Tên: Thứ Thứ
Tuổi: 3 tuổi 9 tháng
Người thích nhất: Mao Dung Dung (trong lòng nghĩ vậy nhưng miệng sẽ không bao giờ thừa nhận)
Người ghét nhất: Hoàng đế và đại thần (trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng cũng nói như vậy)
Nếu không phải vì Hoàng đế và các đại thần, hắn và Mao Dung Dung sẽ không bị đưa đến đạo quan.
Nhưng bây giờ, người hắn thích nhất lại trở thành kẻ hắn ghét nhất!
Hắn không tin đâu! Mao Dung Dung không thể làm hoàng đế!
Đứng ở hàng trước Dung Dung cảm thấy có gì đó không ổn nên quay đầu nhìn Thứ Thứ.
Nhưng Thứ Thứ mím chặt miệng, khuôn mặt ủ rũ không nói lời nào.
Dung Dung vươn bàn tay nhỏ, muốn kéo kéo tay Thứ Thứ.
Nhưng đúng lúc này, cô Ôn đặc biệt hỏi cậu: "Dung Dung, con còn nhớ câu đầu tiên của "Xuân hiểu" là gì không?"
Dung Dung quay đầu lại, các bạn nhỏ xung quanh nhẹ giọng nhắc nhở cậu.
"Dung Dung, xuân miên bất giác hiểu___"
Dung Dung không nghe rõ: "Cái gì?"
Các bạn nhỏ cố gắng giúp cậu, nhưng Thứ Thứ phía sau cậu đột nhiên lớn tiếng: "Là 'xuân miên bất giác hiểu', đồ ngốc!"
Cô Ôn nhắc nhở hắn: "Thứ Thứ, không được gọi bạn bè bằng biệt danh."
Thứ Thứ dáng vẻ cực ngầu gật đầu: "Ồ."
Sau khi cùng các bạn thảo luận đáp án, Dung Dung chậm rãi giơ tay: "Thưa cô, 'xuân miên bất giác hiểu'."
"...Dung Dung thật là giỏi." Cô Ôn vẫn mỉm cười, "Nếu lần sau chúng ta có thể trả lời nhanh hơn, thì sẽ tốt hơn."
Dạy trẻ con thật khó nha.
***
Dung Dung và các bạn của cô ấy tập luyện tiết mục một lát.
Bốn giờ chiều, tới giờ ăn điểm tâm.
Dung Dung ngồi ở vị trí của mình, Thứ Thứ ngồi ghế phía sau đưa tay ra và chọc chọc hắn một chút.
Dung Dung nghi ngờ quay đầu lại, hai người vẫn còn chưa nói chuyện, đúng lúc này Cà Tím giúp cô giáo phân phát bộ đồ ăn, đi đến bên cạnh bọn họ, Dung Dung và Thứ Thứ liền tách ra.
Một ly sữa ấm và một miếng bánh shachima* nho khô, đây là bữa điểm tâm chiều của họ.
Cà Tím ngồi xuống, lấy nho khô từ shaqima xuống, một miếng ăn hết, nói với Dung Dung: "Dung Dung, đây là phân chuột, đưa anh ăn cho..."
Thứ Thứ dẫn tức giận, quay đầu lại, còn chưa kịp ngăn lại, đã nghe thấy Dung Dung nói: "Không được."
Cà Tím nhất thời nghẹn lại, Dung Dung nói: "Em đã từng thấy phân chuột."
Cậu đã từng thấy ở đạo quan.
Dung Dung nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Hơn nữa muốn trao đổi, anh không cho em trứng xào cà chua, em không thể cho anh 'phân chuột'."
Thứ Thứ nhấp một ngụm sữa, nghĩ thầm,Mao Dung Dung có vẻ rất thông minh.
Anh nghĩ lại, không sai, Mao Dung Dung khi nói đến thức ăn thực sự rất thông minh.
Suy cho cùng bọn họ đều là những đứa trẻ từng bị đói bụng.
Chút tâm tư nhỏ của Cà Tím bị chọc thủng, hắn có chút xấu hổ hỏi Dung Dung: "Vậy em...em có dám ăn phân chuột không?"
Dung Dung nhặt nho khô lên "ngao ô" một miếng ăn hết.
Cậu vừa nhai nhai vừa thích thú nói: "Chà, Cà Tím, 'phân chuột' ăn ngon quá nha!"
Cậu quay đầu lại, vui vẻ nói với Thứ Thứ: "Thứ Thứ, nếu biết 'phân chuột' ngon như vậy, chúng ta trước kia đã không phải đói bụng rồi."
Thứ Thứ vẻ mặt bất đắc dĩ.
Làm thế nào hắn có thể vừa thông minh vừa ngu ngốc cùng một lúc như vậy?
***
Sau khi ăn điểm tâm nghỉ ngơi một lúc, các bạn nhỏ liền đến trên sân chơi tự do hoạt động.
Dung Dung từ chối "lời mời đội nhóm trò chơi" của các bạn, che chiếc túi nhỏ của mình lại, quay đầu nhìn xung quanh sau đó chạy về phía hố cát.
Thứ Thứ cũng đang đi dạo bên hố cát.
Dung Dung chạy đến bên Thứ Thứ hét lên một tiếng: "Thứ Thứ!"
Thứ Thứ quay đầu lại, còn chưa kịp nói chuyện, Dung Dung bỗng nhiên nhớ tới cái gì, giơ tay nhỏ lên, muốn hướng hắn khua tay ra hiệu.
Thứ Thứ không nói được, cậu phải dùng "ngôn ngữ ký hiệu" để giao lưu.
"Thứ Thứ, ngươi muỗn, nói chuyện, cùng ta không?"
Thứ Thứ "Không thể nói": "..."
Dừng tay lại đi, Mao Dung Dung.
Thứ Thứ đè tay cậu lại: "Tôi có thể nói chuyện, đừng dùng tay nữa!"
Mao Dung Dung cả ngày khoa tay múa chân với cậu bằng "ngôn ngữ ký hiệu tự tạo".
Cả, một, ngày!
Dung Dung có vẻ rất thông minh cậu có thể tự tạo ra ngôn ngữ ký hiệu của riêng mình.
Nhưng cậu cũng có vẻ thực ngu ngốc, thậm chí không biết đối phương có thể nói chuyện!
Thứ Thứ giải thích nói: "Ta có thể nói, chỉ là không muốn nói chuyện với ngươi."
Dung Dung nghi hoặc: "Ngươi vì sao không muốn nói chuyện cùng ta?"
"Bởi vì ngươi nói muốn tuyệt giao cùng ta, ta còn muốn cùng ngươi nói chuyện, chẳng phải ta đây rất mất mặt sao?"
Dung Dung càng khó hiểu: "Ta không nói muốn tuyệt giao cùng ngươi nha."
Thứ Thứ kiên định nói: "Có, ngay khi ngươi vừa nhìn thấy ta liền nói."
Dung Dung nghĩ lại một chút: "Ừm... Ta đang hỏi ngươi nha, chúng ta cần phải tuyệt giao sao?"
Trọng âm "sao", câu nghi vấn.
Bọn họ còn chưa học câu trần thuật, câu nghi vấn cùng với câu mệnh lệnh.
"..." Thứ Thứ bỗng nhiên phản ứng lại.
Dung Dung suy nghĩ một chút: "Ngươi không muốn nói chuyện cùng ta, vậy ngươi cứ chọc ta làm gì?"
Thứ Thứ nghẹn lại: "Ta đâu có?"
"Có, lúc diễn tập cùng có lúc ăn điểm tâm, ngươi vẫn luôn ——" Dung Dung vươn một ngón tay, chọ chọc chọc chọc, "Như vậy ——"
Thứ Thứ kiên quyết ngẩng đầu lên: "Đó là bởi vì..."
Không đúng nha, hắn rõ ràng là chọc chọc Dung Dung, muốn hỏi Dung Dung vấn đề, tại sao bây giờ lại ngược lại như vậy?
Hắn tìm lại quyền chủ động: "Dung Dung, lúc ngươi ngủ trưa gọi ông là ai?"
Thứ Thứ cúi đầu, thấy Dung Dung đang nắm chặt túi nhỏ của mình, cảm thấy kỳ quái: "Ngươi làm sao vậy? Đây là cái gì?"
Dung Dung nói: "Là điểm tâm buổi chiều."
Thứ Thứ hỏi: "Ngươi chưa ăn sao? Ngươi không đói bụng à?"
Dung Dung lắc đầu: "Ta muốn để cho ông ăn."
Lại là ông.
Thứ Thứ hỏi: "Ông của ngươi rốt cuộc là ai?"
"Ừm..." Dung Dung do dự một chút, "Vậy ta nói cho ngươi biết, ngươi không được nói cho người khác biết."
Thứ Thứ gật gật đầu: "Được"
"Ông của ta là..." Dung Dung chụm bàn tay nhỏ lại, nhỏ giọng nói với hắn: "ông của ta."
Thứ Thứ:???
Cậu ở phương diện chọc tức hắn có vẻ rất thông minh.
Thứ Thứ nắm lấy tay cậu: "Đi theo ta!"
***
Trên sân chơi có một cầu trượt hình con voi, Dung Dung và Thứ Thứ trèo lên cầu trượt, nhưng không trượt xuống ngồi trên đó nói chuyện.
Dung Dung cầm nửa miếng shachima – cậu muốn để dành điểm tâm cho ông ăn.
Thứ Thứ nói: "Đồ điểm tâm nếu không ăn luôn để vào túi, buổi tối khi đi tắm sẽ bị rửa rơi mất."
"Thật sao?" Rong Rong miễn cưỡng nhìn shachima rồi nhìn Thứ Thứ, "Làm sao ngươi biết?"
"Ta..."
Tất nhiên đó là bởi vì——
Thời điểm Thứ Thứ ngày đầy tiên đến cô nhi viện, cậu cũng đem điểm tân giấu ở trong túi, muốn chia cho Mao Dung Dung.
Sau đó, điểm tâm đã bị rửa sạch.
Dung Dung nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng lựa chọn tin tưởng hắn, bẻ đôi bánh sachima còn lại thành hai nửa, đưa nửa có nho khô cho Thứ Thứ: "Thứ Thứ, cho ngươi ăn nè."
Thứ Thứ nhận lấy shaqima, lấy nho khô ra đưa lại cho cậu: "Ta không thích ăn 'phân chuột'."
Hắn nghiêm túc nhìn Dung Dung: "Mao Dung Dung, ngươi nhất định là bị lừa rồi. Còn có năm phút đồng hồ mới đến giờ ăn cơm tối, ngươi không ăn điểm tâm sẽ chết đói!"
Năm phút, chết đói!
Sợ quá đi!
Miệng nhỏ Dung Dung cắn từng miếng nhỏ shacima: "Ừm... ông của ta chính là ông của ta..."
Thứ Thứ hỏi: " Ông ấy đến bên này cùng ngươi? Hay là sau khi ngươi đến đây thì gặp nhau?"
"Là tới cùng với ta."
"Đó là đại thần. Ta không đoán sai, phải không?"
Dung Dung gật đầu: "Ừ."
Thứ Thứ lạnh lùng "hừ" một tiếng: "Đại thần và hoàng đế là những kẻ xấu xa nhất trên thế giới này."
Shaqima trong tay tiểu hoàng thượng suýt chút nữa rơi xuống.
Dung Dung thử chọc chọc hắn: "Thứ Thứ......"
Đúng nha, Mao Dung Dung cũng là hoàng đế, hắn vừa nãy đã nói qua.
Thứ Thứ bổ sung thêm "Trừ ngươi ra."
Dung Dung tiếp tục bổ sung: "Trừ ông của ta nữa."
Thứ Thứ lại hỏi: "Ngươi trở thành hoàng đế thế nào?"
Dung Dung suy nghĩ hồi lâu, sau đó lắc đầu: "Ta không nhớ rõ, ngươi còn nhớ rõ ngày đó đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Ngày nào? Ngày chúng ta tách ra sao?" Thứ Thứ hồi tưởng một hồi, "Buổi tối hôm đó, chúng ta ngủ cùng nhau, ngươi còn đá ta!"
Hắn đang nói đến chuyện ở cổ đại, cái đêm cuối cùng bọn họ ở đạo quan.
Dung Dung nghiêm túc nói: "Thực xin lỗi."
Thứ Thứ tiếp tục nói: "Sau khi chúng ta ngủ say ta đã bị một người lạ ôm đi. Chờ khi ta tỉnh dậy, ta đã bị ôm xuống núi không tìm thấy ngươi."
Dung Dung hỏi: "Người mang ngươi đi là ai?"
"Hẳn là người bên cạnh cha ta." Thứ Thứ nói, "Ta muốn trở về tìm ngươi, chỉ là bọn họ đều không cho, cho nên ta lừa bọn hắn, nói bọn họ ôm nhầm người, ta là ngươi, còn ngươi là ta."
Dung Dung không hiểu: "Hả?"
Thứ Thứ rất bình tĩnh: "Ta nói dối bọn họ ta là hoàng tử Lương quốc còn ngươi mới là hạt nhân, cho nên bọn họ đưa ta trở về tìm ngươi. Nhưng khi chúng ta lên núi, ngươi đã biến mất. Sau đó ta liền tới đây."
Dung Dung suy nghĩ một chút: "Ta tỉnh lại phát hiện không thấy ngươi, ta cũng muốn đi tìm ngươi, nhưng lại có một đám người đột nhiên xông vào đem ta mang đi. Sau đó ta gặp được các ông, cũng đi tới nơi này."
Thứ Thứ gật đầu: "Đúng như ta đoán, bọn họ phong ngươi làm hoàng đế là vì muốn ngươi chịu chết."
Dung Dung sửa lại lời hắn: "Ông sẽ không, ông rất tốt."
"Hừ." Thứ Thứ rõ ràng không tin.
Nhưng hai người hiển nhiên trong thời gian ngắn không đạt được nhận thức chung, vấn đề này tạm thời gác lại.
Thứ Thứ lớn hơn Dung Dung vài tháng, cũng thông minh hơn cậu.
"Ta cảm thấy nơi này rất tốt, về sau chúng ta ở chỗ này, chúng ta không thể hành động kỳ quái, nếu không sẽ bị bắt đi. Về sau chuyện ở cổ đại ngươi không thể nói cho người khác biết."
Dung Dung nghiêm túc nói: "Ta đương nhiên biết, ta cũng chưa từng nói qua."
"Không thể nói hai từ 'cổ đại', cũng không thể nói về những chuyện ở cổ đại."
"A?" Dung Dung sửng sốt một chút, sau đó lập tức ngoan ngoãn, "Ừ."
Thứ Thứ liếc mắt liền nhìn thấu hắn: "Ngươi đã nói rồi có phải không?"
Dung Dung ngốc nghếch cười, bị Thứ Thứ phát hiện.
Thứ Thứ căn bản không có nóng nảy: "Sau này không thể nói cho người khác biết."
"Ồ." Dung Dung gật đầu, lại hỏi hắn: "Thứ Thứ, ở đây có rất nhiều bạn nhỏ, chúng ta cần phải tuyệt giao sao?"
"..."
Làm thế nào cậu vẫn còn nhớ đến chuyện này?
Dung Dung lo lắng hắn, Thứ Thứ nói: "Không, Mao Dung Dung ngươi đừng tiếp tục hỏi những vấn đề ngớ ngẩn."
Nhưng những gì hắn nói quá biệt nữu và phức tạp, Dung Dung nghe không hiểu: "Ngươi đang nói cái gì vậy? Đừng hỏi, hay là đừng tuyệt giao?"
Thứ Thứ cắn một miếng shaqima mà Dung Dung đưa cho: "Đừng tuyệt giao."
Hắn cao giọng giải thích: "Mặc dù càng ngày càng có nhiều người gọi ta 'Anh Thứ', nhưng ngươi tiểu đệ đầu tiên của ta, ta sẽ không cùng ngươi tuyệt giao."
Dung Dung khó hiểu: "Ta chưa từng gọi ngươi là 'Anh Thứ', ta không phải tiểu đệ của ngươi."
Thứ Thứ nghẹn lời, làm sao vào lúc này cậu lại có thể thông minh như vậy?
Dung Dung cười cười, lại hỏi hắn: "Thứ Thứ, ngươi cố ý ở chỗ này chờ ta sao?"
"Ai nói với ngươi?"
"Cà Tím nói với ta." Dung Dung nói, "Anh ấy nói, ngươi ở đây có phụ thân mẫu thân, nhưng ngươi không chịu cùng bọn họ trở về, ngươi có phải ở đây chờ ta phải không?"
"Miệng Cà Tím thật rộng." Thứ Thứ sửa lại, "Là 'bố mẹ', không phải 'phụ thân mẫu thân'."
"Ồ." Hệ thống ngôn ngữ cổ đại và hiện đại của Dung Dung vẫn chưa điều chỉnh xong.
Thứ Thứ lạnh lùng nâng cằm: "Ta không về cùng với họ là vì ta không cần ba mẹ, ta căn bản không cần."
"Được nha." Dung Dung nhìn hắn, "Lúc trước khi chúng ta ở trên núi thích nhất là cùng nhau nghịch cát. Ta còn tưởng rằng sáng nay ngươi ở hố hố cát nhớ ta."
Thứ Thứ la lên: "Mao Dung Dung!"
Không cần nói ra sự thật, có Thứ sẽ xấu hổ nha!