Sổ Tay Nuôi Dưỡng Công Công

Chương 40



【 “Đều ở đây, xin hứa ngài muốn cứng bao lâu cũng được, một đêm bảy lần không còn là mơ ước.”】

Cô sờ lên cổ mình, không cam tâm tình nguyện bắt đầu nghĩ cách cho hắn. Cách nhanh nhất để trị bệnh không cương được là các loại thuốc tăng lực như: ấn độ thần du, siêu cấp vĩ ca, v…v…

Sớm tinh mơ hôm sau cô liền gọi Tố Tuệ Dung tới, thần bí căn dặn: “Cô tìm người đáng tin cậy dạo một vòng các thanh lâu lớn, lấy chút thuốc tráng dương hiệu quả tốt nhất về đây. Trong uống ngoài bôi, tìm cho ta nhiều một chút. Việc này tuyệt đối phải kín đáo, không thể để cho người khác biết là chúng ta đang tìm thứ thuốc này.”

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Tố Tuệ hiện lên sự kinh ngạc nhưng cũng không thăm dò chuyện của cô, nói thẳng: “Xin phu nhân yên tâm, nô tỳ sẽ sai người đi làm.”

Tay sai của Vũ Hóa Điền quả nhiên hiệu suất, sáng sớm cô vừa nói, buổi chiều Tố Tuệ Dung đã cho ngươi ôm đến một cái hộp gỗ. Mở ra cô liền kinh ngạc, được lắm, chủng loại thật đa dạng! Chai chai lọ lọ cộng lại có hơn mười bình. Tam ích đan, ích thận đan, bảo thận hoàn, ích nữ đan, đắc xuân đan, ngộ tiên đan, hợp hoan tán, hàn thực tán, xuân tán, tương đầu tán, nhất tiếu tán, tương tư phương, linh quy triển thế phương, mỹ nữ chiến thanh kiều, quý phi dạ dạ kiều, hạn miêu hỉ vũ cao, kim thương bất đảo hoàn. Cô dám cam đoan nếu Vũ Hóa Điền ăn hết đống này thì cách cái chết cũng chẳng xa nữa.

Tố Tuệ Dung ở bên cạnh giới thiệu: “Nghe nói những loại tốt nhất đều ở đây.”

Cô giơ ngón cái, tán dương: “Làm tốt lắm, nếu ta có tiền nhất định sẽ thưởng cho cô, nhưng đại nhân nhà cô chưa bao giờ phát lương cho ta cả. Hiện giờ trên người ta chẳng có đồng nào, cô thông cảm nhé.”

Tố Tuệ Dung che mặt cười, nói: “Phu nhân thật biết nói đùa, có thể làm việc cho phu nhân chúng ta mong còn chẳng được, sao có thể đòi phu nhân thưởng tiền.”

Tối đó, Vũ Hóa Điền về sớm, ăn cơm xong liền ở lỳ trong thư phòng. Cô lấy về nhiều xuân dược như thế chắc chắn phải có hắn phê chuẩn thuộc hạ mới dám làm, chắc hẳn lúc này hắn đang chờ cô tới giải thích. Thế là cô ôm hộp xuân dược, vui vẻ chạy tới thư phòng tìm hắn. Không ngoài dự đoán của cô, thủ vệ thái giám vừa nhìn thấy cô liền cười mời cô vào, có thể thấy là đã được dặn trước.

Cô vui vẻ ra mặt đi tới, đặt cái hộp trên bàn sách của Vũ Hóa Điền, vỗ vỗ nắp hộp, nói: “Đều ở đây, xin hứa ngài muốn cứng bao lâu cũng được, một đêm bảy lần không còn là mơ ước.”

Vũ Hóa Điền nghe xong liền cau mày, hắn chậm rãi để cây bút trong tay xuống, móc khăn tay ra lau tay, cuối cùng mới mở nắp hộp ra. Vũ Hóa Điền sờ vài cái chai bên trong rồi lại đóng nắp lại. Sau đó hắn lại gọi Mã Tiến Lương vào, chỉ cái hộp ý bảo cất đi. Làm xong hắn mới quay sang nhìn cô, nhìn chằm chằm rất lâu đến mức da đầu cô cũng tê rần. Hắn cầm mấy quyển sách đưa cho cô, nói: “Mang về chép hai lần, cho đầu sáng ra. Chuyện của ta… Về nghĩ cách tiếp.”

Đây rõ ràng là không hài lòng với cách cô nghĩ ra, nhưng cô cảm thấy rất tốt mà, mặc dù chỉ trị ngọn không trị gốc. Cô nhận lấy sách, vừa nhìn liền sững sờ, ‘Nữ Tắc’, ‘Nữ Huấn’, Nữ Giới’. Đừng mà! Cô liếc trộm Vũ Hóa Điền, nhỏ giọng hỏi: “Có thể thương lượng không?”

Vũ Hóa Điền hơi nhíu mày, hỏi ngược lại: “Thần y nghĩ sao?”

Cô rụt cổ, cuối cùng không dám cò kè mặc cả nữa.

Bỗng nhìn thấy trên bàn Vũ Hóa Điền đặt đầy tranh mỹ nữ, cô liền cầm lấy một bức nhìn, vẽ thật sự trừu tượng. Cô không nhịn được, nói: “Ngài là…” Nói xong, ánh mắt bất giác liền nhìn về phía giữa hai chân Vũ Hóa Điền.

Vũ Hóa Điền dùng hai ngón tay kẹp lấy bức tranh trong tay cô, rút nó ra, đáp: “Ngôi vị đứng đầu hậu cung của Kim thượng vẫn để trống, nên tuyển vài người tiến cung.”

Cô bĩu môi nói: “Không nhìn ra Hoàng thượng lại tin tưởng ngài như thế, loại chuyện này cũng giao cho ngài. Nhưng những bức tranh này trừu tượng như thế, ngài có nhìn ra được không? Ngài xem tất cả khuôn mặt đều vẽ gần như y hệt, ngoại trừ quần áo ta chẳng nhìn ra có gì khác biệt.”

“Nơi này.” Vũ Hóa Điền dùng tay chỉ vào một bức tranh. Cô đi tới gần mới phát hiện một hàng chữ nhỏ: Thứ nữ Trương Thị của Lại Bộ Thị Lang Trương Trùng, do vợ cả Liễu Trương thị sinh. Lúc này cô mới phát hiện ra là trên mỗi bức tranh đều có đánh dấu như vậy, cô sực hiểu, đây là ‘đi cửa sau’ trong truyền thuyết mà, quả nhiên là thời đại ô dù. Vũ Hóa Điền tuyển khuê nữ của quan viên có lợi giúp cho hắn, quan viên đồng thời cũng có chỗ dựa, quả là đôi bên cùng vui.

Cô nhìn mà thổn thức không thôi, rồi mới đột nhiên nghĩ tới cái gì, cười nói: “Chà, chứng tỏ Thường Tiểu Văn ngài đưa vào cung dường như không được sủng nhỉ.”

“Cô có vẻ rất vui?” Vũ Hóa Điền lạnh nhạt nói. Kim thượng vô cùng tin tưởng hắn, Thường Tiểu Văn hắn đưa vào cũng được cho hầu bên cạnh, nhưng chỉ không thấy kim thượng sủng hạnh nàng ta. Đừng nói là Thường Tiểu Văn, ngay cả hậu cung cũng ít khi tới. Hậu vị để trống, trên triều đình ngầm tranh đấu, kim thượng lại hết lần này đến lần khác cố tình bỏ qua. Nghĩ tới đây, Vũ Hóa Điền không vui ném bức tranh lên bàn, đúng là Hoàng đế không vội, thái giám đã lo!

Nhìn thấy Vũ Hóa Điền khó chịu, cô lại an tâm, cảm thấy mỹ mãn trở về phòng tiếp tục nghĩ cách điều trị cho Vũ Hóa Điền. Dùng trình độ chữa bệnh hiện tại, Vũ Hóa Điền sinh lý là khỏe mạnh, nếu có chỗ nào không khỏe cô cũng không tìm ra được. Sinh lý không thành vấn đề vậy nhất định chính là vấn đề tâm lý, nghĩ tới đây, trong đầu cô hiện lên ba chữ: Xuân – cung – đồ. Vũ Hóa Điền từng bị cắt chỗ đó, từ mấy chuyện hắn làm với cô không khó để nhìn ra tâm lý của hắn đối với chuyện tình dục cũng vặn vẹo. Hắn khuyết chỉ dẫn chính xác, mà Xuân Cung Đồ căn bản chính là sổ tay giáo dục giới tính phiên bản cổ đại chứ còn gì nữa. Xuân Cung Đồ, chuẩn không cần chỉnh!

Nghĩ liền làm, cô ngoắc tay, gọi Tố Tuệ Dung đến, ghé vào bên tai nàng ta thì thầm một lúc. Sau đó liên tiếp hơn mười ngày, vô số Xuân Cung Đồ và sách cấm được đưa cuồn cuộn vào phòng cô. Cô nghiêm túc xem xét từng quyển, rồi mới phân loại. Một vài quyển không khỏe mạnh ví dụ như SM cô đều loại bỏ. Vũ Hóa Điền đã biến thái như thế, không thể để hắn xem những thứ này, nếu không sẽ thực sự bước đi trên con đường SM không lối về mất.

So với Xuân Cung Đồ, cô thích sách cấm hơn, bởi vì cô không quen nhìn tranh cổ đại, mà chữ thì sẽ cho cô nhiều không gian để tưởng tượng hơn. Trí tưởng tượng của tác giả cổ đại cũng thật phong phú, không ít kỳ văn quái đàm, cái gì mà thư sinh và hồ yêu, tiểu thư và thụ yêu, còn cả lão hòa thượng và tiểu ni cô, những thứ này cô xem hoài không chán, giữ lại hết giấu làm của riêng. Lựa chọn đưa cho Vũ Hóa Điền đều là những tác phẩm lành lạnh, ví dụ như một nam mười thê thiếp, tiểu thư và thư sinh. Còn có vài quyển liên quan đến đạo đức luân lý cô cũng đều giữ lại, ví dụ như phụ thân và con gái, ca ca cùng muội muội, cha chồng cùng con dâu, trượng phu và mẹ vợ, không thể để cho Vũ Hóa Điền học cái xấu được.

Cô chuyển những quyển đã qua sàng lọc cho Tố Tuệ Dung đưa tới chỗ Vũ Hóa Điền.

***

p/s: Bỗng dưng thấy tam quan của bà chị này còn vẹo hơn của anh công =))))))))


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv