Sổ Tay Cưng Chiều Bệ Hạ Nhỏ

Chương 3: Ngủ ngon



"Kế hoạch hộ tống tiểu Bệ Hạ đi trốn" bởi vì "hệ thống Thiên Võng" mà tạm thời bị gác lại.

Vệ Bình Dã nghiêm mặt nói: "Vậy làm sao bây giờ? Không thể thực sự để tiểu Bệ hạ đi nơi đó chứ..."

Băn khoăn tiểu Bệ hạ còn ở đây, hắn không đem ba chữ "cô nhi viện" kia nói ra.

Các ông cũng không nói gì, bởi vì bọn họ đều không nghĩ ra biện pháp gì tốt hơn...

Trong lúc yên tĩnh, Dung Dung ôm "áo giáp mini" ngẩng đầu nhỏ giọng nói: "Ông ơi, cháu muốn gội đầu, không phải ông nói đưa cháu về gội đầu sao?"

Cậu sờ sờ tóc của chính mình: "Đầu cháu ngứa."

Thật ra tóc cậu không ngứa, cậu chỉ muốn phá vỡ sự im lặng này thôi.

" À, được." Thành công công phản ứng lại, đem cậu bế lên, "Lão nô mang tiểu Bệ hạ đi gội đầu tắm rửa."

Trong phòng tắm, Dung Dung trần truồng ngồi ở bồn tắm cho trẻ em.

Thành công công ngồi trên ghế đẩu ở phía sau cậu, thuần thục mà sử dụng các công cụ tắm rửa hiện đại, nhẹ nhàng xoa nhẹ lên khuôn mặt cùng với tóc của cậu.

Một con vịt vàng nhỏ trôi trong nước, Dung Dung đem hai tay nhỏ chụm lại thành một hình tròn nhỏ, cho tay vào trong nước có pha hỗn hợp dầu gội và sữa tắm sau đó giơ lên____

Phù phù phù__

Trò chơi trong khi tắm gội của những vị vua khác: Tửu Trì Nhục Lâm*

(*酒池肉林-Tửu Trì Nhục Lâm: Chỉ cuộc sống sa hoa, trụy lạc.)

Trò chơi khi tắm rửa của Tiểu bệ hạ Dung Dung Dung: Thổi bong bóng!

Chỉ một lát sau, Thành công công cầm vòi hoa sen lên: "Tiểu bệ hạ, nhắm mắt lại, phải xả nước rồi."

"Vâng ạ" Dung Dung nhắm mắt lại, động tác trên tay vẫn không ngừng lại, tiếp tục thổi bong bóng.

Động tác cầm vòi hoa sen của Thành công công dừng lại một chút.: "Tiểu bệ hạ, miệng cũng phải ngậm lại."

"Được ạ" Dung Dung hít một hơi thật sâu, phồng hai má, ngậm chặt miệng.

Thành công công:???

"Không cần nín thở, miệng khép lại là được."

"A"Dung Dung mở to mắt, điều chỉnh lại một chút.

Cậu vốn dĩ vẫn luôn khép miệng và dùng mũi để hô hấp.

Nhưng mà muốn cố tình phồng má như vậy, cậu sẽ như là đang không thở nữa.

Hỏng rồi, tiểu bệ hạ không thở được nữa!

Thành công công thở dài cười một tiếng, vươn tay, che mắt cùng với miệng cậu lại, cầm vòi hoa sen, cẩn thận giúp cậu xả nước.

***

Bên kia, cảnh sát Tiểu lưu đưa nhân viên công tác của bộ phận di dời rời đi.

Cô vẫn muốn giúp Dung cùng các ông tranh thủ một chút: "Hoàn cảnh của bọn họ thực sự đặc thù, nói đến phương diện kinh tế, vừa rồi anh cũng thấy được, nhóm các ông rất có năng lực, chỉ là vừa mới xuống núi, cho bọn họ một chút thời gian, bọn họ nhất định có thể ổn định lại được."

Nhân viên công tác bất đắc dĩ nói: "Quy định là như vậy, tôi cũng không có cách nào khác. Nếu bọn họ nhanh chóng tìm được việc làm, vậy chờ khi họ tìm được việc, lại đến nhận nuôi đứa bé kia."

"Được rồi."

"Cô cũng phải tuân thủ theo quy định, nếu cô nói ở đây, sau này các người không có hộ khẩu trên núi đều tìm đến đây, tạo thành ảnh hưởng xấu, chúng ta đều phải chịu trách nhiệm. "

Cảnh sát Tiểu Lưu gật đầu: "Tôi biết rồi, tôi sẽ đem văn giải thích lại cho bọn họ nghe."

Nhân viên công tác nhìn tờ khai in sẵn trong tay: "À, đơn xin trợ cấp phòng ở và tiền sinh hoạt của họ sẽ không dược chấp thún cho đến khi đứa trẻ kia đến cô nhi viện."

Đây rõ ràng là muốn giữ Dung Dung ở cô nhi viện để có thể giải quyết chắc chắn được vấn đề định cư ở miền núi kia.

Cảnh sát Tiểu Lưu cau mày, không tán đồng với cách làm như này. Càng kìm kẹp bọn họ, bọn họ ngược lại càng không cam lòng, đến lúc đó bọn họ trực tiếp mang theo Dung Dung đi..."

"Không có tiền không có giấy tờ tùy thân, bọn họ không thể rời đi được. Nếu phát tiền trợ cấp trước rồi mới đưa tới cô nhi viện, tôi chỉ sợ bọn họ cầm được tiền liền chạy mất."

Cảnh sát Tiểu Lưu biện bạch thay họ: "Bọn họ sẽ không như vậy, họ đều là người rất tốt, hiểu được lễ nghĩa liêm sỉ."

"Có lẽ vậy."Nhân viên công tác cười cười "Cô nếu chịu thay bọn họ đảm bảo vậy tôi đây cũng có thể duyệt trước tiền trợ cấp sinh hoạt. Nếu bọn họ cầm tiền xong chạy, cô hoàn toàn chịu trách nhiệm."

Cảnh sát Tiểu Lưu không chút do dự nào: "Tôi thay bọn họ đảm bảo."

****

Tiễn nhân viên công tác đi, cảnh sát Tiểu Lưu cũng đúng lúc tan tầm.

Cô xoay người quay trở lại ký túc xá, còn chưa đến gần đã thấy Dung Dung ở khu đất trống dưới lầu của ký túc xá.

Cậu vừa mới tắm rửa xong, tóc còn ướt, khoác trên người một chiếc khăn lông khô, ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ phơi nắng.

Dung Dung hai tay cầm một chiếc bánh mì chà bông nhỏ, trên ghế đẩu nhỏ xoay vòng vòng.

Tóc cậu"đen dài thằng" dễ hút nhiệt tốt hơn, nên phải phơi nắng ở mọi hướng, "nướng" đều, mới không quá nóng.

Nhóm các ông đứng ở một bên, vẻ mặt bất đắc dĩ.

"Ai da, tiểu bệ hạ, không chóng mặt sao?"

Dung Dung một bên xoay quanh, một bên lắc đầu.

Không chóng mặt, chông chóng mặt chút nào cả!

Cảnh sát Tiểu Lưu thấy đáng yêu quá rồi, cười một chút, đi nhanh về phía trước: "Dung Dung ở đây phơi nắng sao?"

"Dung Dung xoay vòng" dừng lại, ngẩng đầu lên đem bánh mì chà bông đưa cho cảnh sát Tiểu Lưu:

"Chị cảnh sát."

"Cảm ơn Dung Dung." Cảnh sát Tiểu Lưu bẻ một miếng bánh mì nhỏ từ tay cậu để ăn "Ai cho em vậy?"

"Ừm..."Dung Dung tự hỏi một chút "Một chú mặc đồng phục ạ."

Cảnh sát nhân dân ở đồn đều mặc đồng phục, Dung Dung chỉ nhận ra cảnh sát Tiểu Lưu chứ không nhận ra được những người khác nên đều gọi một cách thống nhất là: "Chú/chị mặc đồng phục."

Cảnh sát Tiểu Lưu sờ sờ đầu nhỏ của cậu, đứng lên, nói với các ông: "Trợ cấp sinh hoạt có lẽ sẽ nhanh chóng được phát tới, bộ phận tái định cư sẽ phát thẻ, ngày mai tôi mang mọi người đến ngân hàng làm chút thủ tục."

Nhóm các ông hướng về phía cô thi lễ: "Đa tạ cảnh sát Tiểu Lưu."

"Không cần khách khí."

