Dung Dung rất khó xử.
Cậu không muốn phải tách khỏi các ông.
Nhưng cậu cũng không muốn làm cho chị cảnh sát buồn lòng, càng không muốn làm cho các ông phiền não.
Vậy nên tối qua, khi các ông thảo luận mà vẫn không có kết quả, cậu nói với ông cậu muốn đi cô nhi viện.
Cậu "kiên định" nói với các ông: ""Hồ ly viện" có rất nhiều bạn nhỏ, Dung Dung có thể làm quen với rất nhiều bạn tốt, có thể cùng với bọn họ ăn cơm, đi ngủ, Dung Dung rất muốn đi..."
Chỉ là cậu không kìm được nước mắt của mình, vừa nói mắt vừa đỏ lên.
Các ông lúc ấy gần như muốn mang cậu suốt đêm rời đi, chỉ là...
Dung Dung nghĩ nếu bọn họ đi rồi, chị cảnh sát sẽ rất buồn lòng.
Các ông cũng hiểu rõ, nếu bọn họ cứ bỏ đi như vậy, cảnh sát Tiểu Lưu nhất định sẽ phải chịu toàn bộ trách nhiệm và bị xử phạt.
Vì vậy cuối cùng họ vẫn không rời đi.
Hơn nữa còn bắt đầu vì "Dung Dung đi cô nhi viện" mà làm chuẩn bị.
Đơn xin trợ cấp sinh hoạt cho dân cư miền núi của các ông 6 giờ sang họ đã họi đã tới lấy.
Bọn họ có tiền nên sáng sớm hôm nay Dung Dung liền quấn lấy các ông đưa cậu đi ra ngoài, đến ngân hàng rút tiền, sau đó đi cắt tóc, mua sữa.
Các ông vốn dĩ muốn dẫn cậu đi mua chút đồ khác, nhưng không kịp giờ, họ liền đi về trước.
Cảnh sát Tiểu Lưu nhìn bọn họ, vừa giận vừa buồn cười: "Mọi người làm sao biết cắt tóc ở đâu?"
Dung Dung nói: "Hôm qua lúc ra ngoài đi dạo thì nhìn thấy ạ."
Cậu nhỏ giọng: "Chị ơi, em đồng ý* cắt tóc."
Cậu cũng đồng ý đi "hồ ly viện."
Cậu không muốn* làm chị khó xử, càng không muốn khiến các ông cãi nhau.
(*Dung Dung ở đây đều dùng 愿意 [yuànyì]: nguyện ý, bằng lòng)
Cảnh sát Tiểu Lưu cười cười, vươn tay đón lấy Dung Dung: "Không cần vội cắt tóc, em vội vàng cắt tóc như vậy làm gì?"
Dung Dung lắc cái đầu nhỏ của chính mình, mái tóc ngắn gọn gàng đáng yêu tung bay qua lại.
"Rất mát mẻ nha!" Dung Dung lớn tiếng nói "Cắt tóc rất tốt, em cảm thấy đầu em như nhẹ đi."
Cảnh sát Tiểu Lưu cười cười, ôm chặt cậu, Dung Dung lại nói: "Chị cảnh sát, ông viết tờ giấy rồi dán ở cửa văn phòng."
"Văn phòng của chị sao?"
Dung Dung gật đầu: "Đúng rồi ạ."
"Chị không thấy." Cảnh sát Tiểu Lưu ôm cậu đi "Mau đi vào ăn sáng đi, chờ lát nữa còn đi xem phòng."
***
Trong nhà ăn, Dung Dung ngồi ở trên ghế đem dây sữa Miêu Tử chia ra, chia cho mọi người: "Các ông mỗi người một hộp, chị cảnh sát một hộp."
Tiểu bệ hạ lại một lần nữa thiết đãi quần thần, món ăn đặc biệt lần này là mỗi người một hộp sữa Miêu Tử.
Đồng nghiệp cảnh sát Tiểu Lưu đúng lúc đi ngang qua: "Yô, căng tin cho thêm cái này vào đồ ăn lúc nào vậy, Tiểu Lưu, cho tôi nếm thử chút."
Dung Dung nghĩ nghĩ, đem hộp sữa mình mới uống một nửa giơ lên, cho hắn nếm thử.
Cảnh sát Tiểu Lưu đẩy đồng nghiệp đi: "Biến..."
Loại lời này không thể nói trước mặt trẻ nhỏ, cảnh sát Tiểu Lưu dừng lại: "Mời cậu đi xa một chút, đây là Dung Dung cho tôi."
Các đồng nghiệp vừa đi vừa cười.
Dung Dung chia sữa xong, Vệ Bình Dã đặt quả trứng luộc đã bóc vỏ đặt trước mặt cậu.
Dung Dung ngẩng đầu: "Ông ơi, cháu ăn bánh mì nhỏ rồi, ông quên rồi sao?"
"Ông không quên, bánh mì nhỏ ăn lúc vừa đi ra ngoài, tiểu bệ hạ bây giờ lại đói rồi."
Dung Dung sờ sờ bụng nhỏ, nghiêm túc cảm nhận một chút: "Ông ơi, cháu thật sự không đói."
Vệ Bình Dã bẻ trứng gà: "Ăn một nửa nhé, ăn thêm một chút, ông cùng ăn với cháu."
"Vâng ạ." Dung Dung liền ngoan ngoãn ăn trứng gà, ông nói cậu đói bụng thì đúng là cậu đang đói.
***
Ăn sáng xong, cảnh sát Tiểu Lưu liền dẫn mọi người đi xem phòng trợ cấp.
Cô cố ý không lái xe mà đổi một bộ thường phục, chuẩn bị dẫn bọn họ đi xe buýt.
Các ông không hề bài xích đồ vật hiện đại chút nào, ngược lại còn sẵn lòng học hỏi, cảnh sát Tiểu Lưu cũng muốn dạy họ nhiều một chút trước khi bọn họ rời đi.
Dung Dung đứng trướcbiển báo xe buýt, ngẩng đầu lên nghiêm túc nhìn tuyến đường và các trạm được đánh dấu trên đó.
Cảnh sát Tiểu Lưu hỏi cậu: "Dung Dung, em xem có hiểu không?"
Dung Dung nghiêm túc gật đầu, sau đó lại lắc đầu: "Xem không hiểu nhưng mà em sẽ nhớ kỹ."
Không lâu sau, xe buýt tới Dung Dung cùng các ông xếp hàng lên xe.
Cậu đứng ở trước cột đo chiều cao ở cửa, không vượt qua vạch, có thể miễn phí, tiết kiệm tiền!
Cảnh sát Tiểu Lưu mang theo cậu, để cậu ngồi ở ghế bên cửa sổ và đứng cạnh cậu.
Khi xe buýt di chuyển, Dung Dung vội vàng quay đầu nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, cậu phải nhớ những nơi đoạn đường này đi qua, như vậy cậu sẽ không quên các ông ở đâu.
Cảnh sát Tiểu Lưu nhắc cậu: "Dung Dung, khi ngồi trên xe không thể đưa tay và đầu ra ngoài xe."
Dung Dung gật đầu: "Vậy chân có được không ạ?"
"...Cũng không được, đều không được."
"Vâng ạ." Cậu ngoan ngoãn ngồi xuống, nhìn chăm chú bên ngoài cửa sổ xe.
Các ông cũng nghĩ giống cậu, cũng nhìn về phía bên ngoài cửa sổ xe, nhớ kỹ khẩu hiệu cùng biển quảng cáo nổi bật trên đường đi.
[Thúc đẩy phát triển vùng núi, xúc tiến xây dựng cổ trấn.]
[Giấc mộng 3000 năm Lương quốc cổ, khu dân cư mới Đào Viên năm 2020]
[Ăn vặt Sa huyện]
***
[Đã đến thị trấn Đào Viên, mời hành khách đến trạm mời xuống từ cửa sau.]
Sau khi xuống xe, Dung Dung cùng với các ông đứng ở trước cổng tiểu khu, ngẩng đầu nhìn những tòa nhà trước mặt.
Cảnh sát Tiểu Lưu nhìn thoáng qua di động: "Phòng phân cho mọi người phòng ở lầu 3, một cái phòng xép nhỏ. Đi thôi, lên nhìn xem."
Lầu 3 phòng 401 các ông hy vọng được ở cùng nhau nên đăng ký xin một căn hộ hai phòng ngủ và một phòng khách.
Phòng ở đã được trang trí đẹp mắt, có các gia cụ và thiết bị điện đơn giản những đồ khác cần tự mình mua.
Các ông ở bên ngoài tham quan, Dung Dung ở trên sàn gạch trơn bóng-trượt tới trượt lui tham quan các phòng.
Cậu đứng ở ban công nhỏ ngoài phòng khách, che đôi mắt lại, trộm nhìn xuống dưới.
Oa! Chỗ này cao quá!
Lại nhìn thêm một cái, nhìn một cái cuối cùng.
Không bao lâu sau, động tác nhỏ của cậu đã bị các ông phát hiện.
Vệ Bình Dã tiến lên phía trước, xách cậu như xách gà con, đem cậu trở về.
Dung Dung chỉ được phép ở trong phòng tham quan.
Cánh sát Tiểu Lưu đem chìa khóa phòng giao cho bọn họ: "Về sau đây là phòng ở của mọi người, mọi người chuẩn khi nào chuyển đồ đi? Tôi lái xe dọn giúp mọi người."
Các ông đều nói: " Không cần vội, chờ chúng tôi thu dọn xong đồ đạc, có thể đi xe buýt tới đây."
Dung Dung nghe thấy bọn họ đang nói việc chuyển nhà, suy nghĩ một chút, giữ chặt tay ông: " Vậy Dung Dung có thể tới nhà mới của các ông làm khách được không ạ?"
Các ông cúi đầu nhìn cậu.
Vệ Bình Dã đem cậu bế lên: "Đương nhiên là có thể, không phải..." Hắn vội giữ vỗ vỗ miệng mình: "Đây chính là nhà của tiểu bệ hạ."
"Thật không ạ?"Dung Dung chớp chớp mắt "Vậy sau này Dung Dung có thể ở nơi này sao? Sau khi ra khỏi "hồ ly viện"."
"Đương nhiên có thể, bây giờ có thể, ông lập tức chuyển nhà, hôm nay liền ở đây."
***
Vốn dĩ theo suy nghĩ của cảnh sát Tiểu Lưu.
Trước khi Dung Dung phản ứng kịp, trực tiếp đưa Dung Dung từ đồn cảnh sát tới cô nhi viện.
Như vậy cậu cũng sẽ không quá đau lòng.
Chỉ là hiện tại...
Dung Dung muốn "làm khách" ở nhà mới của các ông.
Mặc dù không phù hợp với quy định, nhưng cậu là Dung Dung!
Cảnh sát Tiểu Lưu bất chấp tất cả* cầm lấy di động: "Bọn họ đã quyết định đưa Dung Dung đi cô nhi viện, anh có thể châm chước một chút hay không, để Dung Dung ở cùng các ông thêm một thời gian nữa? Sẽ không quá lâu đâu, chỉ mấy ngày thôi."
(*义无反顾 - yìwúfǎngù - nghĩa vô phản cố: bất chấp tất cả, không chút do dự)
Dung Dung vô cùng đáng thương mà nhìn cô.
Các ông cũng có chút khẩn trương mà nhìn cô.
"Được, tôi biết rồi, tạm biệt." Cảnh sát Tiểu Lưu cúp máy, quay đầu nói với bọn họ "Có thể, nhưng mà thời gian không nhiều lắm."
"Được ạ!" Dung Dung đập tay cùng các ông.
***
Trong ký túc xá, các ông đang thu dọn đồ đạc.
Vì để thỏa mãn nguyện vọng của Dung Dung, bọn họ họ dự định ngay hôm nay chuyển đến đó.
Đồ đạc cũng không nhiều lắm, dù sao cũng lại đột ngột xuyên tới đây, lúc ấy ngoài quần áo mặc trên người, bọn họ không mang theo cái gì khác.
Phần lớn đồ vật hiện đại, đều được giúp đỡ bởi những cảnh sát nhân dân nhiệt tình.
Dung Dung ngồi xổm trên giường, đem quần áo nhỏ của mình trải ở trên giường, Thành công công dạy cậu gấp quần áo.
"Đầu tiên xếp ngay ngắn, sau đó gấp đôi..."Dung Dung lẩm nhẩm trong miệng từng bước một, chậm rãi gấp quần áo lại, còn chưa gấp xong, cậu đột nhiên ngã về phía trước, đầu cắm vào quần áo, trực tiếp lăn ở trên giường, lộn nhào.
"Aizo? Tiểu bệ hạ!" Thành công công phản ứng nhanh, duỗi tay đem cậu bế lên.
???
Cậu ngẩng đầu, chớp chớp mắt, đã xảy ra chuyện gì vậy?
Dung Dung quay đầu nhìn thoáng qua.
!!!
Quần áo cậu gấp bị xáo trộn! Là ai làm!
Thành công công thấy không ổn, vội vàng bế cậu lên: "Để ông gấp, để ông gấp, tiểu bệ hạ sửa sang lại đồ đạc cùng Vệ tướng quân đi."
Dung Dung cứ như vậy mà bị ôm tới bên cạnh Vệ Bình Dã.
Trong phòng khách, Vệ Bình Dã đang thu thập đồ bọn họ mang tới từ cổ đại, Dung Dung ngồi xổm xuống bên cạnh, gọi một tiếng: "Ông ơi ông đang làm gì vậy?"
