【 Cô còn dám nói cô không cố ý quyến rũ ta?】
“Không… Ưm… Phải.. A…” Cô lắc đầu, tay Vũ Hóa Điền nhẹ nhàng vuốt ve trên cánh hoa của cô. Cô cắn môi, giữ tiếng rên dâm đãng trong miệng, thân thể lại muốn theo động tác của hắn mà vặn vẹo. Động tác khi nhẹ khi mạnh của Vũ Hóa Điền làm cô muốn vặn vẹo vòng eo đi theo ngón tay hắn, có điều cơ thể lại bị buộc chặt vào ghế, không thể động đậy.
“Không phải?” Vũ Hóa Điền nhếch môi, nói: “Rõ ràng rất sợ chết, nhưng lần nào cũng cố ý chọc giận ta, không biết đã bao nhiêu lần với cô đừng có dùng loại ánh mắt đắc ý ấy nhìn ta, thế mà lần nào cô cũng dùng ánh mắt ấy khiêu khích ta. Biết rõ những lời cô nói với Phong Lý Đao nhất định sẽ tới tai ta, còn cố ý nói những lời khiến ta tức giận. Cô còn dám nói cô không cố ý quyến rũ ta?” Vũ Hóa Điền vừa nói vừa dùng ngón tay nắm tiểu hạch phía dưới, không chút thương tiếc xoa nắn, ấn mạnh.
“Không… A… Không phải… Ưm… Đừng có… Ưm… Ấn nữa… Xin ngài…” Khoái cảm mang theo chút đau đớn như cơn sóng lan tràn khắp toàn thân. Cô rất sợ loại cảm giác sa đọa này, cố gắng khống chế bản thân, nhưng không được.
Vũ Hóa Điền hài lòng nhìn cô ở trên ghế giãy giụa vặn vẹo, không biết đau đớn hay là sung sướng. Tiếng cầu xin của cô như móng vuốt con mèo nhỏ cào vào tâm can hắn, khiến hắn muốn chà đạp cô càng mãnh liệt hơn, nhìn cô khóc. Dưới bụng giống như có ngọn lửa đang thiêu đốt, làm cơ thể hắn khô nóng, miệng đắng lưỡi khô, loại cảm giác này hắn chưa bao giờ có. Cảm nhận được thân thể của mình có thay đổi, tay Vũ Hóa Điền xoa mạnh vài cái. Nhìn cô run rẩy cao trào, một dòng dâm dịch phun trên tay hắn.
“A… A…” Cao trào tuyệt vời qua đi mật huyệt lại vô cùng trống rỗng, cảm giác ngưa ngứa dường như không dễ dàng biến mất như vậy. Cô thở dốc, nheo mắt nhìn Vũ Hóa Điền. Ánh mắt Vũ Hóa Điền nhìn cô lúc này đã không còn tỉnh táo như trước nữa, đó là dục vọng muốn nuốt cô vào bụng, ánh mắt của kẻ săn mồi.
Cô thở hổn hển, nói với Vũ Hóa Điền: “Ngài lại đây… Lại gần chút… Sợ cái gì? Ta đâu có ăn thịt ngài đâu, ta còn đang bị ngài trói đây này.”
Vũ Hóa Điền nghi ngờ ghé đầu tới, tới rất gần, có thể thấy rõ ràng mạch máu trên cần cố cô.
Cô rướn người ra, há miệng cắn trâm ngọc trên tóc hắn, nghiêng đầu, rút cây trâm ngọc xuống.
Không có trâm ngọc cố định, mái tóc dài như tơ lụa của Vũ Hóa Điền lập tức xõa xuống, tăng thêm cho hắn vẻ đẹp quyến rũ. Nương men say cô say mê nhìn hắn, đẹp quá, một người đàn ông sao có thể đẹp đến thế nhỉ?
Vũ Hóa Điền duỗi ngón tay, đùa bỡn môi cô, giọng nói hơi khàn khàn: “Còn nói không quyến rũ ta?” Nói xong, hắn liền cắn lên cổ cô, cho đến khi nếm được mùi máu mới buông ra, hài lòng liếm máu tươi chảy ra.
“A… Đau…” Cô hét lên, trâm ngọc trong miệng rơi xuống đất gãy làm đôi. Thân thể cô run rẩy, có chút sợ hãi nhìn hắn, không biết từ lúc nào hắn đã có thêm thuộc tính Vampire rồi. Cô sợ hắn mất khống chế hút khô máu của cô.
