Tốc độ của Trâu Hàn rất nhanh, hai ngày sau đã xử lý xong chuyện ở Vân Châu, mang Dư An Chi tới Lận Xuyên.
Thích Ca xin nghỉ nửa ngày ra sân bay đón bọn họ.
Dư An Chi khôi phục rất mau chóng, mới không gặp mười ngày mà đã nói chuyện hành động lưu loát hơn trước nhiều.
Cậu vẫn dịu dàng giống trước, như thể tất cả nỗi đau thể xác và tra tấn ấy đều không đáng kể, cậu cũng chẳng hề đả động gì tới chuyện trong nhà.
Thích Ca không yên tâm, trước tiên đưa người tới viện điều dưỡng để kiểm tra, xong lại cùng bác sĩ lập kế hoạch huấn luyện phục hồi chức năng mới cho cậu.
Tình huống của Dư An Chi không tệ, bác sĩ cho biết nếu cứ tiếp tục điều dưỡng và luyện tập thì có thể khôi phục như người bình thường, cả Thích Ca lẫn Trâu Hàn đều vô cùng vui sướng.
Sắp xếp xong hết mọi chuyện, Thích Ca mới nhớ tới chuyện lúc trước bị theo dõi, sợ liên lụy tới Dư An Chi nên nói Trâu Hàn gọi hai vệ sĩ tới đây.
Trâu Hàn đáp ứng xong thì nhìn chằm chằm y, “Rốt cuộc thì mày đã đắc tội ai?”
Thích Ca thở dài.
“Thôi được rồi, tao hiểu rồi.” Trâu Hàn cũng thở dài, “Chưa cưa đổ mà đã phải mạo hiểm thế rồi, mày không thấy mệt à?”
Thích Ca: “Chó độc thân như mày không hiểu được đâu.”
Chó độc thân Trâu Hàn không thèm nói nữa, xoay người đi mất.
Thích Ca vội đuổi theo, hỏi vào chuyện chính, “An Chi vẫn chưa nhớ ra gì hả? Sao tao cứ thấy có gì đó không đúng.”
Năm năm, ai cũng thay đổi, chỉ có Dư An Chi là không, gần như giống hệt như hồi đó.
Theo lý thuyết, năm năm nay Dư An Chi sống đời sống thực vật, thời gian năm năm đối với cậu là tĩnh, cậu không nên có bất kỳ thay đổi gì.
Nhưng Thích Ca cảm thấy, bất kỳ người nào, ngủ năm năm tỉnh lại, phát hiện cả người mình đầy thương tích, còn sống đời thực vật suốt năm năm, không thể nào không muốn biết chuyện đã từng xảy ra.
Dư An Chi không biết, cũng chẳng hỏi han gì, trạng thái này rất không đúng.
Trâu Hàn cùng Thích Ca liếc nhìn nhau, “Mày cũng phát hiện ra hả?”
Thích Ca dừng một chút, sắc mặc ngưng trọng, “Tao nhớ lúc trước bác sĩ có nói, có thể cậu ấy đã có ý thức nhưng không thể biểu đạt ra… Mà nếu quả thật cậu ấy không mất trí nhớ thì tại sao phải gạt hai chúng ta?”
“Có thể chỉ đơn thuần là không muốn nhắc lại chuyện cũ, cũng có thể là… có dự định khác.” Trâu Hàn hiểu ý Thích Ca, “Nên mày có không nói tao cũng sẽ gọi người qua đây bảo vệ cậu ấy thôi.”
Nếu chỉ là muốn quên đi chuyện quá khứ thì tốt, còn nếu Dư An Chi thật sự cố ý lừa gạt bọn họ, vậy chuyện cậu muốn làm có thể là chuyện rất nguy hiểm.
Hai người không nói nữa, cùng nhau đi tới bãi đậu xe.
Chuyện này không dễ hỏi ra, chỉ có thể âm thầm lưu ý.
Thích Ca đi vòng qua ghế lái phía bên kia, vừa định giơ tay mở cửa xe, bên cạnh bỗng có một bàn tay vươn ra bắt lấy cánh tay y.
Bàn tay kia có lực rất lớn, Thích Ca sợ tới nỗi giật cả mình, suýt thì kêu ra tiếng.
Nhìn kĩ vào thì thấy người nọ chui ra từ trong gầm xe bên cạnh, thảo nào vừa nãy lúc đi tới không thấy.
Bộ dáng người nọ cao gầy, ngũ quan xuất chúng, ăn mặc thời trang, đúng chuẩn một anh đẹp trai.
“Hê lô, mấy em định đi vào nội thành hả?” Anh đẹp trai mỉm cười, trông còn ấm áp hơn cả thái dương nơi chân trời, “Xe anh bị hư rồi, sửa nhanh không được, anh có chuyện gấp cần phải vào nội thành, mấy đứa cho anh quá giang một đoạn được không? Không phiền lắm đâu, thả anh ở đâu trong nội thành cũng được.”
Thích Ca gỡ tay người nọ ra, móc ví rút tờ một trăm đồng ra nhét vào tay người ta, “Đi thẳng quẹo trái có chỗ gọi xe, từ đây tới nội thành nhiêu đây đủ rồi.”
Anh đẹp trai: “…”
“Chậc chậc, mày nhẫn tâm dễ sợ.” Sau khi xe đi rồi, Trâu Hàn mới cười nói, “Trông anh đẹp trai kia tuyệt vọng như vậy, chắc tim vỡ nát rồi.”
Thích Ca lập tức đốp lại, “Đau lòng hả? Mày có thể xuống xe ra đó đứng đợi với người ta.”
“Thôi thôi, sao đẹp bằng nam thần của tao.” Trâu Hàn lười biếng ngồi tựa lưng vào ghế, “Không rảnh.”
“Vậy cũng có đẹp trai bằng bồ tao đâu.” Thích Ca hừ một tiếng, “Tao là người đã có bạn trai, phải né né mấy chuyện đó ra.”
Trâu Hàn không ngờ lại ăn trúng một miệng cơm chó, liền đổi đề tài, “Sao mày phát hiện ra người nọ có vấn đề?”
“Chưa nói giờ này gọi xe rất tiện, xe bị hư không lẽ điện thoại cũng hư sao? Thêm nữa nói là sửa xe mà tay người nọ lại sạch bong không có miếng bụi nào, định lừa quỷ à?” Thích Ca bất lực nói, “Bộ nhìn tao giống con nít dễ lừa lắm hả?”
Trâu Hàn cười khẽ, “Chưa biết chừng người ta không có âm mưu gì đâu, có khi chỉ đơn giản là thấy mày đẹp trai nên muốn tiếp cận thôi thì sao?”
Thích Ca: “Thế thì tao càng không thể cho lên xe chứ sao, mất công chồng tao ghen.”
Trâu Hàn: “…”
Cậu vẫn nên đi ngủ thôi.
Bọn họ không biết giờ phút này Kỷ Hạm đang đẩy cửa phòng làm việc Lộc Nhất Bạch, đưa hắn xem tin nhắn mình vừa nhận được, “Hình như bà chủ gặp phiền phức.”
Lộc Nhất Bạch nhìn thì thấy hai tấm ảnh chụp, đầu tiên là một cậu đẹp trai cười tươi rói với Thích Ca, còn nắm lấy cánh tay y. Tấm còn lại là Thích Ca kéo tay cậu đẹp trai nọ.
Góc chụp rất xảo quyệt, khiến hai tấm ảnh thoạt nhìn vô cùng mờ ám.
“Sao lại thế này?” Lộc Nhất Bạch hơi nhíu mày.
Nếu Kỷ Hạm đã tìm tới hắn, vậy nghĩa là cô đã điều tra mọi việc kỹ càng, “Lưu Việt Dương lấy cớ xe hư, muốn xin bà chủ cho gã quá giang về nội thành, nhưng bị bà chủ cự tuyệt.”
“77 không dễ lừa như vậy.” Lộc Nhất Bạch rất hiểu Thích Ca, hỏi tiếp, “Lưu Việt Dương này là người của ai?”
Kỷ Hạm nói, “Của bên Trịnh Hàn ạ, đã lên kế hoạch cho tham gia vào show tuyển tú để debut, đường đã được trải sẵn hết cả rồi.”
Lộc Nhất Bạch trả điện thoại lại cho Kỷ Hạm, “Vậy thì gã không cần debut nữa.”
Kỷ Hạm đáp một tiếng, nhưng vẫn không yên tâm lắm, “Bây giờ mà ra tay có thể sẽ đánh rắn động cỏ không ạ?”
“Động thì động, đến cậu ấy còn không bảo vệ nổi thì tôi còn làm chức chủ tịch này làm gì?” Lộc Nhất Bạch nhìn vẻ khiếp sợ trên mặt “người máy vô cảm” Kỷ Hạm, lại bổ sung vào một câu, “Trịnh Thiên đã biết chuyện của chúng tôi, tôi còn không ra tay bọn họ mới nghi ngờ.”
Kỷ Hạm: “À.”
Sao cô hổng có tin lắm á?
Có khi nào là Lộc Nhất Bạch ghen tị không?
“Vậy để tôi đi xử lý.” Kỷ Hạm xoay người muốn bỏ chạy.
“Khoan đã.” Lộc Nhất Bạch gọi cô lại, “Bữa tiệc tối nay cô khỏi đi, tan làm sớm đi.”
Kỷ Hạm ngơ ngác một lúc mới hiểu ra hắn muốn dẫn Thích Ca đi, vội vội vàng vàng đồng ý.
Đàn ông ghen lên thiệt đáng sợ.
Hai giây mặc niệm giùm cho bà chủ.
Thích Ca đang bàn với Trâu Hàn nên đi đâu ăn thì nhận được cuộc gọi từ Lộc Nhất Bạch, kêu y tối nay đi tham gia một bữa tiệc.
“Mày đi lẹ đi.” Trâu Hàn xua xua tay, “Tao rất ư là tin chồng mày thích ăn dấm.”
Giờ đổi lại thành Thích Ca ngượng ngùng, “Tao ăn với mày trước, tiệc đêm nay chắc chắn là Hồng Môn Yến. Anh Lộc kêu tao đi chắc để tao chắn rượu thôi.”
Trâu Hàn còn khước mới tin, “Tao lạy mày, đi lẹ đi, tao không thiếu người để đi ăn chung.”
Thích Ca: “Mày mà không thiếu à?”
Trâu Hàn: “…”
Nhân sinh sao lại khó khăn như dị?
Thích Ca hỏi Lộc Nhất Bạch giờ giấc bữa tiệc, cuối cùng vẫn quyết định đi ăn gì đó với Trâu Hàn trước.
Cơm còn chưa ăn xong, Lộc Nhất Bạch đã tới cửa đón người.
“Anh Lộc, anh cũng ráng ăn gì đi, lót bụng trước, tối nay khẳng định ăn không vô.” Thích Ca vội vã lấy thêm đôi đũa vho Lộc Nhất Bạch.
Lộc Nhất Bạch ngồi xuống, mắt đối mắt với Trâu Hàn, thầm nghĩ người này nhìn như học sinh trung học tuổi vị thành niên, dè đâu lại thích viết truyện sếch, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Trâu Hàn không biết mình đang cõng cái nồi vừa đen thùi lùi vừa to ú ụ trên đầu, cậu thầm nghĩ, Lộc Nhất Bạch nhìn như tổng tài bá đạo, bề ngoài thì khí thế lắm mà ai ngờ bên trong lại là kiểu dính người thích ghen, quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong.
Hai người cười cười thân thiện, lại đều không hẹn mà dời tầm mắt sang Thích Ca.
Thích Ca lập tức cảm thấy áp lực, vội vàng buông đũa, “Em ăn cũng lửng bụng rồi, chúng ta đi thôi.”
Y đã chuẩn bị sẵn tinh thần chiến đấu, tới nơi mới biết thứ gọi là “Hồng Môn Yến” có lẽ chỉ là do chính y tự tưởng tượng ra mà thôi.
Người mời khách đêm này là một ông lão ăn mặc mộc mạc, Lộc Nhất Bạch gọi ông là “chú Đường”.
Thích Ca thấy vị “chú Đường” này không giống với mấy loại thân thích chỉ biết cầm tiền mặc kệ sống chết của Thanh Bách.
“Thật có lỗi quá, làm phiền tới tận sếp Lộc đây.” Chú Đường nơm nớp lo sợ đón tiếp hai người vào, “Sếp Lộc bận trăm công nghìn việc lại vẫn đến đây, quả thực là phúc đức ba đời mới có được…”
Thích Ca không kiềm được phải nhíu mày, phong thái của vị “chú Đường” này hạ hơi bị thấp rồi đấy.
Lộc Nhất Bạch vẫn bình tĩnh như mọi khi, “Chú Đường, cứ gọi cháu Tiểu Lộc là được.”
Thái độ của chú Đường hơi bình thường trở lại, đưa hai người vào chỗ rồi lại ân cần kính rượu.
Lộc Nhất Bạch uống cạn luôn ly của Thích Ca, nói, “Cậu ta phải lái xe, không được uống.”
Chú Đường vẫn chưa hiểu uẩn khúc trong này, “Không sao, để lát nữa chú kêu tài xế tới.”
Lộc Nhất Bạch cười cười, “Để cậu ta lái thì cháu mới yên tâm.”
Chú Đường suy nghĩ một chốc mới hiểu ra ẩn ý của hắn, lập tức bất an đứng dậy, nói chuyện cũng dè dặt hơn hẳn.
Lộc Nhất Bạch không vội, cũng không hỏi han gì, vô cùng bình tĩnh.
Cuối bữa, chú Đường mới lo lắng nói ra mục đích của mình: ông có đứa con trai muốn vào giới giải trí, hy vọng Lộc Nhất Bạch có thể giúp đỡ.
Thích Ca nghe mà kinh ngạc không thôi, chẳng phải đây chỉ là một việc bé tí đối với Lộc Nhất Bạch thôi à? Tại sao vị trước mặt đây lại phải khoa trương như vậy?
“Trịnh Hàn kêu chú tới tìm con à?” Lộc Nhất Bạch không đáp ứng nhưng cũng không từ chối.
Cả người chú Đường cứng đờ, vội vội vàng vàng giải thích, “Không liên quan tới tiểu Hàn, là tự chú…”
“Chú đừng sốt ruột, con đã biết rồi.” Lộc Nhất Bạch mỉm cười nói, “Tháng sau có một chương trình tuyển tú, con đã nói nó sắp xếp cho em họ một vị trí rồi, nó không nói cho chú sao?”
Chú Đường sững sờ, ngơ ngác lắc lắc đầu.
Lộc Nhất Bạch nói, “Quán quân chương trình đã được quyết định cả rồi, con còn tưởng nó đã nói cho mọi người, để mọi người chuẩn bị sớm một chút rồi chứ.
Chú Đường đứng bật dậy.
Lộc Nhất Bạch ra vẻ khó hiểu, “Chú Đường, chú làm sao vậy?”
“Những gì con nói đều là thật?” Chú Đường vẫn mang vẻ không dám tin.
Lộc Nhất Bạch gật gật đầu, “Đương nhiên rồi, sao vậy, Trịnh Hàn thật sự không nói với chú sao?”
Sắc mặt chú Đường trở nên cực kỳ xấu.
“Không đúng.” Sắc mặt Lộc Nhất Bạch cũng hơi đổi, lầm bầm lầu bầu tự hỏi, “Hay là nó thật sự muốn đưa chức quán quân cho người kia?”
Sắc mặt chú Đường càng lúc càng khó coi.
“Con nghe nói nó nhìn trúng một người mới tên là Lưu Việt Dương, muốn nâng đỡ người ta, con tưởng dù thế nào thì nó cũng sẽ không đến nỗi cản đường em họ. Là lỗi của con, chú Đường cứ yên tâm, về rồi con sẽ nói với nó, chức quán quân chắc chắn sẽ thuộc về em họ.” Lộc Nhất Bạch nghiêm túc nói.
Chú Đường không hề nghi ngờ, ông hít sâu một hơi, đột nhiên lấy di động ra khỏi túi áo, trên màn hình còn đang mở ghi âm.
Lộc Nhất Bạch kinh hãi, “Chú Đường, chú…”
“Là Trịnh Hàn kêu chú làm như vậy. Nó còn nói chú phải chọc giận con, sau đó ghi lại bằng chứng con “nói năng lỗ mãng, không để ý tới tình thân”.” Chú Đường tức giận vô cùng, “Đêm nay có nói chuyện mới biết con căn bản không phải người như vậy, là chú nhìn sai người…”
Chú Đường rất kích động, Lộc Nhất Bạch phối hợp lộ ra vẻ mặt khiếp sợ rồi thất vọng, trong lòng lại không hề mảy may dao động.
Ngay cả quan hệ giữa vị chú Đường này và nhà họ Trịnh là gì hắn cũng không rõ, nhưng khẳng định không phải rất gần gũi. Dù sao thì sau khi Trịnh Chính Thành phát đạt cũng rất ít đề bạt thân thích lên.
Ngay lúc này mà vị này nhảy ra mời hắn ăn cơm, nhìn thế nào cũng thấy có ý đồ, nhưng trước khi tới, Lộc Nhất Bạch cũng không biết rõ mục đích của ông. Vận may của hắn không tệ, thứ mà chú Đường này tới xin là tài nguyên giới giải trí, buổi chiều nay hắn đã biết chuyện của Lưu Việt Dương, nên thuận tay lợi dụng luôn.
Trong lòng chú Đường vẫn còn đầy căm phẫn, Lộc Nhất Bạch đưa mắt ra hiệu cho Thích Ca đi tính tiền.
Sau khi từ biệt chú Đường, Thích Ca cùng Lộc Nhất Bạch về lại xe, y mang nghi vấn đầy đầu, nên không vội khởi động xe, “Trịnh Hàn giở cái trò xiếc cỏn con này có ảnh hưởng gì tới anh không?”
“Nó muốn để anh chịu cái danh ‘không màng người thân’, đây chỉ là lời dẫn thôi, bọn họ sẽ tập trung lên lão chủ tịch và Trịnh Thiên là chủ yếu.” Lộc Nhất Bạch nói.
Thích Ca vẫn không hiểu, “Nhưng mà yêu cầu của chú Đường kia là để cho con ông ta debut thôi mà, công ty có nhiều tài nguyên như vậy, tùy ý đưa cho ông ta một cái là được, sao gã có thể chắc chắn anh sẽ bị buộc tội không màng người thân?”
Lộc Nhất Bạch liếc nhìn y một cái, “Vì người khác tới xin tài nguyên, anh chưa bao giờ cho cả.”
Thích Ca nghĩ tới vừa nãy hình như hắn nói vị trí đó là hắn đã sắp xếp sẵn, vậy thì không xem như là do chú Đường xin được.
“Vẫn là chồng em giỏi.” Thích Ca không chút keo kiệt lời khen thưởng.
Lộc Nhất Bạch mất tự nhiên “ừ” một tiếng, nhắm mắt lại bắt đầu chợp mắt.
Thích Ca không nhịn được, hôn “bẹp” một phát lên mặt hắn.
Lộc Nhất Bạch rất lạnh nhạt, không hề có ý muốn hôn trở lại.
Thích Ca cảm thấy không ổn lắm, quay đầu nhìn nhìn hắn.
Lộc Nhất Bạch: “Môi hơi khô.”
Thích Ca rụt lại một giây, trước tiên tự sờ sờ môi mình, sau đó lại nhìn kính chiếu hậu một lúc, lẩm bẩm tự nói, “Kệ chứ…”
Lộc Nhất Bạch nhịn không cười, “Sao còn chưa lái xe nữa?”
Thích Ca bị đả kích, cả đường đi không nói tiếng nào.
Đến cửa tiểu khu của Lộc Nhất Bạch, Thích Ca dừng xe.
“Em khỏi cần xuống, về nghỉ ngơi sớm đi.” Lộc Nhất Bạch nói.
Thích Ca khô khốc “ừm” một tiếng, hơi tủi thân.
Lộc Nhất Bạch nhéo cằm y, hung hăng hôn lên môi, “Bôi môi cho em đây.”
Hết chương 34