Khách sạn Hào đình, phòng ăn số 108.
Điện thoại Ôn Đình bị một cái thiếu nữ bộ dạng mỹ lệ diễm lệ đoạt mất, thiếu nữ một đầu tóc dài cuộn sóng, khuôn mặt kiều diễm, trang điểm cũng có chút thời thượng, trên mặt vẽ lông mày, nhìn có cảm ma ị, yêu mị mà không thất thanh thuần, chỉ là nàng nhìn về phía Ôn Đình nhưng giữa lông mày luôn có một loại cười lạnh không có ý tốt.
"Ôn Đình, ngươi cũng thật sự là, mọi người cũng sắp tốt nghiệp rồi, về sau, mọi người cũng chia cắt nam bắc, rất khó để lần nữa gặp mặt, khó được khi cả lớp chúng ta tụ tập lại, sao ngươi có thể cứ trốn trong đó gọi điện thoại? Ngươi như vậy quá mất hứng! Đến! Hai tỷ muội chúng ta cạn thêm chén nữa!"
Cô nữ sinh này tên là Liêu Giai Vũ, coi như là mỹ nữ có tiếng trường học.
Nhưng là cùng với mỹ nữ Ôn Đình học tập nổi trội xuất sắc như vậy, bộ dạng lại phi thường xinh đẹp thanh thuần khí chất vừa so sánh, Liễu Giai Vũ dựa vào trang điểm thì có vẻ như kém hơn rất nhiều.
Cho nên, Ôn Đình vẫn luôn được tất cả nam sinh xưng là hoa khôi số một của trường.
Mà Liễu Giai Vũ lòng hư vinh rất mạnh, lại chỉ có thể trở thành nền.
Ngay cả nam thần nàng vẫn luôn theo đuổi, cũng một mực thầm mến Ôn Đình.
Điều này làm cho Liễu Giai Vũ đối với Ôn Đình ghen tị vô cùng và ghi hận trong lòng.
Liễu Giai Vũ trên mặt ngoài cùng Ôn Đình tỷ muội tương xứng, các loại chiếu cố đối với Ôn Đình, nhưng là vụng trộm, lại ghen ghét Ôn Đình, vẫn nghĩ dẫn đường sa đọa Ôn Đình, làm thành tích Ôn Đình trở nên kém, làm nam thần của nàng hết hy vọng đối với Ôn Đình!
"Ôn Đình, đừng làm mọi người mất hứng chứ, như vậy, ta tự mình mời ngươi một ly, ngươi đừng bảo là ngay cả mặt mũi của ta cũng không cho chứ?"
Một cái nam sinh bộ dạng anh tuấn đẹp trai, dáng người thật cao gầy, hắn bưng lấy một ly rượu đỏ cười đi đến bên cạnh Ôn Đình, cùng Liễu Giai Vũ liếc nhau một cái rất bình tĩnh, rồi sau đó cầm lấy chén rượu Ôn Đình đưa cho Ôn Đình uy nghiêm nói:
"Ôn Đình, cho ta chút mặt mũi, lại uống một chén, lại uống một chén sau đó ta sẽ cho lái xe nhà ta đưa ngươi trở về."
Nam sinh này tên là Vương Sâm Kiệt, là phú nhị đại trong lớp Ôn Đình, cũng là có tiếng trong trường học, đệ tử lưu manh trong trường học đều gọi hô hắn vì lão đại.
Lần họp lớp này, đúng là từ cái Vương Sâm Kiệt này khởi xướng, hơn nữa toàn bộ chi phí đều là do Vương Sâm Kiệt gánh vác.
Nữ học sinh yêu thích Vương Sâm Kiệt vô số, nhưng mà hắn lại cố tình vẫn luôn đang điên cuồng theo đuổi Ôn Đình, cho dù lần lượt bị Ôn Đình gọn gàng dứt khoát cự tuyệt, thậm chí còn bị lão sư trường học cảnh cáo vài lần, hắn cũng vẫn chưa từ bỏ ý định đối với Ôn Đình.