Sau khi cảnh sát Tiểu Lưu rời đi, Vệ Bình Dã huých huých khuỷu tay vào hai người đồng liệu của mình, trầm giọng nói: "Nếu muốn đi, bây giờ phải đi ngay, mấy ngày nữa cầm tiền trợ cấp của bọn họ thì không đi được nữa, chúng ta không thể làm mấy chuyện kiểu như cầm tiền chạy trốn được."

Dương Biện Chương nhìn hắn: "Việc này còn cần phải bàn bạc kỹ hơn, ông không nên kích động."

***

8 giờ tối.

Dung Dung cùng các ông tắt TV đi ra từ phòng tiếp khách, đi tới trước cửa văn phòng cảnh sát Tiểu Lưu.

Dung Dung nhẹ nhàng gõ gõ cửa, nhỏ giọng gọi: "Chị cảnh sát ơi."

Cảnh sát Tiểu Lưu trả lời: "Có chuyện gì vậy?"

"Ông muốn mang em về đi ngủ. Chị cảnh sát, chị cũng ngủ sớm nha."

"Được, chị sửa sang lại chút văn kiện này sau đó sẽ quay về ký túc xá ngủ."

"Tạm biệt chị."

"Được, tạm biệt." Cảnh sát Tiểu Lưu ngồi ở trong văn phòng, dịu dàng trả lời.

Cô nhìn máy tính, cô đang sửa sang lại các tài liệu liên quan đến cô nhi viện, ngoài ra còn có các loại video tin tức của cô nhi viện.

Cảnh sát Tiểu Lưu xoa xoa mi tâm, nâng lại tinh thần.

Các ông ấy đều rất cố chấp, phải làm công tác tư tưởng trước cho họ, tất nhiên phải làm chuẩn bị đầy đủ.

Ở bên kia, Dung Dung cùng với các ông trở về ký túc xá.

Trước bồn rửa tay của phòng tắm, Dung Dung dẫm lên ghế đẩu nhỏ, cầm bàn chải đánh răng của trẻ em, cẩn thận đánh răng.

Ba người ông đứng phía sau cậu cũng đang cùng nhau đánh răng.

Dung Dung thỉnh thoảng ngẩng đầu lên, giám sát các ông đánh răng.

Đánh răng là cảnh sát Tiểu Lưu dạy cho Dung Dung sau đó cậu lại dạy cho các ông.

Dung Dung cúi thấp đầu, nhổ bọt trong miệng ra: "Bây giờ phải súc miệng."

Các ông cũng rất phối hợp mà cầm lấy ly súc miệng của mình: "Cẩn tuân khẩu dụ của bệ hạ."

Khò khè khò khè_

Đánh răng rửa mặt xong, tiểu bệ hạ chuẩn bị đi ngủ.

Trong phòng, Dung Dung đứng ở trên đệm giường, vừa đem quần ngủ có in họa tiết hình bò sữa lên vừa nói: "Ông ơi, cháu xong rồi."

Thời điểm khi bọn họ xuyên tới đây, quần áo mặc trên người đều là quần áo cổ đại.

Đúng lúc cảnh sát Tiểu Lưu có một cháu ngoại nhỏ mua rất nhiều quần áo, còn chưa kịp mặc đến đã lớn rồi, mặc không vừa nữa. Những bộ quần áo mới, chưa từng mặc qua liền tặng cho Dung Dung.

Bộ quần áo ngủ bò sữa này chính là cô ấy tặng.

Nghe nói răng nó giống với phong cách bộ phim hoạt hình nổi tiếng <Đồ Đồ Tai To>, nhưng mà Dung Dung vẫn chưa được xem bộ phim hoạt hình này.

Dung Dung thay xong áo ngủ, kéo mái tóc dài ở trong quần áo ra, sau đó ôm lấy búp bê vải hình thỏ con mà mình mang từ cổ đại đến, ngoan ngoãi nằm xuống.

Thành công công đẩy cửa bước vào.

Bởi vì hắn là người cẩn thận chu đáo nên hắn vẫn luôn ngủ cùng Dung Dung, hai người ông còn lại ngủ ở phòng cách vách.

Thành công công giúp cậu đắp chăn cẩn thận: "Tiểu bệ hạ, mau ngủ đi."

Thành công công lấy ra từ trong tủ một cái chăn, muốn trải trên mặt đất để ngủ.

