Phương Hoa có chút thất vọng, ngồi ở ngay núi vàng rồi mà lại không xuống tay được, cuối cùng chỉ có thể thở dài, thành thành thật thật ôm Phương Dung đi ngủ.
Mỗi lần được nằm trong lòng Phương Dung, Phương Hoa cảm thấy đặc biệt an tâm. Đương nhiên, bởi vì cái tính thích ngủ khoả thân mà Phương Dung không cho hắn nằm sát cạnh nữa. Phương Hoa cũng đã từng đấu tranh trong việc chọn lựa giữa chuyện ngủ khoả thân và được nằm trong lòng Phương Dung. Cuối cùng, hắn đã chọn ngủ khoả thân. Dù sao thì ngủ khoả thân cảm thấy tự do tự tại thích hơn nhiều.
Hôm nay có thể xem là kinh hỉ ngoài ý muốn, vừa được khoả thân ngủ vừa được ôm người ta, thiệt là thoả mãn. Đương nhiên, quan trọng nhất là chuyện có thể vừa nghe thấy tiếng hít thở vừa cảm nhận được tiếng tim đập của Phương Dung.
Hắn theo thói quen đếm tới số một trăm, sau đó yên ổn ngủ một giấc.
Thẳng đến lúc mặt trời chiếu thẳng vào người mới tỉnh dậy. Nói thực, mấy đứa cú đêm như hắn cực ghét mặt trời, lại càng không thích ban ngày, trong khi đó buổi tối thì ồn ào muốn tự cưỡng ép chính mình đi ngủ cũng ngủ không nổi.
Lúc ở quân khu, buổi tối còn có thể ngủ được vài tiếng đồng hồ. Còn ở đây, cơ bản chỉ có 1-2 tiếng đồng hồ là ngủ, còn lại đều là nửa tỉnh nửa mê, giấc ngủ cực kém.
Hắn nhìn đồng hồ, mới hơn 5 giờ sáng. Mùa hè trời thường sáng rất nhanh. Thực tế hắn có thể ngủ thêm vài tiếng nữa cũng được, chỉ cần buông rèm xuống là được, nhưng buổi tối lại nóng quá, phải mở cửa sổ ra thì mới có gió mát ùa vào, nhưng tới sáng thì lại không còn gió nữa.
Đáng lẽ ra căn phòng vốn cũng không nóng như vậy. Trong phòng có máy làm ẩm, chỉ có điều là bị hư rồi, vì thế hai người đành phải chịu đựng cái nóng như tra tấn.
Có lẽ lúc nửa đêm nóng quá, hai người đã tách ra ngủ, không ôm nhau nữa. Phương Dung nằm nghiêng người lại, sau lưng, cổ và trán ướt đẫm mồ hôi.
Mấy chỗ này là nơi dễ đổ mồ hôi nhất, trời vừa nóng lên thì bản thân cứ như mới vừa bị nhúng nước vậy, ngay cả tấm đệm cũng bị mồ hôi làm cho ẩm ướt.
Phương Hoa suy nghĩ một chút liền ngồi dậy, kéo rèm lại, rồi lôi cái máy làm ẩm kia ra.
Hiện tại người ta không dùng quạt nữa, mà là dùng máy làm ẩm. Cái máy này không những có thể tạo ra không khí ẩm, còn có thể tạo khí lạnh, giá cả lại thực dụng, cho nên dù không có tác dụng điều hoà không khí, nhưng người ta vẫn hay dùng cái máy này, mùa hè dùng máy này cũng có thể mát được một chút.
Bảo Phương Hoa sửa thì hắn không biết, nhưng vẫn có thể mở máy ra nhìn xem thế nào, có lẽ là mô-tơ có vấn đề, sửa chút đỉnh chắc sẽ chạy được thôi.
Phương Hoa đi tìm dụng cụ, tốn một ít công phu mới mở được cái vỏ bên ngoài ra. Có lẽ cái máy đã sử dụng được một thời gian rồi, cho nên bên trong bám không ít bụi bẩn. Hắn lại chạy vô toilet lấy một chậu nước về, lau trong lau ngoài một hồi, cái máy liền rực rỡ hẳn lên, y như lúc mới vừa mua về vậy.
Hắn dùng tinh thần lực quét một vòng cái máy, nhưng không phát hiện vấn đề gì. Hắn khởi động máy lên thử, cái máy phát ra tiếng ong ong, nhưng không thổi ra gió lạnh.
Hắn cẩn thận kiểm tra lại, phát hiện có một chỗ nối bị lỏng ra, hắn vặn chặt chỗ đó lại rồi mở máy lên lần nữa, vẫn không hiệu quả.
Hắn lại mở ra, rồi khởi động, cứ lặp đi lặp lại hơn cả tiếng đồng hồ, đến lúc toàn thân đều ra mồ hôi ướt nhẹp, khởi động máy một lần nữa, rốt cuộc cũng có hơi lạnh phả ra rồi.
Phương Hoa cười mỉm mỉm, gắn lại đống đinh ốc còn dư trong tay. Trong lúc gắn ốc lại, đồng hồ báo thức của Phương Dung cũng vừa reng lên.
Phương Dung vẫn nhớ hôm nay Phương Hoa phải đến trường. Cậu phải nấu thức ăn sáng cho Phương Hoa mang đi, bằng không hắn lại đói bụng.
Nói thực, cậu có chút không quen khi phải đột nhiên dậy sớm như vậy, rất muốn ngủ nướng thêm một chút nữa, nhưng vừa mở mắt ra, cậu lại phát hiện Phương Hoa đã thức rồi, nếu mình mà còn ngủ nữa thì thật là hết nói.
Mà, sao Phương Hoa lại dậy sớm như vậy?
Bình thường, cậu làm cơm sáng xong, dọn dẹp hết thảy thì Phương Hoa mới lồm cồm bò dậy mà. Hơn nữa, hắn là loại người đánh chết cũng không muốn dậy sớm hơn một phút đồng hồ, cho dù đã tỉnh thì cũng phải nằm lì ở trên giường đến đúng giờ mới dậy.
Phương Dung đã chỉnh cái tật xấu này của hắn rất nhiều lần rồi, nhưng vẫn không sửa đổi được. Sau đó, Phương Dung ngẫm lại, tật này cũng chả ảnh hưởng gì lắm, chỉ cần không dậy muộn là được.
Nhưng hôm nay hắn dậy sớm như vậy, thật khiến Phương Dung bị doạ sợ.
“Hôm nay mặt trời mọc hướng tây sao? Sao cậu thức dậy sớm dữ vậy?” Phương Dung có chút không dám tin.
Phương Hoa ngồi đưa lưng về phía cậu, đang gắn con ốc cuối cùng vào máy. Sau khi gắn xong xuôi, cậu đẩy cái máy làm ẩm ra.
Trong phòng lập tức có khí lạnh lưu thông. Máy làm ẩm hoạt động lại rồi.
“Cậu sửa hả?”
Phương Hoa nhe răng cười.
“Không tồi nha. Có tiền đồ.” Nếu không phải còn một tháng nữa trời sẽ chuyển lạnh, cậu đã không tiếc tiền mà đi mua một cái máy làm ẩm mới rồi.
Uỷ khuất cho Phương Hoa mỗi ngày phải chịu tội. Ngày nào cũng bị nóng muốn chết. Hắn lại không thích tắm rửa. Nhưng dường như trên người hắn có máy toả nhiệt, lúc nào cũng lành lạnh, ôm vào giống như cái túi chườm nước lạnh thiên nhiên vậy. Tuy nhiên, cái túi chườm này có lẽ cũng không phải hàng tốt gì, ôm tới nửa đêm là thành túi chườm ấm rồi, nên cứ bị Phương Dung ghét bỏ đẩy ra.
“Có cái máy làm ẩm này rồi thì mùa hè sẽ qua nhanh thôi.” Cái máy này cậu cũng đem đi sửa vài lần rồi, lần nào cũng nói không biết nguyên nhân, không thể sửa, lại phải khiêng trở về nhét gầm giường. Ấy vậy mà lại được Phương Hoa sửa chạy ngon lành, “Cậu sửa sao hay thế?”
Cái này, kỳ thật Phương Hoa cũng không biết, “Kiểm tra mấy cái chỗ tiếp nối là được.”
“Đơn giản vậy?” Sớm biết thế thì cậu tự làm luôn cho rồi, không cần phải chịu nóng mấy ngày trời.
“Ừ.”
“Cậu giỏi quá.” Phương Dung hôn lên má hắn một cái, vang lên một tiếng chụt ái muội.
Phương Hoa đỏ mặt, ngơ ngác sờ sờ má.
“Tôi đi nấu cơm. Cậu đánh răng rửa mặt đi.” Phòng bếp ở dưới lầu vẫn còn dư thức ăn. Bởi vì nhà hàng lúc nào cũng cần nguyên liệu nấu ăn, nên mỗi ngày đều có người giao nguyên liệu tới tận cửa, thứ gì cũng có. Mỗi lần Phương Dung đặt đơn hàng đều viết hết những nguyên liệu mà bản thân cần vào, làm thế cậu sẽ không cần phải tự chạy đi mua nguyên liệu, thời gian chờ cơm cũng sẽ rút ngắn hơn.
Vì muốn tiết kiệm thời gian, nhà hàng luôn dùng đồ đựng cỡ to để nấu ăn, nấu sẽ nhanh hơn, hầm xương cũng tiện. Nồi xương hầm này đã đun liên tục suốt 24 tiếng đồng hồ. Cậu múc một chút bỏ vào hộp giữ ấm, lại lấy thêm hai món ăn. Trong trường tuy có bán cơm nhưng không ngon như cậu nấu, cũng có thể ăn cho qua bữa, chỉ là không được hưởng thụ món ngon mà thôi.
Phương Dung gài hộp cơm lại thật kỹ, bỏ vào trong túi vải bố của Phương Hoa. Đứa học sinh nào đi học đều được mua cho cái cặp sách đeo trên lưng, nhưng Phương Hoa lại phải đi học đột ngột, cái gì cũng không kịp mua, đành lấy cái túi vải bố để đựng sách vở.
Lúc trước Phương Hoa được phát sách, Phương Dung suy xét có lẽ sẽ cần dùng đến, nên không vứt sách đi, trái lại còn lấy túi vải bố bọc lại đem về nhà mới, sau này cần thì lấy ra dùng.
Túi vải vừa đựng sách vở vừa bị nhét thêm một đống hộp đồ ăn, vì thế đôn lên thành một cục, có hơi khó coi.
Phương Hoa không quan tâm. Hắn cầm lấy cái túi, cứ vậy mà đi đón xe từ trường. Tất cả xe chạy tự động bằng từ trường đều được máy tính kiểm soát, chạy đúng đến từng phút từng giây, vì thế không lo sẽ bị đi học trễ.
Phương Dung dắt hắn đến bãi đậu xe từ trường, nhìn hắn leo lên xe rồi mới yên tâm. Hiện tại khoa học kỹ thuật rất phát triển, xe từ trường ở đâu cũng có, xe từ trường còn có thể chở hành khách tới tận cửa ra vào, đặc biệt ở những nơi có mật độ dân cư lui tới nhiều, tỷ như là bệnh viện, siêu thị, đều là nơi có nhiều người lui tới. Trường quân đội mà Phương Hoa tới học cũng nằm trong danh sách đó. 60% xe từ trường đều sẽ trực tiếp chở thẳng Phương Hoa đến ngay cửa trường học. Dù Phương Hoa có ngốc tới đâu cũng sẽ không đi lạc. Vì thế Phương Dung rất yên tâm, quay đầu về nhà ngủ tiếp, được ngủ thêm nửa tiếng là đã may mắn lắm rồi, không thể bỏ qua cơ hội này được.
Tuy ông chủ không có ở đây, nhưng cậu vẫn phải tuân thủ theo quy định, bảo chín giờ mở cửa thì chín giờ phải mở cửa. Đồng hồ báo thức vừa reo, Phương Dung liền rời giường mở tiệm.
Kỳ thật, quán ăn buôn bán buổi sáng rất ế. Đa số quán cơm đều mở vào lúc 11 giờ để bắt khách ăn trưa. Nhưng ông chủ muốn lời thêm chút tiền, nên buổi sáng vẫn mở cửa buôn bán, có thể kiếm được một đồng cũng là lời được một đồng.
Phương Dung mở tiệm xong mới chạy lên lầu đánh răng rửa mặt. Cửa sổ toilet nằm đối diện lầu dưới, có khách vào tiệm cậu sẽ thấy ngay, nên cũng yên tâm.
Chờ đến khi cậu xong xuôi hết cả cũng chả có người khách nào. Vì thế, cậu lôi cái ghế dựa của ông chủ ra, ngồi ngay trước sân khấu rồi đội mũ giáp, tới lôi đài.
Lần đầu tiên Phương Dung được biết lôi đài này có tên gọi là đấu trường Vô Thượng. Tên nghe trâu bò thật, không biết bản lĩnh như thế nào đây?
Phương Dung muốn vào đấu trường mấy lần rồi, nhưng đều bị đủ loại vấn đề ngăn cản, cho tới giờ vẫn chưa được chơi chút nào.
Lúc này, dù trời có sập cũng không quan tâm, chơi cho đã rồi mới tính tiếp.
Ngoại hình của cậu lúc ở trên mạng vẫn là gương mặt của Phương Hoa, nhưng ID gắn ở trên đầu thì lại tên là Phương Dung.
Lại còn dùng chữ đỏ cùng với cỡ chữ lớn để ghi tên nữa chứ, nhìn rõ ràng hết sức. Mỗi lần nhìn hai chữ này, Phương Dung đều đỏ mặt. Lần này cũng không ngoại lệ. Cậu có chút chột dạ, không dám nhìn chữ trên đầu mình, tự xoắn xuýt một hồi rồi lại đặt sự chú ý sang chỗ khác.
Xem xem balo đang chứa gì đã.
Thật bất ngờ. Trong balo của Phương Hoa hoá ra có rất nhiều đồ, từ quần áo tới nhẫn kim cương. Ngay cả hoa hồng mà cũng có tới cả trăm đoá, đa phần đều là của một người gửi.
Hình như là fan của Phương Hoa, trận nào cũng đến xem, xem xong luôn tặng một cành hoa hồng cho hắn.
Hoa này tuy chỉ là thứ ảo, nhưng lại có giá trị xa xỉ. Một bông hồng tương đương với 100 nhân dân tệ. Tặng nhiều đoá như vậy, rốt cuộc đã chi hết bao nhiêu tiền?
Nói thực, Phương Dung có chút khó chịu. Cậu sớm biết Phương Hoa có mị lực rất lớn, người theo đuổi hắn cũng nhiều, nhưng đa phần hắn đều không để ý nên cậu cũng không cảm thấy gì.
Nhưng lại nhận của người ta hết bao nhiêu đoá thế này, nói không có gian tình gì thì ai mà tin được.
Cậu quyết định thăm dò xem mối quan hệ giữa hai người là như thế nào?
Danh sách bạn tốt trên mạng của Phương Hoa ít tới đáng thương, ngoại trừ huấn luyện viên thì chỉ có vài người. Đã lăn lộn ở trên đây cả mấy tháng rồi mà. Thật không nên xảy ra tình trạng như vậy a.
Cậu tra từng cái tên một. Huấn luyện viên chắc chắn không phải, nhìn tuổi tác thôi là đã biết không thể nào rồi, có gượng ép tới mấy thì cũng không thể làm cái chuyện trâu già gặm cỏ non nổi. Ông ấy cũng đã hơn sáu mươi rồi còn gì, chỉ là có dị năng cho nên nhìn vẫn trẻ thế thôi.
Người bạn tốt đứng thứ hai tên là Thu Nguyệt Hoa Tinh. Vừa nghe tên là đã thấy có gian tình đâu đây rồi.
Phương Dung tra lại lịch sử trò chuyện, phát hiện nội dung bọn họ nói chuyện như sau:
20 giờ 31 phút ngày 29 tháng 7 năm 2080
Thu Nguyệt Hoa Tinh: “Chán quá à. Chúng ta nói chuyện phiếm đi. (σ′▽‵)′▽‵)σ”
Phương Dung: “Tui không thích nói.”
Thu nguyệt Hoa Tinh: “…”
17 giờ 55 phút ngày 30 tháng 7 năm 2080
Thu Nguyệt Hoa Tinh: “Đau đầu quá. Không biết có bị phát sốt không nữa.”
Nếu người kia đã nói như vậy, nhất định là muốn Phương Hoa an ủi, nhưng Phương Hoa lại trả lời rằng:
Phương Dung: “Có liên quan gì tới tui.”
Thu nguyệt Hoa Tinh, “…”
21 giờ 47 phút ngày 3 tháng 8 năm 2080
Thu Nguyệt Hoa Tinh, “Hình như tôi béo hơn này. Cậu xem xem có phải tôi béo lên không?”
Dưới tin nhắn còn đính kèm thêm ảnh chụp. Một người đàn ông tuấn mỹ ngồi bắt chéo chân trên ghế sôpha, tay cầm ly rượu đỏ, dáng người thon dài cân đối, không hề mập chút nào, nói bản thân béo phỏng chừng là muốn tìm đề tài nói chuyện với Phương Hoa rồi. Dù sao thì Phương Hoa không thích nói chuyện mà.
Phương Dung: “Béo lên nhiều thật.”
Thu nguyệt Hoa Tinh, “…”
…
Phụt!
Nội dung mấy cuộc trò chuyện này đủ để Phương Dung cười cả một năm rồi đó.