Vũ Hóa Điền cầm con dao cạo cắt từng đoạn dây trói. Sau khi được thả cô lập tức xoa xoa vết máu tụ trên tay chân do bị trói quá chặt.
Cô ai oán nhìn Vũ Hóa Điền, hắn lại bế thốc cô lên.
Cô kinh ngạc, theo bản năng ôm cổ Vũ Hóa Điền, để khỏi ngã.
Bế công chúa! Bế công chúa trong truyền thuyết! Không ngờ đời này cô có thể được người ta bế công chúa một lần.
Nói ra thì Vũ Hóa Điền có thể bế được cô, không hổ là người luyện võ.
Lúc học đại học, khoa cô có tổ chức diễn kịch, cô đóng vai công chúa, cảnh cuối cùng là hoàng tử bế công chúa xuống sân khấu. Sau khi vào cánh gà nam sinh đóng hoàng tử suýt chút nữa ói ra máu.
Vũ Hóa Điền đặt cô lên giường ngủ trong thư phòng, rồi mới vén áo, chỉ cởi một phần quần, liền tiến vào.
Cô vẫn còn đang đắm chìm trong bế công chúa, còn chưa hiểu được tình hình đã cảm thấy phía dưới như bị xé rách, cảm giác đau đớn khiến cô toát mồ hôi lạnh.
Thứ kia của Vũ Hóa Điền sau khi cương vừa thô vừa dài, đi vào một chiều sâu chưa bao giờ có. Hắn vốn không chờ cô thích ứng đã bắt đầu thô bạo rút ra đâm vào.
“A… Đau quá! Mau dừng lại… A… Đau… Bụng của ta… Dừng lại… Hu hu…” Cô nghẹn ngào gào lên, cảm giác đêm đầu tiên dường như lại quay về. Bụng như sắp bị hắn chọc thủng, cô khổ sở muốn co người lại, lại bị Vũ Hóa Điền giữ chặt hai tay trên đỉnh đầu.
“Để ta nhìn cô…” Vũ Hóa Điền thở dốc, phần dưới như thể đóng cọc, từng cái mãnh liệt đâm vào cơ thể cô.
Nước mắt như sương mù che phủ tầm mắt cô, cô không nhìn thấy rõ hắn, chỉ có thể yếu ớt nói: “Bụng… Đau… Dừng lại… Xin ngài…”
Tiếng cầu xin đứt quãng của cô chẳng những không thể khiến Vũ Hóa Điền dừng lại, mà tốc độ của hắn lại càng mãnh liệt hơn. Giường phát ra tiếng ‘kẽo kẹt’ như muốn long ra bất cứ lúc nào.
Người cô đầm đìa mồ hôi lạnh, chỉ cảm thấy càng ngày càng choáng váng. Nhưng cũng may đây là lần đầu tiên của Vũ Hóa Điền, tuy tố chất thân thể tốt, nhưng chung quy cũng không kéo dài được quá lâu. Cô bị hắn giày vò chỉ thừa lại một hơi, miễn cưỡng không chết.
Vũ Hóa Điền điên cuồng đâm vào rút ra thật lâu, đến khi cũng không nhịn được nữa, hắn ngẩng đầu phát ra tiếng gầm khàn khàn, giữ bờ vai cô, phần dưới đâm mạnh vào, hận không thể chọc thủng cô. Hắn vẫn giữ chặt cô, một luồn tinh dịch nồng đặc phun vào sâu trong thân thể cô.
Vũ Hóa Điền thả cô ra, xoay người nằm ở bên cạnh cô. Cô ngay cả sức nhúc nhích cũng không có, cánh tay và bờ vai bị hắn bóp thành tụ máu cũng không còn sức đâu mà quan tâm.
Vũ Hóa Điền nằm ở bên cạnh cô kịch liệt thở dốc một hồi, sau khi bình phục hắn chợt cười to. Đó là tiếng cười thoải mái không kiêng dè gì, cười đến chảy nước mắt. Cô quay đầu sang nhìn hắn, cảm thấy hắn điên rồi.
Vũ Hóa Điền cười xong cũng quay đầu lại nhìn cô, ở mắt cô chợt đối diện với mắt hắn.
Trong mắt hắn bao hàm quá nhiều tình cảm, cô không dám nhìn, cũng không muốn nhìn. Cô sợ mình thông qua ánh mắt hắn sẽ đoán được nội tâm của hắn, nhìn thấy những tình cảm không có khả năng thừa nhận kia.
Cô vội vàng rũ mắt, nhưng tim vẫn đập thình thịch, là vì vừa mới vận động quá kịch liệt đúng không? Nhất định là vậy rồi…