Vương Sâm Kiệt mắt thấy lập tức sắp thi đại học, một khi tốt nghiệp, thành tích học tập bết bát như hắn muốn tìm cơ hội theo đuổi Ôn Đình thành tích học tập nổi trội xuất sắc liền hoàn toàn không có hy vọng, cho nên lần này, hắn cố ý bày ra một cái bẫy như này, tiêu tiền mua được vài cái tỷ muội tốt của Ôn Đình, muốn Ôn Đình quá chén, sau đó dùng gạo nấu thành cơm để hoàn toàn có được Ôn Đình.
Mấy nữ sinh ở đây đều biết ý đồ Vương Sâm Kiệt, chỉ có đơn thuần Ôn Đình, còn không biết chính mình sớm đã trở thành những người này con mồi!
"Ôn Đình, ngươi thành tích tốt như vậy, về sau nhất định là tiền đồ vô lượng, thành tích của chúng ta, sợ là chỉ có thể thi cái đại học bình thường, ngươi về sau lên Thanh Hoa bắc đại, cũng không được xem thường chúng ta!"
Một cái thiếu nữ khác buộc tóc đuôi ngựa, dáng người có chút hơi mập, trên mặt còn có một chút mặt ghen tị nhìn Ôn Đình, cũng đi mời rượu nói.
Nữ sinh này là lớp phó, trong lớp ngoại trừ Ôn Đình thì nàng có thành tích học tập tốt nhất, tên là Nghiêm Hiểu Lỵ, bởi vì nhìn Ôn Đình không cần cố gắng thì thành tích vẫn luôn ép trên nàng, mặc dù nàng đã liều mạng cố gắng rất nhiều, điều này làm cho trong lòng nghiêm hiểu lỵ cũng là hâm mộ vừa ghen tỵ đối với Ôn Đình, cho tới về sau, dần dần sinh ra hận ý đối với Ôn Đình!
Cho dù hai người bình thường quan hệ coi như không tệ, Ôn Đình cũng thường xuyên trợ giúp nghiêm hiểu lỵ ở trên học tập, nhưng là mặt đối với mời cầu của Vương Sâm Kiệt, nàng cũng vẫn là đáp ứng như trước.
Lâm vào bên trong lòng ghen tị của nữ nhân, căn bản không có bất cứ tia cảm tình nào, hèn hạ so rắn độc còn muốn ác độc hơn!
Nghiêm Hiểu Lỵ hiện tại, chỉ muốn cho Ôn Đình thân bại danh liệt, tốt nhất tại nửa năm cuối này , bởi vì chuyện tình cảm mà để thành tích trượt xuống, để thành tích thi vào đại học nàng vượt qua Ôn Đình, trở thành thứ nhất toàn trường!
"Ta không được... Ta thật không thể uống nữa! ... Đầu ta thật choáng váng... Đem... Đem điện thạoi của ta cơ trả lại cho ta..."
Ôn Đình có chút tức giận nhìn xung quanh, tựa hồ là đang tìm điện thoại của mình.
Vương Sâm Kiệt cùng hai người Liễu Giai VŨ, Nghiêm Hiểu Lỵ liếc nhau một cái, khóe miệng hơi hơi giơ lên một tia ý cười thành công, vội vàng tiến lên duỗi tay kéo lấy cánh tay Ôn Đình nói:
"Ôn Đình, xem ra ngươi là thật uống nhiều rồi, ngươi chắc không thể tự mình về nhà, không bằng ta đưa ngươi trở về đi?"
"Không cần... Ta... Ta mình có thể trở về..."
Ôn Đình đẩy tay Vương Sâm Kiệt, cau mày tức giận quát với Liễu Giai Vũ:
"Đem điện thoại của ta trả lại cho ta! ! Liễu Giai VŨ... Ngươi... Ngươi muốn làm gì? Mau đưa điện thoại trả lại cho ta..."
"Ôn Đình! Ngươi uống say! Vẫn để cho ta và Vương Sâm Kiệt đưa ngươi về nhà a!"
Liễu Giai VŨ cùng Vương Sâm Kiệt lại lần nữa đưa mắt, rồi sau đó đồng thời đi tới hai bên trái phải Ôn Đình, kéo Ôn Đình đã say khướt hướng về bên ngoài nhà ăn.