Sổ Tay Chăn Nuôi Quái Vật

Chương 8: Huyết Sắc Đường Quả- Kẹo Ngọt Màu Máu



Kì Thời dắt chú hề chạy khỏi hiện trường biểu diễn, nơi bị thương trên cánh tay đã ngừng chảy máu, nhưng lại trở nên tê dại đến mất đi cảm giác.

Hệ thống nói cho Kì Thời nghe về quy tắc đặc thù của Công Viên Giải Trí: 【Mỗi sự tồn tại bên trong Công Viên Giải Trí đều rất đặc thù, chúng nó là boss ẩn, là các NPC nguy hiểm bên trong thế giới nhỏ, là các cửa ải quyết định sống chết của người chơi, bọn chúng sớm đã chết rồi, bây giờ chỉ là sản phẩm của sự hận thù và tội ác.】

【Chúng nó bị Tổng Bộ Hệ Thống gọi là quái vật.】

Hệ thống 17 nghiêm túc nói: 【Những con rối hình người và bóng đen đó cũng được tính là quái vật.】

【Ký chủ, cậu bị quái vật cắn bị thương rồi.】

Đây là một tin tức xấu, bởi vì ngay cả hệ thống cũng không biết vết thương do con rối gây ra sẽ có hậu quả như thế nào, thông tin lưu trữ từ hệ thống đều được lấy từ các hệ thống thất bại và ký chủ của bọn chúng, cực kỳ ít ỏi, bởi vì những người làm nhiệm vụ đó luôn luôn bị ăn mất trước khi tiếp cận được mục tiêu nhiệm vụ.

Những thứ bên trong lều biểu diễn không hề đuổi theo ra ngoài, có lẽ là do sợ ánh mặt trời và những tia sáng. Khoảnh khắc Kì Thời và chú hề chạy ra ngoài thì bọn họ đã tạm thời an toàn.

Bên ngoài lều biểu diễn là một mảnh đất trống rất rộng lớn, cấy cối xung quanh treo rất nhiều bóng bay đủ màu sắc, chúng đang lơ lửng trên đầu cành.

Những chú hề vốn phải phân phát bóng bay đều biến mất không thấy đâu, du khách rải rác rời đi, nơi này không một bóng người.

Kì Thời đứng tại chỗ ổn định hơi thở, mồ hôi chảy xuống cằm, nhỏ trên mặt đất.

Tuy rằng không phát giác ra bất cứ hơi thở nguy hiểm nào xung quanh nhưng Kì Thời vẫn bảo trì cảnh giác như cũ, lòng bàn tay của cậu như bị thứ gì đó rạch đứt, máu nhuộm đỏ tươi lên đầu gậy.

Chú hề im lặng đứng sau lưng Kì Thời quan sát tất cả mọi thứ diễm ra trước mắt.

Trong không khí tỏa ra mùi máu thơm ngọt dụ người, tuy đã thoát khỏi nơi biểu diễn tăm tối, nhưng Công Viên Giải Trí cũng chưa hẳn đã là nơi an toàn, thậm chí còn thăm sâu khó lường hơn nữa, bọn chúng đều bị mùi máu của Kì Thời hấp dẫn, thức dậy từ giấc ngủ sâu, rồi trốn trong bóng tối nhìn chằm chằm về phía nhân loại thơm ngon đó.

Chú hề đứng đó lặng lẽ nhìn những giọt mồ hôi từ cằm của Kì Thời nhỏ xuống đất, tấm lưng gầy gò của cậu thanh niên lên xuống phập phồng cùng với tiếng hít thở kịch liệt.

Do khoảng cách quá gần mà mùi máu tươi cứ như vờn quanh chú hề.

Dựa trên bản chất mà nói, anh ta không có gì khác so với những sự tồn tại bên trong Công Viên Giải Trí, sự thèm ăn ẩn giấu ở nơi sâu nhất bị khơi dậy, bản năng kêu gào anh ta mau chóng ăn sạch nhân loại trước mặt, yết hầu của chú hề chuyển động, nhưng ánh mắt lại không hề dừng lại trên miệng vết thương của Kì Thời.