Tuy rằng trước đây hắn vẫn luôn làm việc ở Ngự Thiện Phòng, chưa từng hầu hạ Hoàng đế bao giờ những hắn vẫn biết quy củ.

Dung Dung vội vàng nói: "Thành gia gia, người cùng Dung Dung ngủ trên giường đi."

"Vâng."

Cho dù mấy ngày hôm trước hắn đều ngủ trên giường, nhưng chỉ đến khi tiểu bệ hạ mở miệng hắn mới đem chăn đặt trên giường.

Thành công công vừa nằm xuống bên kia, tắt đèn.

Dung Dung ôm thỏ con, đến gần ông một chút, nở ra nụ cười ngọt ngào với ông: "Ông ơi ngủ ngon."

Thành công công mỉm cười, chỉ dám sờ nhẹ vào ngọn tóc của cậu: "Tiểu bệ hạ ngủ ngon."

Khác với sự ấm áp nơi này, phòng cách vách_____

Vệ Bình Dã cùng Dương Biện Chương cùng nhau ngồi trên giường nhưng hai người ngồi chéo nhau, bảo đảm mình cách xa đối phương nhất.

Vừa tới hiện đại, phòng ở không đủ, bọn họ không thể không ngủ cùng một phòng.

Qúa xấu hổ chỉ muốn đào nơi này thành hai phòng ngủ một phòng khách, giải quyết vấn đề phòng ở ngay lập tức.

Vệ Bình Dã xoa mặt: "Mỗi ngày ta sợ nhất chính là lúc này, để ta ngủ với binh lính của mình, thậm chí để ta ngủ với heo cũng được, nhưng nhất định cứ phải ngủ với ông."

"Hai người chúng ta lại không thân thiết, Thái phó lại còn là một văn nhân, thân kiều thể nhược. Ta là võ tướng, sợ ngủ rồi không biết nặng nhẹ ở trong mơ đụng vỡ chết ông."

Hắn suy nghĩ một chút, tìm được một từ "chuẩn xác" để hình dung: "Ông biết Tào Tháo phải không? Ta với hắn cũng giống nhau, ta cũng thích giết người trong mơ."

Trình độ văn hóa của Vệ tướng quân hình như không được cao cho lắm.

Dương Biện Chương cũng không để ý, nhàn nhạt nói: "Tướng quân nói quá lời, ta là văn nhân, không phải tượng đất, trước đây cũng đã từng cùng quân dân cùng ăn cùng ở. Tương quân không cần câu nệ như vậy, ta không bận tâm đâu."

"Ta không được." Vệ Bình Dã vẻ mặt thống khổ "Ta không khắc phục được."

Dương Biện Chương xuống giường: "Vậy chúng ta rút thăm đi."

Hắn kéo ra từ ngăn kéo, từ bên trong lấy ra hai viên giấy, tiện tay ném một cái cho Vệ Bình Dã.

"Được." Vệ Bình Dã mở tờ giấy nhìn thoáng qua, ôm chăn đứng lên: "Ông ngủ đi, ta đi phòng khách khách ngủ."

Dương Biện Chương dặn dò hắn: "Đừng có ngáy, đừng đánh thức tiểu bệ hạ."

"Biết rồi, đi đây." Vệ Bình Dã nhướng mày nhìn ông một cái, đi ra khỏi phòng, đóng cánh cửa sau lưng lại.

Trong phòng khách, Vệ Bình Dã đắp chăn nằm trên sô pha, gối đầu lên hai tay.

Tắt đèn, ánh trăng hiện đại xuyên qua ô cửa chính chiếu vào.

Trong phòng khách có hai bộ giáp cổ đại được đặt cạnh nhau, ánh trăng chiếu lên bề mặt khiến chúng tỏa ra ánh sáng bạc.

Vệ Bình Dã quay đầu nhìn thoáng qua áo giáp.

9 giờ tối, Vệ Bình Dã: Ông đây càng già càng dẻo dai, còn có thể tắm máu hăng hái chiến đầu, đem tiểu bệ hạ vượt qua vòng vây.

Xoa tay hầm hè.jpg

10 giờ tối, Vệ Bình Dã nhắm mắt lại: Đã sống hơn nửa đời người, có việc gì mà chưa từng trải qua đâu?

Lão Vệ, đi ngủ trước tiên.

Rạng sáng vừa điểm hai giờ, Vệ Bình Dã mắt trừng lớn: Wow A A A! Hộ giá!!!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv