Edit: Tiểu Hy Hy
Beta: Kỳ Vân
Mộng Nhã ngây người trong chung cư của Trần Mặc đến hết buổi sáng.
Chủ yếu là vì cô không muốn mặc quần áo nam đi ra ngoài.
Bởi vì làm vậy rất dễ bị người khác hiểu lầm.
May mắn trong nhà Trần Mặc có máy hong khô.
Mộng Nhã giặt sạch váy của mình, sau đó hong khô rồi mặc lại, Mộng Nhã cuối cùng cũng phát ra một loại khí chất của riêng mình.
Là loại khí chất... chị đây mới là nữ vương.
Trần Mặc cười nói: “A Nhã.”
Mộng Nhã quay đầu không để ý tới hắn, người này từ sau khi được cô ân chuẩn thì luôn gọi cô như thế!
Trần Mặc nói: “Bạn cùng phòng của em kìa.”
Mộng Nhã: “Hừ, gạt người.”
**
Sau đó Mộng Nhã lập tức nghe được tiếng thét chói tai của bạn cùng phòng.
“Wow, là Trần Mặc thật!”
“Đẹp trai quá!”
“Mộng Nhã nắm tay với cậu ấy kìa, thật hạnh phúc!”
Mộng Nhã nghe thấy, nhanh chóng hất tay Trần Mặc ra.
Vẻ mặt “tôi không quen biết anh.”
Trần Mặc: “…”
Trần Mặc miễn cưỡng mỉm cười vui vẻ: “Chào các chị.”
“Từ từ, Trần Mặc... đang chào hỏi với ai thế?”
“Với chúng ta sao?”
Vài người nhìn về phía sau một lúc, phát hiện phía sau ngoại trừ bức tường thì không còn gì hết.
“Chẳng lẽ Trần Mặc đang nói chuyện với mình hả?”
“Không, cậu ấy đang nói chuyện với bức tường.”
Trần Mặc: “…”
Mộng Nhã: “…” Rốt cuộc là vì nguyên nhân gì khiến mấy người lại nghĩ Trần Mặc đi nói chuyện với bức tường thế!
**“Chúng ta cùng đi ăn cơm đi.”
Mộng Nhã dẫn đầu đánh vỡ cục diện bế tắc, xem chừng nếu cô không nói lời nào, mấy người bọn họ vẫn sẽ tiếp tục thảo luận đề tài này.
“Mộng Nhã! Aaa! Nam thần vừa mới nói chuyện với mình!
Mộng Nhã đặc biệt tự hào: “Ừm, đó là của mình.”
“Biết mà! Nhưng mình sắp được ăn cơm với nam thần rồi, tim đập nhanh thật!”
Mộng Nhã: “… Mình đưa cậu đi bệnh viện nhé?”
“Không! Không cần đâu! Có chết cũng muốn ăn cơm!”
Trần Mặc càng thêm bất đắc dĩ.
Hắn đi theo phía sau, làm chuyện bạn trai bình thường đều làm.
—— Xách đồ giúp bạn gái và bạn cùng phòng của cô ấy.
Sau đó nhìn bốn người các cô cãi nhau ầm ĩ, vô cùng hoạt bát.
Rất khó tưởng tượng, bọn họ đều là học tỷ của hắn.
**
Trước lúc ăn cơm, Trần Mặc tranh thủ đi vệ sinh.
Mộng Nhã lập tức bị ba cô gái khác bao quanh.
“Mộng Nhã! Mộng Nhã của mình!” Trong giọng nói có lẫn giọng mũi, giống như sẽ rớt nước mắt ngay sau đó vậy. Mộng Nhã: “… Chị hai à?” Bỗng nhiên làm vẻ mặt bi thảm thế làm gì!
“Có một tin vô cùng buồn.”
Trong lòng Mộng Nhã có dự cảm không lành: “Cái gì? Có liên quan tới mình không? Hôm nay thầy có điểm danh hả?”
“Không có, lúc điểm danh bọn mình đã giúp cậu qua ải rồi.”
Một bạn cùng phòng khác cũng tiếp lời: “Ừ, nhưng có một tin khác nữa.”
Bạn cùng phòng thứ ba hỏi: “Nguyên cả ngày hôm nay cậu đều ở cạnh Trần Mặc sao?”
Mộng Nhã gật đầu: “Đúng vậy.”
Tuy rằng cô không hiểu gì, nhưng nhìn thấy dáng vẻ của đám bạn cùng phòng như lâm phải đại dịch, cô cũng trở nên nghiêm túc trả lời.
Mộng Nhã hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Ba người bạn cùng phòng “tôi nhìn cậu cậu nhìn tôi”, cuối cùng bất đắc dĩ dùng “kéo búa bao” để giải quyết.
Sau đó là một cô gái trong số họ chơi thua báo cho Mộng Nhã một tin tức vô cùng thảm thiết.
“Mộng Nhã, cậu nhất định phải nhẫn nhịn đấy.”
“Chúng ta đều biết nam thần rất ưu tú nên người thích cậu ấy cũng vì vậy mà rất nhiều.”
Mộng Nhã ngắt lời người bạn đang chuẩn bị tiếp tục nói: “Trọng điểm là gì?”
“Hôm nay cậu ấy ở trong game, vì một nhân yêu mà đồ sát cả bang phái.”
“Xung quan nhất độ vì nhân yêu!” (1)
(1) Câu gốc là xung quan nhất nộ vi hồng nhan (冲冠一怒为红颜): Nổi giận dựng ngược cả tóc chỉ vì kẻ má hồng.
Đây là một câu thơ trong Viên Viên khúc của nhà thơ Ngô Vĩ Nghiệp, là một bài thơ trữ tình lịch sử, châm biếm. Viên Viên vốn tên là Trần Nguyên, tự Uyển Phân, một danh kỹ ở miền Giang Nam, là một trong Tần Hoài bát tuyệt thời Minh mạt. Viên Viên được Ngô Tam Quế cứu khỏi lầu xanh và hai người đính ước với nhau. Ngô Tam Quế được phong làm Tổng binh, chỉ huy quân đội trấn thủ Sơn Hải quan. Năm 1644, Lý Tự Thành lãnh đạo quân khởi nghĩa tiến vào chiếm kinh đô Bắc Kinh, vua Minh Tự Tông tự tử. Ban đầu Ngô Tam Quế định đầu hàng nghĩa quân, nhưng nghe tin Trần Nguyên đang bị bộ tướng của Lý Tự Thành là Lưu Tông Mẫn chiếm đoạt, Ngô Tam Quế bèn cầu viện quân Mãn, dẫn quân Mãn Thanh vượt Sơn Hải quan, mượn tiếng trả thù cho vua Minh, tiến vào Bắc Kinh, đánh bại nghĩa quân của Lý Tự Thành. Quân Thanh thừa thắng chiếm luôn toàn lãnh thổ Trung Quốc. Ngô Tam Quế tìm lại được Trần Viên Viên và được nhà Thanh phong vương, phái đi trấn thủ miền tây nam, cuối đời đi tu làm đạo sĩ. Trong bài thơ này, tác giả thông qua sự “bi hoan ly hợp” với Trần Viên Viên để châm biếm hành vi phản quốc của Ngô Tam Quế.
(Nguồn Vannachi, Thi Viện)
“Đúng vậy, diễn đàn của trường đang làm ầm lên hết cả rồi!”
“Mọi người đều nói cậu tranh giành nam thần với một nhân yêu!”
“Mộng Nhã! Phải nhẫn nhịn!”
“Đúng vậy, cậu nhất định có thể thắng nhân yêu kia!”
“Bọn mình ủng hộ cậu!”