Mà anh ta nhìn về phía lồng ngực bên trái của cậu từ đằng sau, nơi đó chứa đựng một trái tim đang đập.

Do chạy quá nhanh khiến cho nhịp tim cũng tăng tốc dữ dội, tiếng tim đập mạnh mẽ và hơi ấm còn sót lại của đối phương trên những đầu ngón tay, những thứ này còn hấp dẫn sự chú ý của chú hề hơn là dục vọng thèm ăn hoang dại.

Mà chú hề cũng đã thật sự nhìn qua.

Nhân loại bị cắn rất khó chịu, trên trán lấm tấm mồ hôi lạnh, vết thương trên cánh tay mảnh khảnh đó đã bắt đầu chuyển đen, nhưng đối phương lại hoàn toàn không biết.

Chú hề hiểu rõ hậu quả của vết thương do bọn con rối cắn, đó là ký hiệu của bọn quái vật, cho dù nhân loại đang ở nơi đâu thì đều sẽ bị quái vật đánh dấu mình nuốt chửng vào bụng, nhưng con rối vừa nãy sớm đã trở thành thức ăn cho cái bóng bên trong lều biểu diễn rồi, vết thương do bị ký hiệu sẽ trở nên bình thường không hơn không kém.

Nhưng cho dù là vết thương bình thường, thì với cơ thể của nhân loại cũng khó mà chịu đựng được.

Thời gian tiếp theo, vết thương sẽ biến đen, nhân loại trước mặt sẽ bắt đầu mơ màng, thần trí lu mờ, sau cùng dây thần kinh não sẽ chết, cơ thể trở nên thối nát, phát ra mùi mục rữa và biến thành một cái xác không còn hơi ấm.

Cậu ta sẽ chết đi.

Nhưng mà, chú hề đột nhiên nhớ đến cái ôm ấm áp và mùi hương thanh lãnh của nhân loại trước mặt, cùng với cảnh tượng đối phương bảo vệ anh ở phía sau lưng.

Vết thương này là bởi vì anh ta nên mới xuất hiện.

Chú hề nghi hoặc nghiêng đầu, con ngươi lạnh lẽo có chút bối rối và ngơ ngác như trẻ con, anh ta có thể hiểu được đó là hành động bảo vệ và che chở, nhưng anh ta lại không biết tại sao nhân loại này lại muốn bảo vệ mình- người chỉ mới gặp có một lần.

Cho dù không hiểu tại sao lúc đó Kì Thời lại bảo vệ mình, nhưng chú hề vẫn cử động thân thể, bước đến bên cạnh Kì Thời.

Tay của chú hề bắt lấy bờ vai mảnh dẻ mang theo hơi ấm của cậu thanh niên, nơi đó cách một lớp áo mà truyền đến nhiệt độ nóng bỏng truyền vào lòng bàn tay chú hề.

Cái đèn ngủ trong phòng của anh ta hoàn toàn không thể so sánh với sự ấm áp của nhân loại này.

Lúc này tinh thần của Kì Thời đã dần trở nên không còn rõ ràng, cậu nhìn thân hình cao lớn trước mặt, chỉ thấy bên tai ong ong, xung quanh rất ồn, có rất nhiều người đang nói chuyện và rất nhiều người đang la hét, ánh sáng trắng vụt qua trước mặt, khiến cho cậu nghĩ rằng bản thân và chú hề vẫn đang còn ở trong lều biểu diễn.

Trong lúc mơ màng Kì Thời nhìn thấy tư thế bước đi một nông một sâu của đối phương, cậu đẩy tay của chú hề ra, tiếng nói như muỗi kêu: "Đi... báo cảnh sát!" Đây là muốn chú hề rời đi trước để báo cảnh sát.

Kì Thời lúc này đã hoàn toàn quên mất chú hề cũng là NPC quái vật, cậu cũng quên luôn việc nếu ngay cả chú hề cũng rời đi, thì một người yếu ớt đã mất đi tính công kích và năng lực chạy trốn như mình sẽ bị sự nguy hiểm ẩn nấp trong bóng tối xé nát chỉ trong vài giây.

Chú hề không có hành động nào khi nghe thấy lời nói này, đôi mắt bên dưới mặt nạ rũ xuống nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của nhân loại trước mặt.

Anh ta không nói gì, khom người ôm Kì Thời đã mềm nhũn lên, tác dụng phụ của vết cắn do quái vật gây ra đến quá nhanh, Kì Thời phản ứng chậm chạp nhìn chú hề cao to.

Cậu hỏi: "Làm gì vậy?"

Đột nhiên bị bế lên, sắc mặt của Kì Thời có một khoảnh khắc khôi phục lại bình thường, bên trong đôi mắt dịu dàng có chút cảnh giác, cánh tay không cầm gậy chặn giữa cậu và chú hề, cứ như một giây sau sẽ tấn công.

Chú hề vững chắc ôm lấy nhân loại ở trong lòng, cái ôm ấm nóng tràn khắp lồng ngực đã tiêu trừ đi sự lạnh lẽo của cơ thể, cánh tay tự động siết chặt thêm vòng ôm, giọng nói khàn khàn của chú hề truyền đến bên tai Kì Thời: "Xử lý vết thương."

Tuy bước đi gập ghềnh nhưng tay của chú hề lại rất vững, Kì Thời nghe giọng nói bên tai cảm thấy tất cả hơi thở nguy hiểm đều đã biến mất, khiến cho đầu óc vốn đã choáng váng của cậu dần mất đi khả năng suy nghĩ.

Kì Thời chậm rãi rúc vào lòng chú hề không còn cử động, giống như một con búp bê đã mất đi sinh mệnh.

https://www.wattpad.com/user/tuyetnhi0753

Hệ thống rốt cuộc cũng hiểu rõ hậu quả do vết cắn của quái vật để lại, nó giống như một loại chất độc thần kinh, có thể dễ dàng khiến cho nhân loại mất đi ý thức, giống như ký chủ của nó bây giờ vậy, không có một chút năng lực phản kháng hay tư duy nào.

Hệ thống 17 tiến hành liên kết linh hồn cùng với Kì Thời, nhưng Kì Thời lúc mất đi khả năng phản ứng tư duy thì giống như một cái động không đáy vậy, cho dù hệ thống có truyền vào bao nhiêu năng lượng và lời nói, thì Kì Thời trong lúc mất đi thần trí cũng không có cách nào đáp lại.

Liên kết giữa bọn họ cứ phảng phất như vậy mà bị cắt đứt.

Mà dưới các trạng thái này, thì tất cả các hành động của Kì Thời đều là theo bản năng cơ thể, nếu chọc giận quái vật thì sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho nơi này giống như các ký chủ trước vậy.

Dưới tình huống như thế này thì nhiệm vụ trói buộc xem như đã thất bại hơn phân nửa, người làm nhiệm vụ một khi bị quái vật bắt được thì sẽ rất nhanh mất đi sinh mạng, triệt để tử vong trong thế giới này, còn hệ thống ràng buộc với ký chủ sẽ được đưa về xưởng xử lý, sau đó sẽ lại được phân phát đến các thế giới nhiệm vụ khác.

17 không có ngồi yên chịu chết, nó đắm mình trong không gian hệ thống, có ý đồ muốn dùng năng lượng tự thân của hệ thống để thử đánh phá các điểm thông tin đang quấn lấy Kì Thời.

Chỉ cần loại bỏ các điểm thông tin này thì Kì Thời có thể khôi phục lại trạng thái tinh thần.

Năng lượng tự thân đang giảm dần, hệ thống nhìn ký chủ đang bị quái vật mang đi, nó chỉ có thể âm thầm hy vọng ký chủ sẽ có thể thành công sống sót trong Công Viên Giải Trí này trước lúc nó phá vỡ được các điểm thông tin.

Kì Thời không hề biết rằng chỉ với một vết thương như vậy mà tình tiết đã phát triển theo phương hướng ngoài dự liệu, lúc này cậu đang bị chú hề dắt đi đến một nơi khác.

Là bên trong một ngôi nhà nho nhỏ.

Khung cửa sổ nhỏ hẹp, ánh sáng u ám, nhiệt độ ẩm ướt và lạnh lẽo, đây là căn phòng thuộc về chú hề.

