Edit: Tư Nghiên
Beta: Kỳ Vân
Tắm rửa xong, Mộng Nhã thay quần áo huấn luyện màu trắng. Đây đều là do Mộng Nhã tự tay khâu vá, dùng vật liệu tốt nhất Liên Bang để may. Cao thủ thể chất cấp A sẽ không thể làm rách được.
Hơn nữa cô còn sáng tạo thêu thêm hoa mai ở chỗ cổ và tay áo. Chẳng qua là cô dùng chỉ cùng màu, cho nên nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thể nhìn ra được.
Bộ quần áo này, tinh xảo lộ ra chút nội liễm bên trong, rất giống với tính cách Mộng Nhã. Đeo đai lưng cùng màu lên, cả người cô toát lên vẻ đẹp như tranh vẽ.
Tuy rằng ba tháng gần đây, Lục Minh nhìn Mộng Nhã ăn mặc thế này rất nhiều lần. Nhưng không thể phủ nhận, hắn vẫn bị kinh diễm.
Giống như, nếu nhìn cô nhiều thêm một lần, sẽ yêu cô nhiều thêm một chút nữa.
**
Lục Minh lần đầu tiên cảm thấy nội tâm rối rắm. Cuối cùng là đánh hay không đánh đây?
Nhưng không đợi hắn nghĩ xong, Mộng Nhã bên kia đã bắt đầu triển khai thế công.
Thể chất của cô thấp hơn Lục Minh, cô chỉ có thể dựa vào xuất kỳ bất ý để thắng.
Chiêu thức của cô lúc trước quang minh lỗi lạc ——
Hiện giờ lại trở nên vô cùng xảo quyệt.
**
Lục Minh mới bắt đầu còn chưa kịp phản ứng, bị cô đánh trúng vào chân.
Bây giờ Mộng Nhã đã là chiến sĩ cấp A++, một kích của cô tuyệt đối không phải đang đùa.
Lục Minh đau đến không thở nổi.
Lúc này, hắn cũng không dám thất thần. Người phụ nữ của hắn đã trưởng thành lợi hại đến vậy rồi, đương nhiên không thể xem thường cô được.
**
“Ầm!” Cả người Mộng Nhã bị Lục Minh đánh văng vào tường.
Nhưng dáng người cô uyển chuyển nhẹ nhàng, mượn lực trên trần nhà nhanh chóng đánh trả lại.
Trong mắt Lục Minh hiện lên một tia kinh diễm, vui sướng, kiêu ngạo.
Rất nhiều rất nhiều cảm xúc đan xen nhau, trong lúc nhất thời, hắn giống như một người cha nhìn con gái của mình trưởng thành.
Vô cùng thỏa mãn.
Tuy rằng mỗi một kích của Mộng Nhã không mạnh như Lục Minh. Nhưng cô thắng ở điểm linh hoạt, trong khoảng thời gian ngắn có thể ra tay rất nhiều lần.
Có thể nói, công pháp mà người đàn ông trong không gian Chủ Thần dạy cô, quả thực là tạo ra vì cô.
**
Mộng Nhã không rõ đây là lần thứ mấy bị ngã trên mặt đất, cả người cô như đang sụp đổ.
Trên cánh tay, tất cả đều là vết xanh tím, trên người càng nhiều hơn.
Có thể thấy được Lục Minh tuyệt đối không hề lưu tình.
Cô lại đứng lên.Lục Minh lạnh như băng đứng ở tại chỗ: “Tám mươi chiêu.”
Lời nói của hắn phảng phất như mang theo chút băng tuyết. Lạnh lùng và trào phúng.
Mộng Nhã câu môi cười, đôi mắt nửa híp, đuôi mắt biểu lộ ra chủ nhân nó nhất định phải làm được.
“Đã tám mươi chiêu rồi.”
Cô quyết định, vận dụng sát chiêu. Nếu không thì làm sao đánh bại thiếu tá thân ái được?
Làm sao lưu lại một ấn tượng khắc sâu vào trong lòng hắn được?
**
Mộng Nhã lúc này chuẩn bị công kích. Người cô nhảy lên, bám chặt lấy Lục Minh, khóa yết hầu, khuỷu tay đánh lên, chân quét ngang.
Lục Minh đều tránh rất nhanh, hắn còn có thể tận dụng mọi thứ đánh trả một chút. Cho đến khi… Mộng Nhã vòng tới phía sau hắn!
Lục Minh đột nhiên cảm thấy một hơi thở nguy hiểm, nhưng hắn đã không còn kịp quay đầu lại!
Tay Mộng Nhã cong lại thành móng vuốt của đại bàng, đánh vào động mạch chủ của Lục Minh! Cô thậm chí không kịp điều chỉnh âm thanh, rất nhỏ, giống như là phát ra từ trong cổ họng.
“Thiếu tá, ngài thua rồi.”
Trong vòng một trăm chiêu, ngài thua tôi. Tôi không chỉ thắng ngài một trăm chiêu mà còn có thể chế trụ ngài.
Nơi đáy mắt của Lục Minh đã biến thành một mảnh màu đen.
Bỗng nhiên, hắn bắt lấy Mộng Nhã đang bám vào động mạch trên tay mình.
Ngay sau đó, dùng sức kéo Mộng Nhã một cái. Một tay chế trụ sau ót cô, bá đạo hôn xuống.