"Lau áo giáp" Vệ Bình Dã nhướng mày nhìn cậu: "Là việc võ tướng yêu thích nhất. Đáng lẽ phải có một thanh trường đao."
Dung Dung hỏi: "Vậy trường đao đâu ạ?"
"..." Vệ Bình Dã không trả lời nổi.
"Bị đồn công an tịch thu" Dương Biện Chương ngồi ở bàn bên cạnh nhàn nhạt nói "Bởi vì là dụng cụ bị quản chế...."
Vệ Bình Dã: QAQ
Dung Dung cái hiểu cái không gật đầu, đứng dậy chạy tới bên người Dương Biện Chương, ghé vào bàn: "Dương thái phó gia gia, ông đang làm gì vậy?"
"Ông đang viết chữ." Dương Biện Chương cầm cây bút lông mới mua, viết chữ lên giấy đỏ "Chúng ta muốn dọn đồ sang nhà mới, ông muốn mời người giúp chúng ta một bữa cơm rau dưa, cảm tạ bọn họ. Ông tự viết thiệp mời cho bọn họ."
Các ông vốn muốn chuẩn bị bao lì xì, nhưng quy định không cho phép, liền đổi thành ăn cơm.
"Ừm." Dung Dung nhìn ngòi bút di chuyển trên giấy "Ông ơi người biết viết chữ ở đây sao?"
"Biết" Dương Biện Chương gật đầu "Ông đọc báo học được một chút."
Dung Dung nghiêng đầu, nghiêm túc xem ông viết chữ.
Ông thật lợi hại, cậu còn không biết chữ ở đây đâu.
Đương nhiên, chữ cổ đại cậu cũng không biết.
Vệ Bình Dã từ phía sau đem cậu nâng lên: "Viết chữ có gì hay? Lại đây cùng lau áo giáp với ông."
"Được ạ"
Hai bộ áo giáp một lớn một nhỏ được xếp cạnh nhau, Dung Dung cùng với Vệ Bình Dã lần lượt ngồi trước hai bộ áo giáp, cầm giẻ lau phù hợp với cơ thể của mình.
Vệ Bình Dã hà hơi lên áo giáp.
Dung Dung cẩn thận quan sát, sau đó cũng ghé vào "áo giáp mini" của chính mình, hà một hơi.
Vệ Bình Dã cầm giẻ lau, lau lau những nơi anh đã hà hơi.
Dung Dung cũng cầm giẻ lau nhỏ, cẩn thận lau lau.
Vệ Bình Dã cầm lấy giẻ lau, nghiêm túc lau.
Vệ Bình Dã lau sạch áo giáp, sau đó tháo nó ra đóng gói lại.
Hắn thở dài: "Về sau thật sự sẽ không có cơ hội mặc lại."
Dung Dung an ủi hắn: "Không sao đâu ông, bây giờ ông có thể mặc, Dung Dung sẽ cùng mặc với người."
Cậu tưởng tượng cảnh tượng kia một chút, cậu cùng Vệ tướng quân gia gia mặc áo giáp, đi trên đường lớn.
____Tiểu bệ hạ cùng Hộ Quốc đại tướng quân ngự giá thân chinh!
Dung Dung ngẩng đầu, nghiêm túc mà nhìn hắn: "Khốc gia gia*, quá ngầu."
Vệ Bình Dã kích động đến mức có chút lệ nóng doanh tròng*: "Huhuhu ta là "ông ngầu"."
Hắn vỗ vỗ Dương Biện Chương đang viết thiệp mời: "Thái phó, ta có phong hào**."
(*酷 - kù - khốc: tàn khốc; tàn bạo, ngầu. Mình để nguyên từ Khốc vì Vệ Bình Dã coi nó như phong hào ấy.)
(**封号 - fēnghào - Phong hào: chức danh được cấp cho một người thời xưa)
Dương Biện Chương dừng bút lại, yên lặng ngẩng đầu dừng lại một chút, nghiêm túc nói: "Chúc mừng."
Vệ - cố mệnh đại thần - Hộ Quốc đại tướng quân - Khốc gia gia - Bình Dã: Huênh hoang.jpg
Ai có thể đối địch với tôi!
Dương Biện Chương cúi đầu, tiếp tục viết chữ, ông không ghen tỵ.
Nhắc lại, ông không ghen tỵ, nhưng mà biết nói sao đây?
Ông không ghẹn tỵ, thật may bọn họ không phải ở cổ đại, thật may phong hào tiểu bệ ban cho sẽ không bị đưa vào <Đại giảng đường lịch sử>.