Chú hề mang Kì Thời về nhà của mình.

Sau khi xoay chìa khóa mở cửa, mang người vào nhà, chú hề xoay người lạnh nhạt nhìn một vòng những thứ luôn theo sau mình trước khi đóng cửa.

Chân trái lành lặn của anh ta giẫm lên cái bóng đen đang muốn thừa nước đục thả câu mà lẻn vào nhà, bóng đen bị giẫm dưới chân, đau đớn vặn vẹo cơ thể, nhưng chỉ trong vòng hai hơi thở thì không còn giãy dụa, tiêu tan không thấy đâu.

Đây là lần cảnh cáo thứ hai.

Cửa phòng đóng lại đã che đi những cặp mắt ham muốn cháy rực.

Một bé gái ôm búp bê đứng giữa đám con rối và bóng đen, ngơ ngác nhìn về phía cánh cửa đã đóng lại, đôi mắt ngấn nước tràn đầy sự tiếc nuối: "Tiếc quá đi, thức ăn bị độc chiếm rồi."

Thậm chí không thể rỉa ra một miếng thịt dư nào.

Bóng đen bên cạnh lần mò đến cạnh chân cô bé phát ra những âm thanh líu ríu, cơ thể của bé gái cứng đờ, nó cúi đầu xuống, đôi mắt trắng đen phân rõ biến thành màu đỏ tươi như máu, vẻ mặt ngoan ngoãn đáng yêu khi đứng trước mặt Kì Thời hoàn toàn biến mất, lớp da căng bóng cũng trở nên nhăn nheo như một loại vải rẻ tiền.

Cô bé mỉa mai nói với bóng đen: "Bọn mày sợ hãi nên xúi giục tao đi?"

"Nếu chọc giận hắn ta, thì ngay cả tao cũng sẽ bị xé thành từng mảnh. Tuy tao nhỏ tuổi, nhưng không có ngu."

Nó hung ác mà giẫm lên bóng đen đang rúc bên chân, nhưng lại không thể khiến bóng đen tan biến tử vong được như chú hề, bóng đen chỉ đang vặn vẹo trong đau đớn.

Bé gái tức giận hừ hừ hai tiếng rồi xoay người bỏ đi, những sự tồn tại theo sau nó không dám xuất đầu lộ diện, tiếp tục rụt cổ trốn vào trong góc tối.

Kì Thời bị đưa vào nhà, chú hề đặt người trước bồn rửa tay, anh ta vươn tay mở vòi nước, dòng nước tuôn tràn lên vết thương lộ ra bên ngoài, rửa sạch vết máu và mùi còn vương lại.

Chú hề xử lý vết thương cho Kì Thời, cậu không có động tác gì, đôi mắt vô thần mặc người bài trí. Ngôi nhà rất âm u, dòng nước mát lạnh rửa sạch vết thương, không biết qua bao lâu, thân thể Kì Thời bỗng cảm thấy không thích hợp, người thanh niên vẫn luôn đứng yên không động đậy bỗng rút tay về giấu ở sau lưng.

Chú hề nhìn về phía Kì Thời.

Không nhìn rõ được cảm xúc bên trong đôi mắt kia, nhưng chiếc mặt nạ lại không thể che giấu được hơi thở trầm lắng trên người đối phương, bầu không khí phút chốc ngưng đọng.

Cho dù vỏ não không có phản ứng gì, thì các cơ cũng sẽ căng cứng khi đối diện với sự nguy hiểm, Kì Thời không biết tại sao bàn chân mình lại muốn chạy trốn, cậu chậm rãi đưa tay ra nắm lấy ngón tay lạnh lẽo của chú hề, rồi đưa cánh tay đã bắt đầu ửng đỏ lên cho chú hề xem.

Đôi mắt của Kì Thời có chút mê man, âm thanh vô thức mà trở nên mềm nhũn: "Đau."

Giọng nói của cậu vốn đã trong trẻo và nhẹ nhàng, bây giờ mềm giọng một chút thì giống như đang dỗ dành người ta vậy, lời nói ra cũng làm cho người khác cảm thấy đáng thương không thôi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv