nữ mà đi thẳng vào trong.
Ngụy La ngồi ở đầu giường ôm hài tử, cúi đầu cẩn thận ngắm nhìn bộ dáng của dưa hấu nhỏ, lại đưa tay sờ sờ hàng mi của nó, giống như tiểu cô nương có được món đồ chơi mới, có chút yêu thích khôngnỡ buông tay. Triệu Giới vừa thấy một màn này, bước chân dừng lại một chút, đứng ở sau tấm bình phong tám phiến bằng gỗ tử đàn vẽ chim khách đậu trên cành, lặng yên ngắm nhìn. hắn đứng một lát, Ngụy La vẫn không phát hiện ra hắn, lại tiếp tục trêu chọc hài tử trong lòng, bên môi cong cong thành nụ cười ngọt ngào, bộ dáng dịu dàng đầy thỏa mãn kia, trước kia Triệu Giới chưa từng thấy qua.
Triệu Giới có chút ghen tị.
“Khụ”. hắn đưa tay che miệng, nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
Ngụy La ngẩng đầu, cuối cùng cũng phát hiện ra hắn tới rồi.
Triệu Giới đi vào trong, nàng liên giơ ngón tay để lên môi, nhẹ nhàng “Xuỵt” một tiếng: “Chàng nhỏtiếng một chút, dưa hấu nhỏ vừa mới ngủ”.
Triệu Giới: "..."
Mới vừa có nhi tử, đã quên mất phu quân là hắn đây.
Triệu Giới ngồi ở đầu giường, liếc mắt nhìn tiểu tử đang ngủ say, hỏi: “Nghe cung nữ nói nàng tỉnh rồi nhưng vẫn chưa ăn gì? Sao lại không ăn? Ta kêu người đi phòng bếp mang ít đồ lại đây, nàng ăn rồi nghỉ một lát”.
Ánh mắt Ngụy La cuối cùng cũng chịu dời khỏi dưa hấu nhỏ, nhìn Triệu Giới: “Thiếp không đói… Nghe nói chàng đi thăm mẫu hậu, sao rồi? Mẫu hậu có khỏe không?”
Triệu Giới gật đầu, nhận lấy nhi tử từ trong tay nàng, đưa cho cung nữ bên cạnh: “Ôm hắn về thiên điện”. hắn nhìn Ngụy La, mặc dù mặt nàng tràn đầy vẻ lo lắng, nhưng cũng không nói gì thêm. hắn nói: “Mẫu hậu không bị thương, nhưng thân thể có chút suy yếu, thái y nói điều dưỡng thêm vài ngày thìkhông sao rồi. Ngược lại là nàng, mấy ngày nay ở lại Điện Chiêu Dương dưỡng thân cho tốt, mấy ngày nữa chúng ta lại về Phủ Tĩnh Vương”.
Ngụy La mới vừa sinh xong, không tiện di chuyển. Trần Hoàng hậu nguyện ý nhường Chiêu Dương Điện cho nàng ở cữ, có thể thấy bà rất thương yêu nàng. Ngụy La nói: “Vậy mẫu hậu ở đâu?” Cũng khôngthể bởi vì nàng mà khiến Hoàng hậu nương nương không có chỗ để ở.
Triệu Giới dừng lại một chút: “Ở Dưỡng Tâm điện”.
Dưỡng tâm điện là tẩm cung của Hoàng đế, Trần Hoàng hậu ở đó thật ra cũng không có gì không ổn, chỉ sợ Sùng Trinh Hoàng đế cầu còn không được nha.
Ngụy La trầm mặc một chút, chớp chớp mắt, sau đó bỗng “A” lên một tiếng. Nàng nhớ tới trước khi nàng sinh, Sùng Trinh Hoàng đế không màng tính mạng chạy vào trong đám lửa, thật khiến Ngụy La có chút khiếp sợ. Hoàng đế đem tính mệnh của Hoàng hậu coi trọng hơn mệnh của ông, vậy rốt cuộc tình cảm của ông dành cho Trần Hoàng hậu đến bao nhiêu? Nếu đã tình thâm ý trọng như vậy, lúc trước vì sao còn ruồng bỏ Trần Hoàng hậu, độc sủng Ninh Quý phi? Cũng không biết Trần Hoàng hậu có chịu tha thứ hay không. Ngụy La suy nghĩ rồi quyết định không nghĩ lung tung nữa, nói: “Bảo Hòa Điện cháy thế nào rồi, có tra ra nguyên nhân không?”
Triệu Giới nói: “Cung nữ và Thị vệ ngoài Điện đều bị mẫu hậu làm cho tránh đi. Thị vệ âm thầm bảo vệ dù không bị bà phát hiện, nhưng lửa trong điện quá nhanh, đợi bọn họ phát hiện ra thì cũng đã quá chậm”.
Ngụ ý là Trần Hoàng hậu một lòng muốn chết, một mình tìm mọi cách, không có liên quan gì tới người khác.
Cho dù là thế, Sùng Trinh Hoàng đế vẫn quyết định giết cung nữ và thị vệ trông coi điện, coi như là xả giận.
Ngụy La dựa người vào ghế, không lên tiếng.
Cũng may cứu được Trần Hoàng hậu về, không táng thân trong biển lửa như đời trước, ngay cả hài cốt cũng chẳng lưu lại.
Lúc này, cung nữ bưng cái khay sơn son được khắc hình hoa hướng dương đi vào, để ở trên bàn vuông khảm xà cừ nhỏ ở trước giường. Triệu Giới bưng chén canh bồ câu non hầm linh chi lên, múc mộtmuỗng, thổi nguội, rồi đưa tới bên miệng Ngụy La: “Tới đây, uống một hớp”.
Thịt bồ câu non có tác dụng giúp miệng vết thương mau lành, nấu canh uống sẽ càng có hiệu quả hơn. Ngụy La cũng muốn sớm dưỡng thân thể cho tốt, liền ngoan ngoãn uống canh. Uống canh xong lại ăn thêm vài món, tất cả đều do Triệu Giới đích thân đút cho nàng. Ngụy La ỷ vào mình là đại công thần, chẳng thấy thẹn chút nào, sau khi ăn xong liền thoải mái nằm trên giường, không dám động đậy, vừa động hạ thân liền đau.
một lúc lâu sau, tròng mắt nàng xoay tròn, có chút giống như muốn nói lại thôi, đầu ngón tay đụng vào bàn tay Triệu Giới, gãi gãi lòng bàn tay hắn.
Triệu Giới mỉm cười, hỏi: “Sao rồi?”
Ngụy La nhỏ giọng nói: “Thiếp muốn…”
Mọi người ai cũng đều có việc gấp, huống hồ cả đêm nàng chưa từng rời giường. Triệu Giới biết rõ nàng muốn gì, lại cố ý giả bộ như không biết, nhẹ nhàng a lên một tiếng rồi hỏi: “Nàng muốn gì?”
Ngụy La bực mình đỏ mặt trừng hắn, cũng không nói chuyện, cứ mặt đối mặt như vậy.
Triệu Giới cuối cùng cũng thấy trêu đùa đủ rồi, cúi đầu cười cười, ôm nàng từ trên giường xuống, đi về tịnh phòng đằng sau nội điện.
Triệu Giới đặt nàng vào thùng gỗ, lại hỏi: “Có cần ta giúp nàng cởi quần không?”
Ngụy La cắn môi nói: “không cần”. nói xong liền đẩy hắn ra ngoài.
Triệu Giới không phản kháng, nghe lời đi ra chờ ngoài bình phong.
Ba ngày đầu Ngụy La không thể xuống giường, ăn uống đều ở trên giường, ngay cả đi tiểu thay xiêm y cũng là một tay Triệu Giới lo liệu. Mới đầu da mặt nàng còn mỏng, vô cùng thẹn thùng, bị Triệu Giới chế nhạo vài lời còn đỏ bừng cả mặt. Nhưng hiện tại thì chai lì rồi, Triệu Giới nói lời thô tục trêu chọc nàng, nàng còn có thể lấy mắt hạnh ngập nước trừng hắn, hoặc là véo thịt trên hông hắn: “không cho nói”.
Mấy ngày này Trần Hoàng hậu sang thăm nàng một hai lần, kêu nàng cứ thanh thản ổn định mà ở cữ. Tâm tình Trần Hoàng hậu gần đây không tốt, chỉ nói vài câu liền kêu cung nữ ôm Triệu Hi tới. Chỉ có lúc nhìn thấy Triệu Hi, trên mặt Trần Hoàng hậu mới có chút tươi cười.
Triệu Hi được nuôi hơn mười ngày, sớm đã không còn xấu nữa. không những thế, tiểu tử này bây giờ lộ ra ngũ quan xinh đẹp, mặt mày tinh xảo, làn da hồng hồng trắng nõn, giống như một khối ngọc trong suốt óng ánh, khiến người ta vô cùng yêu thích. Triệu Hi thích cười, cũng không sợ người lạ, nếu có người trêu chọc bé, tiếng cười “khanh khách” có thể truyền đi thật xa, cung nhân từ trên xuống dưới, cho dù là cung nữ hay ma ma đều thích bé vô cùng.
Trần Hoàng hậu coi bé như tâm can máu thịt, bình thường đều đối đãi vô cùng tốt. Cũng đúng thôi, bà trông mong nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có thể ôm được tôn tử, có thể không thương sao?
Đứa bé được mọi người yêu thích như vậy, theo lý thì Triệu Giới phải vô cùng cao hứng mới đúng, nhưng tâm tình hắn lại chẳng thể nào tốt được. Đó là bởi vì từ khi có Triệu Hi, toàn bộ sự chú ý của Ngụy La đều ở trên người quả dưa hấu nhỏ kia, căn bản không rảnh quan tâm tới hắn, có khi Triệu Giới đứng ở trước mặt nàng, cả nửa ngày nàng cũng không nhìn thấy hắn, chỉ lo trêu chọc dưa hấu nhỏ.
Mặt Triệu Giới càng ngày càng thối.
Tới ngày đầy tháng của tiểu Triệu Hi, Sùng Trinh Hoàng đế bố trí tiệc đầy tháng ở trong cung, cũng mời rất nhiều văn võ bá quan trong triều, cảnh tượng có chút long trọng. Tiểu Triệu Hi còn chưa hiểu chuyện, chỉ biết dựa vào trong lòng Ngụy La, để Ngụy La ôm bé, ngẫu nhiên lại chớp mắt, le lưỡi, ngáp một cái, vẻ mặt phong phú thật thú vị.
Ngụy La ôm bé không nỡ rời tay. Lúc tiệc tàn, mọi người về Điện Chiêu Dương, Ngụy La tự mình tắm rửa cho Triệu Hi, đặt bé ở trên giường La Hán bằng gỗ tử đàn, tỉ mỉ mặc tã lót cho bé. Thân thể Ngụy La khôi phục khá tốt, có lẽ là vì mỗi ngày nàng đều xuống giường đi lại, eo thon rất nhanh liền gầy đi, cũng không khác mấy khi còn thiếu nữ chưa sinh con, nếu không phải dưa hấu nhỏ có bảy tám phần giống nàng, thật không nhìn ra nàng là người mới sinh hài tử.
Lúc này Ngụy La rũ mi, nàng còn chưa quen với chuyện thay tã lót, dưa hấu nhỏ còn không thành thật, lúc thì đá chân, lúc thì duỗi cánh tay, một hồi lâu sau nàng vẫn chưa mặc được cho đứa nhỏ. May là trong phòng có lò sưởi, không tới mức khiến bé bị lạnh.
Ngụy La thế nhưng cũng không tức giận, nhẹ nhàng điểm điểm cái mũi nhỏ của Triệu Hi, nói: “khôngđược nhúc nhích, cử động nữa nương sẽ tức giận”.
Triệu Hi chớp chớp hàng mi dài, nhìn Ngụy La, giống như nghe hiểu lời nàng nói mà nằm im.
Ngụy La rất nhanh mặc tã cho bé thật tốt, cúi đầu hôn lên trán đứa nhỏ, tán dương: “thật ngoan”.
Triệu Giới đứng một bên nhìn thấy vậy liền cười lạnh.
Ngụy La vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy mặt Triệu Giới dài ra, không khỏi sững sốt nói: “Chàng sao vậy?”
Triệu Giới nói: “Ta thấy mẫu hậu cũng rất thích nó, không bằng để mẫu hậu chăm sóc đi”.
Ngụy La nhất thời trợn tròn hai mắt, vô thức nói: “không được”. Nhi tử của nàng, nàng thương còn không kịp, sao lại cam lòng giao cho người khác chứ?
Triệu Giới nhìn nàng không nói lời nào, vẻ mặt không tốt chút nào.
Cuối cùng Ngụy La cũng phát giác ra chuyện không đúng, nàng để Triệu Hi lên giường La Hán, quỳ gối ngồi đối diện Triệu Giới: “Có phải chàng không vui không?”
Triệu Giới rũ mắt, liếc nàng một cái. Hồi lâu sau mới nói: “Tự nàng nói đi, nàng vắng vẻ ta bao lâu rồi?”
Này. Ngụy La lúng túng xoa bóp đầu ngón tay, cuối cùng cũng biết nguyên nhân hắn chưng ra mặt thối như vậy. Nhưng nàng cũng không phải muốn vắng vẻ hắn nha, chỉ là tương đối thích dưa hấu nhỏ mà thôi… Có mẫu thân nào mà không thích nhi tử của mình chứ? Ngụy La cảm thấy nàng có chút oan ức, nhưng cũng không biểu lộ ra, bởi vì lúc này Triệu Giới còn cần nàng an ủi. Nàng nói: “Thiếp không có vắng vẻ chàng, chàng lớn hơn dưa hấu nhỏ nhiều, có thể tự chăm sóc mình, nhưng dưa hấu nhỏ khôngnhư vậy, lúc nào cũng cần thiếp chăm sóc nó. Huống gì, cũng không phải thiếp thích đứa nhỏ, là vì đứa nhỏ này là nhi tử của chúng ta, thiếp mới thích nó, lời này còn là do chàng nói đó. Bây giờ chàng khôngthích dưa hấu nhỏ sao? Ngay cả hắn mà chàng cũng ăn dấm chua?”
Mặt Triệu Giới không chút thay đổi, trên đó viết mấy chữ sáng ngời: “Ta ghen tị”.
Ngụy La vừa nhìn liền biết rõ nam nhân kia lòng dạ hẹp hòi. Nàng khoác tay Triệu Giới, ngẩng đầu nhìn hắn: “Vậy, làm sao chàng mới không đem bé giao cho mẫu hậu? Dưa hấu nhỏ là nhi tử của chúng ta, thiếp muốn tự mình nuôi”.
Đôi mắt đen của Triệu Giới lay động, nhìn Ngụy La chằm chằm.
Ngụy La bị hắn nhìn tới phát run, chỉ còn kém không kêu “Hảo ca ca” để van cầu. Cuối cùng hắn cũng có chút động tĩnh, đưa tay, chỉ chỉ vào mặt mình, giọng nói trầm thấp dễ nghe: “Hôn ta”.
