Lời này vừa nói ra, cả phòng liền ồ lên.
Không chỉ thái phu nhân mà các vị phu nhân khác cũng không thể bình tĩnh nỗi.
Tĩnh Vương điện hạ tới cửa cầu thân, lại không biết là muốn lấy vị tiểuthư nào? Suy nghĩ một chút, điều kiện phù hợp chỉ có Tam tiểu thư NgụyNha và Tứ tiểu thư Ngụy La. Mắt Tam phu nhân Liễu Thị sáng rực lên,chẳng lẽ là nữ nhi của bà?
Thái phu nhân rất nhanh bình tĩnh lại, nắm lấy quải trượng khắc hoa hồng, đi ra ngoài nói: “Mau, đỡ ta đi qua xem một chút”.
Đại phu nhân và Tứ phu nhân tiến lên dìu tay bà, cùng bà đi ra phòngtrước. Nhị phu nhân và Tam phu nhân liếc mắt nhìn nhau, cũng lần lượt đi theo. Trong phòng mới nãy còn náo nhiệt, trong nháy mắt chỉ còn mỗiNgụy La. Nàng nhìn bóng lưng mọi người, không nhanh không chậm đi theosau, cũng không gấp gáp như bọn họ. Bước chân Ngụy La thong dong, nàngrũ mắt, ai cũng không chú ý khóe miệng nàng vụng trộm cong lên, hòa vớiđôi mắt cong cong hình trăng non.
Nàng đương nhiên biết rõ chuyện gì… bởi vì người Triệu Giới muốn lấy về là nàng nha.
Loại cảm giác biết rõ lại không thể nói này, thật sự không dễ chịu gì.
Ở tiền thính, thái phu nhân và các vị phu nhân ngồi trên ghế thiết mộc,ai nấy đều rất nghiêm chỉnh. Đối diện với họ là Triệu Giới mặc cẩm bàomàu xanh đen thêu trúc, trên đầu đeo ngọc quan, trên thắt lưng có ngọcbội hoa văn hình li, ăn mặc rất trang trọng. Bên cạnh hắn không có aingoài một thị vệ là Chu Cảnh.
Triệu Giới nâng tay, đoan chính hành lễ với thái phu nhân: “Lão phu nhân!”
Thái phu nhân đâu dám nhận lễ này của hắn, vội vàng đứng dậy đỡ hắn đứng lên, thấp thỏm lo âu nói: “Điện hạ đây là làm lão phụ giảm thọ rồi, mời điện hạ ngồi”.
Triệu Giới đứng dậy, cũng không từ chối, ngồi xuống ghế thiết mộc. Hắnnhìn quanh một vòng rồi mở miệng: “Hôm nay Anh Quốc Công không có ởtrong phủ?”
Thái phu nhân kính sợ gật đầu nói: “Lão phụ đã sai người mời ông ấy về,nếu điện hạ có việc gấp cần gặp Quốc Công, sợ là phải đợi trong chốclát”.
Triệu Giới suy nghĩ một chút, cong môi nói: “Không sao, chuyện này nói với lão phu nhân cũng giống vậy”.
Một nha hoàn mặc xiêm y ngọc bích bưng khay trà sơn đen có mạ vàng, dâng lên một tách trà nhỏ đậy nắp. Hắn cầm chén trà, ngón cái vuốt ve miệngchén, giống như đã chuẩn bị thật lâu rồi, từ từ nói: “Bản vương đến làvì một việc”.
Trong lòng thái phu nhân căng thẳng: “Mời điện hạ nói”.
Triệu Giới dừng lại một chút, lát sau mới nói: “Bản vương ngưỡng mộ Tứtiểu thư Phủ Anh Quốc Công đã lâu, muốn thú nàng làm vợ, mong lão phunhân đồng ý”.
Thật sự là Ngụy La.
Lúc thái phu nhân nghe nha hoàn nói Triệu Giới tới cầu hôn, trong lòngđã âm thầm suy đoán. Trong phủ hiện chỉ còn hai vị cô nương, không phảiNgụy Nha thì chính là Ngụy La. Ngụy La xuất sắc hơn Ngụy Nha về mọi mặt, bây giờ Triệu Giới lại chính miệng nói ra tên “Ngụy La” cũng là nằmtrong suy đoán.
Có điều thái phu nhân không hiểu, tại sao Tĩnh Vương lại coi trọng A La?
Lúc này Tam phu nhân Liễu Thị lại đang ngồi mất mát, bà cho rằng Triệu Giới vừa lòng nữ nhi mình, không nghĩ tới lại là Ngụy La.
Thái phu nhân chần chờ một lát, cân nhắc nói: “Thứ cho lão phụ cả ganhỏi một câu, thời gian trước A La và Phủ Trung Nghĩa Bá mới từ hôn, điện hạ từ đâu biết…”
Nói đến đây bà liền dừng không nói nữa, nhưng cũng đủ để Triệu Giới hiểu bà muốn hỏi gì.
Triệu Giới rũ mắt suy nghĩ, loại vấn đề này lúc trả lời phải tránh không ảnh hưởng tới danh tiếng của Ngụy La, lại không thể tỏ vẻ bản thân quálỗ mãng. Hiếm khi Triệu Giới trầm giọng nói: “Thật không dám giấu, bảnvương sớm đã ngưỡng mộ Tứ tiểu thư”. Giọng nói của hắn mang theo chútkhàn khàn, giống như lữ khách trong sa mạc, sau nhiều ngày hành tẩu cuối cùng cũng nhìn thấy được hồ nước mênh mông, sóng nước lăn tăn ở trướcmặt. Hắn cầm chén trà, thành khẩn nói: “A La thường xuyên vào cung, bảnvương cũng có dịp gặp qua vài lần, bản vương thích nàng lan tâm huệchất, tú ngoại tuệ trung. Chẳng qua bản vương trước đây cũng biết nàngcó hôn ước trong người, không dám lỗ mãng, đành áp chế tình cảm tronglòng. Bây giờ biết được nàng đã giải trừ hôn ước với Tống Gia nên mới cố ý tới cửa cầu hôn”.
Mấy lời tình nghĩa như vậy, không chỉ thái phu nhân, mà ngay cả Ngụy Langồi sau bình phong mười hai phiến khảm ngọc trai cũng chấn kinh rồi.
Triệu Giới nói đến ai vậy? Sao cả nàng cũng chưa bao giờ biết?
Ngụy La cùng Ngụy Nha và Ngụy Đông ngồi trên ghế gỗ dài, nghe rõ cuộcnói chuyện ở bên ngoài. Ngụy La vốn chỉ muốn nghe xem Triệu Giới cầu hôn thế nào, không nghĩ tới sẽ nghe được những lời này.
Đối mặt với ánh mắt của Ngụy Nha và Ngụy Đông, Ngụy La mím môi, có chútngại ngùng, trong lòng lại cảm thấy buồn cười, đồng thời còn có chútngọt ngào.
Triệu Giới cũng thật biết trợn mắt nói dối… Cái gì gọi là không dám lỗmãng chứ? Lúc nàng còn chưa giải trừ hôn ước với Tống Huy hắn còn thiếulỗ mãng sao?
Hắn nói nàng là tên lừa đảo nhỏ, vậy hắn là đại lừa đảo.
Trước mặt người khác lại ra vẻ đạo mạo lừa người.
Ngụy La nâng má, mắt đen lúng liếng nhìn quanh. Khóe môi nàng nhếch lên, bộ dáng có chút thẹn thùng, vừa oán trách lại vừa cao hứng.
Ngụy Nha không nói lời nào.
Ngụy Đông ngược lại, rất chân thành và hâm mộ, cảm thán nói: “Nói vậylà, sau này A La phải gả tới Phủ Tĩnh Vương rồi? Vậy chúng ta nên gọi tỷ một tiếng Tĩnh Vương phi…”
*** *** ***
Bên ngoài bình phong.
Thái phu nhân nghe Triệu Giới nói một phen như vậy liền rất xúc động,không nghĩ tới vị Tĩnh Vương này đúng là gian khổ yêu thầm A La nhiềunăm như vậy. Nếu A La chưa giải trừ hôn ước với Tống Huy, hắn định làmthế nào? Tiếp tục chờ đợi sao?
Nghĩ như vậy, bà thật cảm thấy hắn có vài phần đáng thương.
Vài vị phu nhân lại giật mình vô cùng, không nghĩ tới Tĩnh Vương khiếnngười người trong Thịnh Kinh Thành e sợ lại thâm tình với Ngụy La nhưvậy…
Lòng thái phu nhân mềm nhũn, bà vốn còn sợ hãi ba phần với Triệu Giới,bây giờ ngược lại chẳng thấy sợ hắn nữa. Xem ra Triệu Giới thật sự đốivới Ngụy La thành tâm thật ý, không giống như bà nghĩ là muốn lợi dụngNgụy La để củng cố quan hệ giữa Phủ Tĩnh Vương và Phủ Anh Quốc Công.Giọng điệu thái phu nhân thoải mái hơn không ít, hòa ái thân thiện nói:“Trước tiên lão phụ thay mặt A La tạ ơn sự ưu ái của điện hạ. Chỉ cóđiều hiện nay Quốc Công và phụ thân A La không có ở trong phù, sự tìnhliên hệ tới chung thân đại sự của nàng, lão phụ cũng phải thương lượngvới bọn họ mới tốt…”.
Triệu Giới đặt chén trà xuống, gật đầu bày tỏ bản thân hiểu rõ.
Vốn lúc hắn tới cũng không nghĩ một lần đã thành, bây giờ thái phu nhânnói như vậy, hắn cũng biết nên làm thế nào cho phải. Triệu Giới đứngdậy, cấp cho thái phu nhân một bậc thang nói: “Đã như vậy liền nhờ tháiphu nhân thương lượng với Anh Quốc Công một chút, mấy ngày nữa bổn vương lại tới”.
Thái phu nhân thở phào một cái: “Đa tạ điện hạ thông cảm”.
Triệu Giới không ở lâu, uống xong một ly trà liền đứng dậy cáo từ.
Thái phu nhân tự mình đưa hắn ra cửa.
Ở cửa Phủ Anh Quốc Công, Triệu Giới phi thân lên ngựa, nắm chặt dâycương, cưỡi tuấn mã dần dần đi xa. Trong lòng hắn không có chút cảm giác thất bại nào, đi một lần liền thành công ngược lại không tốt lắm, nhưvậy có vẻ A La không được quý trọng. Hắn coi nàng như bảo bối, tất nhiên cũng nguyện ý vì nàng chạy nhiều mấy chuyến, số lần càng nhiều càngchứng tỏ nàng được quý trọng. Lần đầu không được, còn có lần thứ hai,thứ ba… dù sao sớm muộn gì nàng cũng là của hắn, ai cũng không đoạtđược.
*** *** ***
Tối hôm đó, Anh Quốc Công và Ngụy Côn từ bên ngoài trở về.
Thái phu nhân đem chuyện hôm nay nói với bọn họ, hai người đều vô cùng ngạc nhiên.
Ngụy Thường Hoằng theo chân bọn họ trở về ngược lại rất bình tĩnh, mặtkhông đổi sắc ngồi trên ghế mũ quan, vẻ mặt ẩn ẩn, không nói được lờinào.
Ngụy Côn đi tới đi lui, vừa thụ sủng nhược kinh lại vừa thấp thỏm lo âu, rất lâu sau mới nói được một câu đầy đủ: “Tĩnh Vương muốn kết hôn với A La, không phải là vì Phủ Anh Quốc Công chứ?”
Ông và thái phu nhân suy nghĩ giống nhau, đều lo Triệu Giới vì lợi dụngNgụy La mới cầu hôn nàng. Nếu thật như vậy, tuyệt đối không thể gả A Lađi. Một người nam nhân chỉ muốn lợi dụng nàng để tranh quyền đoạt thếsao có thể khiến nàng hạnh phúc?
Thái phu nhân lắc lắc đầu nói: “Ta nhìn thấy có lẽ không phải…” sau đóbà liền đem những lời hôm nay Triệu Giới nói thuật lại, sau cùng lại cảm thán: “Không nghĩ Tĩnh Vương cũng là một người si tình như vậy”.
Ngụy Thường Hoằng yên lặng nắm chặt tay ghế.
Sau khi Ngụy Côn nghe xong, lo lắng trong lòng cũng giảm xuống, nhưngcũng không quá đồng ý với cửa hôn sự này. Ông chỉ muốn gả A La cho mộtgia đình môn đăng hậu đối, sau này nàng thay trượng phu dạy con, an anlạc lạc sống cả đời là đủ. Bây giờ Tĩnh Vương coi trọng nàng, nhất địnhlà không thể yên ổn được, không nói trước sau này thế nào, chỉ nhìn tình hình bây giờ ông cũng không lạc quan nổi. Triệu Giới cùng Ngũ hoàng tửTriệu Chương như nước với lửa, cho dù về sau là ai đăng cơ, nửa đời saucủa A La cũng không thể bình thản được.
Ngụy Côn nửa mừng nửa lo, ngồi trên ghế thật lâu cũng không ra quyết định được.
Nhưng mặc kệ ông có quyết được hay không, cái gì nên tới cũng sẽ tới.
Bảy ngày sau, Triệu Giới lại lần nữa tới cửa bái phỏng Phủ Anh Quốc Công.
Lần này hắn không tới một mình.
Cùng xuống xe với Triệu Giới là một phụ nhân mặc áo bào màu trắng bằnggấm khảm tơ bạc thêu hình bán nguyệt, mũ che mất nửa mặt nên không thấyrõ tướng mạo của bà. Có điều nếu nhìn từ bên ngoài, thì là một phụ nhânrất có khí chất.
Lần trước Triệu Giới vội vàng không mang theo gì tới, lần này hắn cố ýchuẩn bị thuốc bổ và mấy thứ đồ cổ, đưa cho Anh Quốc Công và Thái phunhân. Anh Quốc Công nhận đồ, mời hắn vào phủ, ánh mắt lại rơi trên người phụ nhân đi phía sau, nghi ngờ mà phỏng đoán: “Vị này là…”.
Phụ nhân dừng bước, tháo mũ trên đầu xuống liền lộ ra gương mặt hiền hòa đầy khí chất. Hàng mi thẳng đen nhánh, đôi mắt đẹp mỹ miều.
Trần Hoàng Hậu khẽ mỉm cười, cố ý hỏi: “Ngay cả bản cung Anh Quốc Công cũng không nhận ra?”
Anh Quốc Công hoảng hốt, vội vàng dẫn mọi người quỳ xuống, cúi đầu hành lễ nói: “Tham kiến Hoàng Hậu Nương Nương”.
------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Nhị đệ khoan thai tới chậm, bồi tội với mọi người “Pằng” liền quỳ xuống
~ (≧▽≦)/~
Trần Hoàng Hậu: Nhi tử không dùng được, chỉ có thể để lão nương tự mìnhra sân! A La bảo bối, mau tới cho bản cung ôm một cái o (*////▽////*)o