Công viên.
Dương Biện Chương quay đầu lại nói: "Giữ lấy hắn!"
Thành công công giữ chặt Vệ Bình Dã đang bồn chồn lại: "Vệ tướng quân, bình tĩnh lại một chút."
Dương Biện Chương quay đầu nhìn Đỗ Sách Hoa, thay NVệ Bình Dã ra mặt: "Có thể để hắn trở về suy nghĩ một chút, ngày mai ta sẽ cho ngươi đáp án được không?"
Đỗ Sách Hoa liên tục gật đầu: "Không thành vấn đề, nếu như đã suy nghĩ kỹ, ngày mai có thể đến Đào Nguyên cổ trấn tìm tôi là được, nhân viên công tác ở nơi đó đều biết tôi."
"Được." Dương Bích Chương lễ phép gật đầu, chào tạm biệt Đỗ Sách Hoa, sau đó cùng Thành công công tóm lấy Vệ Bình Dã lôi hắn đi.
Vệ Bình Dã: Huh huh... để tôi đăng ký!
Ba người ông đều đã đi xa, Đỗ Sách Hoa chợt nhớ ra điều gì liền vẫy tay với họ: "Đừng cắt tóc nhé!"
Hắn còn muốn tiết kiệm tiền mua tóc giả.
***
Ba người ông đi bộ ra khỏi công viên, đi đến trạm xe buýt.
Thành công công hỏi: "Vệ tướng quân, ông cảm thấy thế nào?"
Vệ Bình Dã hắng giọng nói: "Khụ khụ, được lên TV còn có thể nhìn thấy tiểu bệ hạ thật không còn gì tốt hơn."
Thành công công mong đợi hỏi: "Vệ tướng quân, đến lúc đó có thể dẫn ta đi gặp tiểu bệ hạ được không?"
Ngụy Bình Dã nhướng mày nhìn ông: "Không thành vấn đề."
Hai người ông đồng lòng với nhau.
Dương Biện Chương nhìn bọn họ, có chút bất đắc dĩ nhắc nhở: "Cẩn thận bị lừa."
Vệ Bình Dã cười nói: "Sẽ không đâu, ta không có cái gì, lừa ta làm cái gì?"
Dương Biện Chương nhìn hắn từ trên xuống dưới.
Vệ tướng quân tóc cũng không cắt, búi lên, còn mặc một bộ quần áo tay bó màu đen được mang đến từ thời cổ đại, sạch sẽ chỉnh tề, nhưng nhìn qua rất nghèo, nghèo thì cũng thôi đi, ăn lại rất nhiều.
Vệ tướng quân nâng nâng cằm về phía biển báo dừng xe buýt trong suốt phản quang.
Vệ Bình Dã: Qúa ngầu, ông lão cực ngầu, không có gì lạ khi hắn được đạo diễn lớn liếc mắt một cái liền nhìn trúng.
Dương Biện Chương:...Người này dường như không có gì để lừa thật.
Dương Biện Chương chắp tay, yên lặng quay đầu đi.
Thành công công nhẹ nhàng cười hòa giải: "Hai bên trái phải cổ trấn là đoạn đường sầm uất, nếu Dương Thái phó lo lắng, ngày mai hai chúng ta sẽ đi cùng Vệ tướng quân một chuyến là được."
Dương Biện Chương: "Ta chưa bao giờ lo lắng về hắn."
Vệ Bình Dã: "Hắn còn lâu mới lo lắng cho ta."
Đúng lúc này, xe buýt chạy tới, Thành công công cười nói: "Mời hai vị đại nhân đi."
(Đọc bản edit tại: lainhatphuongtruong1403.wordpress.com hoặc wattpad lainhatphuongtruong để ủng hộ mình nhé!)
***
20 phút đi xe, khi các ông về đến nhà thì mặt trời đã lặn.
Tiểu bệ hạ không có ở nhà, đồ ăn của bọn họ cũng rất đơn giản.
Thành công công ở trong bếp lấy mì đã nấu chín ra, chia ra làm ba phần, sau đó đem trứng ốp vào sợi mì đã luộc qua, đổ nước canh vào.
Cơm nước chuẩn bị xong xuôi, Thành công công quay đầu liếc mắt nhìn phòng khách: "Vệ tướng quân, có thể ăn cơm rồi."
Thành công công quay đầu nhìn quanh bốn phía, "Thái phó đâu?"
Vệ Bình Dã chỉ chỉ ban công, tiến lên mở cửa kính: "Thái, phó, ăn..."
Dương Biện Chương đang ngồi trên một chiếc ghế dài nhỏ, tay cầm điện thoại bàn, đang gọi điện thoại: "Đúng vậy, Đào Nguyên cổ trấn... Xin hỏi bộ phận di dời có biết không?"
Vệ Bình Dã nghiêng nghiêng đầu.
Wow, Thái phó dường như đang giúp hắn hỏi thăm về chuyện cổ trấn.
Dương Biện Chương ngẩng đầu liếc nhìn hắn một cái, che ống nghe lại, thấp giọng nói: "Các ngươi ăn cơm trước đi."
Ông đang liên hệ với cán bộ phòng di dời, Đỗ Sách Hoa nói hắn cùng bộ phận di dời có hợp tác, cho nên gọi điện xác nhận tính chân thực là nhanh nhất.
Vệ Bình Dã không những không nhúc nhích ngược lại cúi lưng xuống nhích lại gần, muốn nghe lén cuộc điện thoại.
Giây tiếp theo, Dương Biện Chương giơ tay lên, đấm một phát vào vai hắn.
Vệ Bình Dã "bị thương" chạy trốn về phòng khách: "Ôi!"
Không lâu sau, Dương Biện Chương cúp điện thoại, trở lại phòng khách.
Thành công công ngẩng đầu lên: "Việc của thái phó xong rồi? Mau tới ăn đi, mì đã nở hết rồi."
Ngụy Bình Dã ôm bát mì, yên lặng nhích ra xa một chút.
Hắn là một văn nhân, sức tay còn mạnh hơn võ tướng.
Vệ tướng quân có bóng ma tâm lý.
Dương Biện Chương ăn một miếng mì, bình tĩnh nói: "Việc ở phố cổ Đào Nguyên không có vấn đề gì, ngươi có thể đi thử xem."
Vệ Bình Dã gật gật đầu: "Được"
"Nhưng mà dự án này có khả năng sẽ bị trì hoãn. " Dương Biện Chương đặt đũa xuống nghiêm túc nói: "Cổ trấn vốn là một danh lam thắng cảnh được xây dựng đặc biệt để thu hút cư dân miền núi xuống núi, nhưng nhiều ngày như vậy, chỉ có ba bức thư mời được phát đi."
Vệ Bình Dã đúng lý hợp tình nói: "Chúng ta không phải là cư dân vùng núi sao? Tại sao lại không gửi thư mời cho chúng ta?"
Thành công công nói: "Cảnh sát Tiểu Lưu đã gửi thư mời cho chúng ta, thư mời ta đã cất đi rồi."
Ba cái thiếp mời phát ra, chính là phát cho bọn họ.
Thành công công lật qua cái bàn trong phòng khách, từ trong ngăn kéo lấy ra ba tấm thiệp mời: "Đây."
Ông mở tấm thiệp mời cổ kính ra, đặt lên bàn.
——Bức chân dung phục chế lại với khuôn mặt tròn trịa của tiểu bệ hạ, Vệ tướng quân râu xồm, Dương Thái phó gầy gò được sắp xếp đan xen trong dòng sông dài của lịch sử, tỏa sáng rực rỡ và lọt vào tầm mắt.
Các ông cau mày, khó trách cư dân miền núi từ chối thư mời, bọn họ cũng không muốn lắm.
Thành công công nghĩ lại: "Ta sợ tiểu bệ hạ nhìn thấy bức họa liền nổi giận, nên mới thu dọn đồ đạc đem đi."
Dương Biện Chương khó hiểu: "Bọn họ có cố vấn lịch sử, làm sao lại làm thành như vậy?"
À, đúng rồi, những bức chân dung này là những bức chân dung uy tín nhất hiện nay.
Vệ Bình Dã khẽ chọc chọc Dương Biện Chương: "Thái phó, sao ông không vẽ một bức tranh? Cổ trấn nếu không mở cửa, chúng ta sẽ không gặp được tiểu bệ hạ. Ông vẽ một bức tranh, nói không chừng sẽ được mời làm cố vấn sử học như vậy cả hai chúng ta đều có công việc."
Đêm hôm đó, Dương Biện Chương lấy tờ giấy đỏ còn sót lại lúc viết thiếp mời lần trước, tùy tiện vẽ lên trên một bông hoa đào bằng màu mực đơn giản, rồi đề tự lên.
Các phiên bản chữ in đương thời, các chữ viết của Lương quốc cổ gần như đều đã thất truyền.
Vệ Bình Dã thổi khô mực, cẩn thận cất đi: "Ngày mai ta đưa cho Đỗ Sách Hoa xem xem có dùng được không."
Hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy phim hoạt hình đang chiếu trên tivi, lập tức sức lực đều bị rút cạn, buồn bã mà ngã trên sô pha.
Cũng không biết tiểu bệ hạ ở cô nhi viện có thể xem những bộ phim hoạt hình mà ngài ấy thích thích không.
Ngày đầu tiên tiểu bệ hạ rời đi, nhớ ngài, nhớ ngài, nhớ ngài.
***
Vấn đề phim hoạt hình, các ông hoàn toàn không cần lo lắng.
Cô nhi viện có giờ xem TV vào buổi tối, tiểu bệ hạ Dung Dung có thể xem các kênh dành cho trẻ em cùng các bạn nhỏ.
Trên TV đang chiếu "Tom và Jerry", Dung Dung đang ngồi trên một chiếc ghế dài nhỏ, Cà Tím bạn sinh hoạt đang ngồi bên cạnh cậu.
"Dung Dung, để anh giới thiệu với em, đây là Tom, đây là Jerry,..."
Dung Dung nói, "Cà Tím, em biết Tom và Jerry."
Thứ Thứ cũng nói: "Cà Tím, cậu ấy biết Tom và Jerry mà."
Các bạn nhỏ đều nói: "Cà Tím, cậu yên tĩnh chút đi, Dung Dung biết mà."
Cà Tím ủ rũ ngậm miệng lại.
Xem xong 2 tập "Tom và Jerry", cô giáo liền đưa bọn họ đi tắm rửa.
Dung Dung ôm chiếc chậu rửa mặt nhỏ của mình, chậu rửa mắt có bàn chải đánh răng, cốc và khăn lông, ngoan ngoãn đi theo đội.
Những bạn nhỏ khác đều có thể tự tắm rửa, Dung Dung mới tới đây, cô giáo đặc biệt chăm sóc cậu một chút.
Cô Ôn hỏi: "Dung Dung có thể tự đánh tắm rửa?"
Dung Dung gật gật đầu: "Được ạ."
Cậu trước đây ở đạo quan đều tự mình tắm rửa.
Đạo quan vài ngày sẽ tắm ở bồn lớn một lần, cậu cùng với Thứ Thứ theo nước nóng, tắm rửa cùng nhau.
Nhưng mà, trong một lần cậu dùng xơ mướp rửa bát trong bếp để chà lưng cho Thứ Thứ, suýt nữa đã biến Thứ Thứ thành "gai gai"*
*Thứ: giằm, gai, xương,...
Cô Ôn sờ sờ đầu cậu, đem cậu đưa vào vách trong để lau chùi, thấy cậu thành thục vặn xoắn khăn, liền yên tâm.
Dung Dung ngồi trên băng ghế nhỏ, chăm chú xoa xoa tay của chính mình.
Dù có thể tự rửa sạch nhưng cậu vẫn có chút nhớ ông. Ông Thành xoa xoa cho cậu thoải mái hơn nhiều.
Các bạn nhỏ tắm rửa theo kiểu so le, cứ năm phút lại có một bạn nhỏ vào vách ngăn, cô Ôn giúp đỡ tắm rửa.
Cùng lúc đó, ở phía trước sau khi tắm rửa xong một bạn nhỏ đứng trước mặt cô Vương, cô Vương cầm máy sấy giúp cậu sấy khô tóc và quần áo không cẩn thận bị làm ướt.
Ngay ngắn trật tự.
Năm phút sau, Dung Dung mặc bộ đồ ngủ, ra khỏi vách ngăn ngoan ngoãn đi đến trước mặt cô giáo Vương.
Dung Dung ngọt ngào: "Con cảm ơn cô ạ."
"Dung Dung, bên này! "Cà Tím đã được tắm rửa sạch sẽ sấy khô vẫy vẫy tay, Dung Dung nghe thấy tiếng gọi của các bạn nhỏ, chạy chậm qua.
Các bạn nhỏ vây quanh Thứ Thứ.
Thứ Thứ để tóc dài, hôm nay hắn điên cuồng chơi cả ngày ở ngoài trời, tóc hắn bết mồ hôi nên cô giáo đã giúp cậu gội sạch.
Bây giờ Thứ Thứ đỉnh đầu tóc ướt dầm dề, khoác chiếc khăn tắm dài khô ráo, ngồi dưới ngọn đèn ấm áp.
Hong khô tóc.
Các bạn nhỏ vây quanh bên người, sờ sờ mái tóc dài của hắn.
"Thứ Thứ, tại sao cậu lại để tóc dài?"
"Chỉ có con gái mới để tóc dài."
Thứ Thứ quay đầu lại, vừa định phản bác, Dung Dung liền nói: "Con trai cũng có thể để tóc dài."
Các bạn nhỏ vốn dĩ cũng không có ý chê cười hắn, chỉ là nghi hoặc hỏi: "Thật sao?"
"Đương nhiên rồi, tơ và Thứ Thứ đều để tóc dài, tóc dài rất ấm áp, ừm..." Dung Dung nghĩ nghĩ một chút, "Còn ấm áp hơn cả áo khoác bông!"
Các bạn nhỏ kinh ngạc cảm thán: "Oa!"
Thứ Thứ đứng dậy, ôm bả vai Dung Dung.
Không hổ danh là bạn_thân_nhất, đến thời khắc quan trọng cậu vẫn rất trượng nghĩa.
Dung Dung quay đầu, hỏi lại: "Nhưng mà, Thứ Thứ, tại sao ngươi không cắt tóc? Bây giờ ngươi có thể cắt tóc mà."
Thứ Thứ ngẩng đầu lên: "Không phải còn là vì ngươi..."
Dung Dung đột nhiên hiểu ra: "Thứ Thứ, ngươi có phải là sợ cắt tóc rồi, ta sẽ không nhận ra ngươi hả?"
"..."
Mao Dung Dung, ngươi lại nói ra sự thật này!
Khuôn mặt Thứ Thứ hồng hồng.
"Sẽ không, ta sẽ vĩnh viễn nhận ra Thứ Thứ." Dung Dung lắc đầu mình, mái tóc ngắn nhẹ nhàng bay lên, "Thứ Thứ, như vậy rất mát mẻ, ngươi cũng cắt tóc ngắn đi."
"Ta vốn dĩ đã muốn cắt, chỉ là ta vẫn luôn không rảnh." Thứ Thứ lớn tiếng tuyên bố, "Ta muốn cắt nó siêu ngắn! Ngắn như lông nhím luôn!"
Dung Dung nói: "Thứ Thứ, vậy thì ngươi sẽ thực sự trở thành 'Mao Thứ Thứ'* rồi!"
*Mao Thứ Thứ: Lông gai gai