Edit: Na
Beta: Mizu, Aya Shinta
Bảy ngày...
Ngoại trừ đôi khi có gió thổi từ bên ngoài mang theo mùi máu tươi nồng đậm vào thì cũng chẳng còn thứ gì cả.
Bụng Mộng Nhã đói cồn cào.
Cô cảm thấy ý chí sinh tồn của con người rất đáng sợ.
Mấy ngày qua chỉ ăn lá cây, vậy mà còn có thể tỉnh táo sống sót.
Thật không dễ dàng gì.
**
Đúng vào thời điểm Mộng Nhã sắp ngoẻo thì đột nhiên, một người đàn ông cường thế mặc quân trang xuất hiện trước tầm mắt của cô.
Hắn không phải tang thi mà là một con người chân chính!
Lòng Mộng Nhã chợt thắt lại.
Ngay sau đó cả người như hồi quang phản chiếu! [1]
[1] Hồi quang phản chiếu: Hồi quang phản chiếu là tên thường gọi hiện tượng người ốm nặng đột ngột hồi tỉnh, khỏe lại trước khi qua đời.
Hình… Hình như cô đã nhìn thấy người này ở nơi nào đó!
Đồng tử Mộng Nhã đột nhiên co lại!
Người này cho cô cảm giác rất giống với người đàn ông đã dạy cô cách đối kháng trong không gian Chủ thần!
Mộng Nhã không biết có sức lực từ đâu. Trực tiếp nhích người để ngã xuống từ trên cây.
Người này chắc sẽ đỡ được cô...
Nhất định là vậy đi…
Cô thật sự không còn sức nữa.
Nếu hắn không tiếp được cô……
Thì cô cũng chỉ còn nước ngã chết.
**
Lúc này Mộng Nhã dùng mạng để đặt cược!
Cô tin tưởng người này sẽ cứu cô!
Chính vào thời điểm cô sắp rơi xuống, hắn lập tức nhanh chóng rút ra dao nhọn bên hông, đâm về phía Mộng Nhã!
Trong lòng Mộng Nhã căng thẳng.
Không phải người này coi cô là tang thi đấy chứ?!
Đáng thương thay, bây giờ sức lực để xoay người thì cô cũng không có.
Nếu chết...
Cũng phải cho cô một tư thế đẹp một chút. Dù sao cô cũng tên là Mộng Nhã. [2]
[2] Tạm dịch là giấc mộng thanh nhã.
Cô không muốn bị mất mặt.
Sau, sau này nếu gặp lại người này, cô nhất định phải lên tiếng chào hỏi rằng--
“Này... trước kia anh có giết tôi một lần... Vậy anh trò chuyện với tôi thì tôi sẽ tha thứ cho anh, được chứ?”
**
“Bịch --”
“Keng --”
Đây là tiếng dao nhọn đâm vào đầu.
Nhất thời, Mộng Nhã thật sự không phân biệt được đâu là mơ đâu là thật.
Nếu cô bị dao đâm vào đầu, vậy vì sao cô còn có thể suy nghĩ?
Không phải cô đã chết rồi hay sao?
Lúc này, Mộng Nhã cảm thấy dưới lưng được lót thứ gì đó.
Sau khi dùng hết sức lực rơi xuống từ trên cây.
Mộng Nhã nhẹ nhàng rơi xuống mặt đất.
Dưới lưng còn có một tấm đệm miễn phí là… Tang thi.
Quả nhiên, có một con tang thi vẫn luôn chờ cô, chờ cô xuống dưới liền xé xác cô.
**
Ở dưới lưng Mộng Nhã là một cái xác chết…Óc phun tứ tung…
Ngày thường hơi bị ám ảnh sạch sẽ nhưng bây giờ cô không có thời gian để ghê tởm.
Bởi vì người vừa cứu cô cũng không hề dừng lại, hắn cứ đi thẳng về phía trước.
Mộng Nhã giãy giụa bò dậy.
Cô rõ ràng đói đến sắp ngỏm củ tỏi.
Nhưng không biết sức lực từ đâu khiến cô liều mạng đứng dậy muốn đuổi theo người này.
Phải theo bước chân hắn. Phải nhìn thấy mặt hắn.
Nhờ lý tưởng này đã thành động lực nâng đỡ cô tiếp tục đi.
**
Người đó cũng không đi quá nhanh.
Bởi lẽ hắn phải giải quyết tang thi ven đường.
Động tác sạch sẽ lưu loát.
Mộng Nhã rốt cuộc cũng thấy rõ mặt hắn--
Khuôn mặt lạnh lùng, góc cạnh rõ ràng.
Mày kiếm ánh lên vẻ tà khí, hốc mắt hãm sâu.
Ánh mắt như không có độ ấm, môi hơi nhếch, vừa nhìn đã biết đây là một người không dễ ở chung.
**
Trong lòng Mộng Nhã đột nhiên xuất hiện tư liệu về hắn.
Lục Minh - Chỉ huy Liên Bang bộ đội đặc chủng trung tâm.
Thể chất cấp S.
Tuổi: 27.
Quân hàm: Thiếu tá.
Sở dĩ Mộng Nhã biết điều đó là bởi vì người này thật sự là quá nổi tiếng.
Có thể nói, phần lớn nhiều người lựa chọn tiến vào quân đội đều là vì ngưỡng mộ hắn.
Suy cho cùng thì đây là mạt thế.
Trừ Quân đội Liên Bang thì cũng có rất nhiều người ở trong đoàn lính đánh thuê.
Đương nhiên, sở hữu vũ trang mạnh nhất vẫn là quân đội.
Có người nói Quân đội Liên Bang cường đại như vậy là nhờ "cỗ máy giết người" -- Lục Minh.