Hóa ra vừa rồi Triệu Giới nhìn thấy Ngụy La hôn Triệu Hi, hắn để hết cả vào mắt. Ngụy La mím môi, lại không thể không hôn hắn, liền vô cùng thành ý mà ôm lấy cổ hắn, cái miệng nhỏ “bẹp” một tiếng hôn lên mặt Triệu Giới. Vì nịnh nọt hắn, Ngụy La hôn hết gò má hắn tới hàng mi dài khẽ run, cánh môi lại chuyển qua trên môi Triệu Giới, duỗi lưỡi liếm liếm, cạy môi hắn ra.
Ngụy La giương mắt vụng trộm dò xét Triệu Giới một cái, chỉ thấy hắn rũ mắt nhìn nàng, đôi mắt đen nhánh không biến sắc.
Ngụy La nhắm mắt lại, hạ quyết tâm xông vào miệng hắn, bởi vì nàng còn mang theo ý nịnh nọt, nụ hôn này vì thế cũng rất triền miên.
Chớp mắt tiếp theo, Triệu Giới xoay người áp đảo nàng, đoạt lại quyền chủ động, ở trong miệng nàng mà công thành đoạt đất.
*** *** ***
Rất lâu sau, Triệu Giới buông Ngụy La ra, mặt hắn dán vào mặt nàng, vành tai và tóc mai chạm nhau, hắn cúi đầu nói: “Sau này không được phép chỉ thương mình dưa hấu nhỏ”.
Đầu lưỡi Ngụy La bị hắn mút tới tê dại, đôi mắt ngập nước, nhẹ nhàng thở dốc.
Triệu Giới cắn cắn lỗ tai nàng, nói: “Cũng phải thương ta”.
Mặt Ngụy La đỏ bừng, chậm rãi gật gật đầu.
*** *** ***
một tháng sau, Ngụy La và Triệu Giới chuyển ra khỏi Điện Chiêu Dương, mang theo tiểu Triệu Hi cùng trở về Phủ Tĩnh Vương.
Sau khi một nhà ba người rời đi, Điện Chiêu Dương thoáng chốc yên tĩnh hơn rất nhiều.
Trần Hoàng hậu một lần nữa lại về Điện Chiêu Dương. Sùng Trinh Hoàng đế không có lý do lưu bà lại, những ngày qua cùng bà ở chung một mái hiên, mặc dù không nói chuyện nhiều, nhưng xem ra vẫn tốt hơn trước kia. Bây giờ Trần Hoàng hậu lại rời đi chẳng chút do dự, ông cảm thấy Dưỡng tâm điện to như vậy thật là trống trải, có chút không quen.
Năm ngày sau đó, Trần Hoàng hậu chủ động tới Ngự thư phòng tìm ông, khiến Sùng Trinh Hoàng đế có chút thụ sủng nhược kinh.
Triệu Chỉ Khanh vì cứu hoàng hậu nên bị thương, nghỉ dưỡng mấy ngày, thương thế cũng tốt hơn. Sau đó, ông không nhắc lại chuyện này, Trần Hoàng hậu cũng ngậm miệng không nói, hai người đều rất ăn ý không bàn tới, giống như chuyện này chưa từng xảy ra vậy. Triệu Chỉ Khanh biết rõ bản thân đang lừa mình dối người, nhưng vẫn không dám mở miệng, sợ nói rõ rồi, ngay cả chút hòa bình ngoài mặt này cũng không thể duy trì được.
Trần Hoàng hậu đứng trước đầu án bằng gỗ tử đàn, nhìn người đang ngồi ngay ngắn trên long ỷ, ông mặc long bào hoàng đế màu tím bầm thêu rồng, bà nói: “Thần thiếp có chuyện khẩn cầu Bệ hạ đồng ý”.
Sùng Trinh Hoàng đế nhìn bà, có dự cảm không được tốt lắm, rất lâu sau mới nói: “Hoàng hậu cứ nói”.
Trần Hoàng hậu chắc hẳn đã hạ quyết tâm, không nhanh không chậm nói: “Thần thiếp muốn chuyển vào ở Thiện An tự, để tóc tu hành, khẩn cầu Bệ hạ đồng ý”.
Sùng Trinh Hoàng đế đang cầm tấu chương bỗng trở nên căng thẳng, yên lặng nhìn nàng.
Thiện an tự là chùa của hoàng thất, tọa lạc ở bên ngoài cung, không xa lắm, lộ trình tầm một khắc chung. Chỉ có ngày lễ tết thắp hương bái Phật tần phi trong cung mới tới đó, bây giờ Trần Hoàng hậu lại chủ động đề nghị qua đó ở, hơn nữa còn để tóc tu hành. Sùng Trinh Hoàng đế ngây ngốc thật lâu vẫn chưa hồi phục lại tinh thần.
Trần Hoàng hậu lẳng lặng đứng ở dưới chờ ông gật đầu.
Rất lâu sau, Sùng Trinh Hoàng đế nắm chặt tấu chương trong tay, mở ra rồi lại đóng lại, giọng nói khàn khàn, mang theo chút vô lực: “Vãn Vãn, thật sự một cơ hội trẫm cũng không có sao?”
Trần Hoàng hậu rũ mắt, nhìn đầu án vểnh lên bằng gỗ tử đàn đằng trước Hoàng đế, giọng nói vững vàng: “Bệ hạ đồng ý sao?”
Sùng Trinh Hoàng đế đi ra khỏi bàn, dừng trước mặt Trần Hoàng hậu, cách hai bước nhưng lại giống như cách cả chân trời góc biển. hắn hỏi lại: “Bảo Hòa Điện cháy, là nàng làm?”
Trần Hoàng hậu trầm mặc một lát, gật đầu nói: “Phải”.
“Vì sao làm như vậy?” Sùng Trinh Hoàng đế nhìn bà, câu hỏi nghẹn ở trong lòng hồi lâu cuối cùng cũng nói ra: “Nàng thật sự tuyệt vọng với trẫm như vậy sao?”
Trần Hoàng hậu suy nghĩ một chút, nói: “Bệ hạ không cần nói như vậy. Bệ hạ cứu thần thiếp, thần thiếp vô cùng cảm kích. Nhưng trong cung này đã không còn gì, thần thiếp tiếp tục ở lại đây chỉ e còn phạm nhiều sai lầm hơn”. Bà ngẩng đầu, nhìn nam nhân đối diện, nhoáng một cái đã thật nhiều năm, bộ dáng hai người càng lúc càng trở nên xa lạ, không còn bóng dàng của ngày trước nữa. “Bệ hạ không cần bù đắp gì cả, chuyện năm đó cũng đã qua, ngài là đế vương, trách nhiệm nặng nề, tất nhiên phải gánh vác càng nhiều thứ hơn so với người thường, làm như vậy cũng là hợp tình hợp lý. Là vì lòng dạ thiếp hẹp hòi, thủy chung không cở mở được mà thôi”.
Sùng Trinh Hoàng đế lẳng lặng nhìn nàng, khổ sở cười một tiếng: “Nàng không tha thứ cho trẫm”.
Nếu thật là chuyện đã qua, sao lại không chịu đối mặt với ông? Nhất định muốn bỏ đi Thiện An Tự? Ông không đồng ý, tuyệt không đồng ý.
Trần Hoàng hậu im lặng một lúc lâu, không có lên tiếng.
Triệu Chỉ Khanh kìm lòng không đậu cầm tay bà, giọng nói trầm thấp mang theo chút cầu khẩn: “Vãn Vãn, trẫm biết mình sai rồi, lúc trước trẫm không nên đối với nàng như vậy, càng không nên chèn ép Trần gia. Đừng rời khỏi trẫm được không? Trẫm sẽ bù đắp cho nàng, sau này chỗ nào trẫm cũng khôngđi, không cần hậu cung, chỉ cần mình nàng mà thôi. Sau khi ta thoái vị, chúng ta liền đi thăm thú đại giang nam bắc, nàng không phải nói thích nhất là phong cảnh của Ngô Quận sao? Chúng ta có thể định cư ở đó, chỉ cần nàng vui vẻ, chúng ta có thể cả đời không về Thịnh kinh thành”.
Trần Hoàng hậu nhìn Triệu Chỉ Khanh rất lâu, mặt không biết sắc rút tay về: “Những lời này bệ hạ nóiquá muộn rồi”. Bà vừa nói lại giống như đang nhớ tới chuyện gì đó, đôi mắt có chút thất thần, lại có chút tiếc nuối nói: “Lúc trước ta nghe lời ngươi nói, ngươi ở tẩm cung Ninh thị, người trong cung ai cũng nói ngươi chuyên sủng Ninh thị, thậm chí đồng ý cho nàng ta tất cả đặc quyền. Lúc đó mệnh của Lưu Ly mới vừa cứu được về, ta muốn điều tra kỹ hung thủ, ngươi trách ta thần hồn nát thần tính, trông gà hóa cuốc. Bây giờ Ninh thị chết, ta cũng không còn sở cầu gì với Hoàng thượng, lời này vẫn mong Bệ hạ thu hồi đi. Bây giờ thần thiếp chỉ muốn yên tĩnh qua ngày, kính xin Bệ hạ ân chuẩn cho nguyện vọng duy nhất này của thần thiếp”.
Cả người Sùng Trinh Hoàng đế cứng đờ, tâm tình ông bởi vì lời này của Trần Hoàng hậu mà như rơi vào đáy cốc, lọt vào cơn sóng dữ.
Bà muốn thanh tĩnh, còn ông thì sao? Sau này ai sẽ cùng ông vượt qua nửa đời sau tịch mịch dài dằng dặc.
Sùng Trinh Hoàng đế nghẹn giọng nói: “Vãn Vãn… Trẫm không muốn ân chuẩn”.
Trần Hoàng hậu ngẩn ra, gương mặt bỗng trở nên lạnh lẽo: “Vậy thần thiếp đành để tóc tu hành ở Điện Chiêu Dương, kính xin Bệ hạ không trách tội”.
Ngự thư phòng chìm trong yên tĩnh, bên ngoài không nghe được tiếng động gì. Trữ công công ôm phất trần đứng ngoài Trực Linh Môn, nhìn bầu trời xanh thẳm trên Tử Cấm Thành, thầm nghĩ nếu Hoàng hậu nương nương có thể hòa hảo với Hoàng thượng thì tốt rồi, mấy ngày nay nương nương không để ý tới hoàng thượng, Bệ hạ cũng dùng bữa ít hơn.
Sùng Trinh Hoàng đế đưa tay che mắt, dùng sức đi xuống dưới, đôi mắt hồng hồng, giọng nói khàn khàn: “Được, trẫm đồng ý với nàng”.
Trần Hoàng hậu liễm mắt nói: “Đa tạ bệ hạ”.
Sau khi Trần Hoàng hậu rời đi, Sùng Trinh Hoàng đế ngồi yên một lúc lâu ở Ngự thư phòng, cả người như bị thời gian cuốn đi. Lúc Trữ công công vào đưa trà nước nhìn thấy cảnh này liền bị hù dọa khôngnhẹ, đặt ấm trà nhỏ xuống kêu: “Bệ hạ, bệ hạ?”
Sùng Trinh Hoàng đế hoàn hồn, nhìn nhìn xung quanh, Trần Hoàng hậu sớm đã rời đi. Ông thở dài mộthơi, giọng điệu bi thương: “Trữ công công”.
Trữ công công nói: “Nô tài ở đây”.
Sùng Trinh Hoàng đế nhắm mắt lại nói: “Trong lòng trẫm… quá khó chịu”.