Edit: Tiểu Hy Hy
Beta: Kỳ Vân
Mấy ngày này, những lời đồn đó không ngừng lớn mạnh ở trên mạng.
Ngay cả người trong trường học cũng biết gần hết.
Nếu nói trước kia Mộng Nhã tay trong tay đi chung với Trần Mặc sẽ được hâm mộ, ghen tị: “Nam thần vậy mà lại có bạn gái.”
Còn bây giờ thì sẽ bị bàn tán: “Sao nữ thần vẫn chưa chia tay với tên cặn bã kia nữa.”
**
Ngay cả bạn cùng phòng của Mộng Nhã cũng rất nôn nóng.
“Mộng Nhã, cậu, sao cậu còn chưa chia tay với cậu ta nữa.”
“Đúng rồi, cậu ta đang ở cùng với nhân yêu đó!”
“Cậu biết nhân yêu nghĩa là gì không?”
Mộng Nhã không chút do dự đánh gãy lời mấy cô nàng.
“Mình yêu Trần Mặc.”
“Vậy nên chỉ cần Trần Mặc không chê mình, mình đồng ý ở bên cạnh Trần Mặc cả đời.”
Lúc nói lời này, lông mi của cô rũ xuống.
Dưới mí mắt tạo thành một bóng đen.
Hèn mọn lại thành kính.
Trong lòng Trần Mặc kinh ngạc, hắn không phải cố ý nhìn trộm.
Hắn chỉ đứng trước cửa phòng Mộng Nhã chờ cô theo thói quen.
Không ngờ lại nhìn thấy một màn sâu sắc này.
Trong nháy mắt, trong lòng Trần Mặc chợt dâng lên thứ tình yêu như muốn bao phủ hắn.
Hắn muốn tiến lên.
Hắn muốn ôm Mộng Nhã!
Hắn muốn hôn cô!
Hôn lông mi cô!
Hôn mũi cô!
Muốn hôn chết cô!
**
Nhưng ý niệm này đã nhanh chóng bị hắn đè xuống.
Hắn sợ làm cô gái hắn yêu sợ hãi. Mộng Nhã vừa nhấc mắt lên đã thấy Trần Mặc đứng ở nơi cách mình không xa.
Mỉm cười nhẹ nhàng với cô.
“A Nhã, chúng ta về nhà thôi.”
Mộng Nhã mỉm cười ngọt ngào, nắm lấy tay hắn.
“Ừm!”
Ba người bạn cùng phòng nhìn bóng dáng của Mộng Nhã, ở phía sau gầm rú như điên.
“Này, cậu không biết tên tra nam này đang quen với nhân yêu kia hả!”
“Cậu ta một chân đạp hai thuyền đó!”
“Bọn mình chỉ đang quan tâm cậu thôi!”
Mộng Nhã đau xót trong lòng, cô không biết vì sao Trần Mặc lại không làm sáng tỏ việc này cho bản thân hắn.
Tất cả những chuyện đồn thổi sai sự thật này khiến cô hận không thể đi khắp nơi thông báo —
Triệu Mộng Nhã chính là “nhân yêu!” trong game!
Cô cuối cùng cũng không nhịn được.
“Mình thật sự thích cậu ấy, chuyện này không liên quan gì tới các cậu.”
Nói xong cô không quan tâm sắc mặt của mấy người bạn cùng phòng, nhanh chân rời đi với Trần Mặc.
**
Chuyện của Trần Mặc cuối cùng cũng lan truyền đến tai người nhà hắn.
Cha hắn nổi trận lôi đình mắng: “Đứa con nghịch tử này!” Trần Mặc cười lạnh một tiếng: “Trương gia đã từ hôn rồi, tâm tư muốn bán con trai này của cha có thể dừng lại.”
Không sai, Trương gia là một gia tộc lớn ở thành phố này.
Thiên kim của Trương gia lại coi trọng Trần Mặc.
Mà cha hắn thì lại rất mừng vì chuyện này, bởi vì Trương gia chỉ có một đứa con gái.
Nếu Trần Mặc cưới thiên kim của Trương gia, vậy sau này tất cả tài sản Trương gia cũng là của Trần gia rồi.
Chỉ là trước đó Trần Mặc luôn bận rộn đi điều tra thân phận của Mộng Nhã.
Cho nên mới dời chuyện này lại hết lần này tới lần khác.
Hơn nữa hắn sợ hãi.
Quyền thế của Trương gia lớn như vậy, muốn làm cho Mộng Nhã thân bại danh liệt quả thực là quá đơn giản.
Nếu như phải có người gánh chịu tổn thương.
Hắn tình nguyện là người chịu đựng hết tất cả.
Huống chi, tất cả những chuyện này đều là do hắn gây nên.
Tình huống hiện tại phải nói là rất tốt.
Trương gia từ hôn, sau này hắn có thể quang minh chính đại ở bên cạnh Mộng Nhã!
Nghĩ vậy khóe mắt Trần Mặc lại hiện lên chút vui vẻ.
**
Có thể chờ đến ngày hôm nay, thật sự là không dễ dàng gì.
Mộng Nhã mở cửa, thấy Trần Mặc đang cười rất tươi.
Cô tức giận nói: “Anh còn có tâm trạng để cười đấy à!”
Không chịu đi lên Weibo xem người khác đang mắng anh thế nào kia kìa!
Ở thời đại này đàn ông vượt quá giới hạn rất dễ dàng được tha thứ.
Nhưng nếu đàn ông vượt quá giới hạn với “nhân yêu”, thì đó chính là cái đích để mọi người chỉ trích.
Dù sao đây cũng đồng nghĩa với việc “lừa hôn.”
Trần Mặc cuối cùng cũng trút được gánh nặng, vô cùng vui vẻ.
Hắn ôm Mộng Nhã nói: “Chúng ta phải ở bên nhau đến trọn đời này.”