Trịnh Lâm Viên đi làm về, tâm trạng không được thỏa mái, hôm nay cô ta thấy Trạch Hoắc Hàn rời khỏi công ty một cách rất vội vàng, dường như có chuyện gì đó rất nghiêm trọng xảy ra. Cô ta đi đi lại lại trong sân thấy mẹ đi làm về lập tức đến gần hỏi chuyện.
"Mẹ hôm nay anh Hoắc Hàn có về nhà không?"
Bà Trịnh liếc nhìn con gái thở dài: "Cậu ấy có về, hôm nay bà Trạch gọi một cô gái tới nhà, mẹ đoán cô gái đó cùng Trạch Hoắc Hàn có quan hệ, nên đã gọi cho cậu ấy."
"Sao mẹ có thể làm vậy, mẹ biết con luôn thích anh ấy, lại đi giúp cô ta." Trịnh Lâm Viên thấy chuyện tốt mà mình mong chờ lại bị chính mẹ ruột phá hỏng, không khỏi nổi khùng lớn tiếng trách móc.
"Lâm Viên con vẫn chưa từ bỏ được sao, định ôm tình cảm này đến bao giờ?" Bà Trịnh bất lực, tưởng con gái ra nước ngoài có thể buông bỏ tất cả, không ngờ bao năm qua vẫn cố chấp đến vậy.
"Mẹ luôn phản đối con qua lại với anh ấy, vì nhà chúng ta nghèo, cô ta thì có hơn gì con chứ." Trịnh Lâm Viên không hiểu nổi mẹ mình đang nghĩ cái gì, con gái thì không giúp đi giúp người ngoài.
"Lâm Viên." Thấy con gái bỏ đi bà lo lắng chạy theo gọi lớn, nhưng không kịp đành đứng đó nhìn theo chiếc xe taxi chở con gái mình rời khỏi.
Bà cũng vì con gái mà suy nghĩ, con mình rứt ruột để ra sao lại không thương, nhưng làm dâu nhà giầu thì có gì tốt, hàng ngày phải lo sợ ánh mắt gia đình nhà chồng, không được theo ý mình.
Hơn nữa bà luôn cảm thấy Trạch Hoắc Hàn đối với Lâm Viên không sâu đậm, con bà chạy theo lấy lòng người ta nhiều hơn, tình cảm như vậy thì được bao lâu đây? Chi bằng để nó chết tâm còn hơn.
...
Sương Kha ở trong bếp pha cà phê, chốc chốc lại đưa mắt nhìn về phía người đàn ông mặt than đang ngồi làm tổ trên sofa. Từ khi ra khỏi cửa nhà họ Trạch, anh ấy luôn tỏ ra mình không vui cho cô xem, nếu cô không chịu nhận lỗi, anh ấy định giữ cái thái độ đó đến bao giờ?
Cẩn thận đặt hai cốc cà phê mới pha vào khay, Sương Kha soi gương mặt mình qua cửa kính, điều chỉnh đường nét tỏ ra đáng thương, đi tới ngồi xuống bên cạnh Trạch Hoắc Hàn
"Hoắc Hàn anh giận em đấy à? Em biết lỗi rồi, sau này nhất định sẽ không giấu anh chuyện gì nữa."
Trạch Hoắc Hàn nghe giọng dịu dàng pha chút ấm ức của Sương Kha, trái tim bỗng trở nên ấm áp, nhưng lại không muốn dễ dàng tha thứ cho cô nhanh như vậy, cố gắng duy trì trạng thái ban đầu, hờn dỗi lên tiếng:
"Em cũng biết anh giận em? Anh cứ nghĩ em vô tâm không quan tâm đến cảm nhận của anh."
"Lúc đó em như bị thứ gì đó ăn mất não rồi, anh khó chịu thì cứ mắng em, đừng không để ý đến em có được không?" Sương Kha nhích dần về phía Trạch Hoắc Hàn, mặt dày ôm chặt vòng eo ấm áp, quyết tâm cho dù có bị đẩy ra cũng không lùi bước.
Mùi hương nhẹ nhàng cùng cơ thể mềm mại trong lòng, làm cơ thể Trạch Hoắc Hàn bắt đầu có những biến đổi nhỏ, cách lấy lòng này của cô quả thật rất hiệu quả, biết anh không thể cưỡng lại được nên mới sử dụng sao?
Anh sao có thể mắng cô ấy được đây? Yêu một người sâu đậm hóa ra là thế này đây, mọi cảm xúc đều xoay quanh người đó, mọi tác động nhỏ cũng khiến anh sợ hãi sẽ mất đi cô ấy.
Trạch Hoắc Hàn cúi xuống nhìn Sương Kha đau xót: "Khi anh biết em tới gặp mẹ, trong lòng anh rất hoảng loạn chỉ sợ bà ấy sẽ làm em tổn thương, buông bỏ tình yêu của chúng ta."
Trái tim Sương Kha khẽ run, cô vẫn luôn là người vô tâm đến vậy sao? Làm mọi việc đều tự ý, không quan tâm đến cảm nhận của anh ấy, có lẽ kiếp trước cô đã làm rất nhiều việc tốt, nên kiếp này mới có thể gặp được người toàn tâm toàn ý yêu thương mình như Trạch Hoắc Hàn.
Thấy Sương Kha im lặng, Trạch Hoắc Hàn nghĩ niềm tin cô ấy dành cho mình chưa đủ, vội vàng nói tiếp: "Sương Kha tin tưởng anh, người anh muốn chung sống cả đời này chỉ có mình em."
"Hoắc Hàn xin lỗi anh vì tất cả, em không từ bỏ, dù thế nào đi chăng nữa cũng không thả anh đi."
Người đàn ông tốt như vậy, sao em có thể buông tay, điều đáng tiếc nhất trong cuộc đời em chính là đánh mất quãng thời gian hạnh phúc bên anh, em biết mình không hoàn hảo thua kém người khác, nhưng vì anh em sẽ cố gắng hoàn thiện bản thân mình hơn. Trong tình yêu không có từ xứng hay không xứng, chỉ cần hai trái tim luôn hướng về nhau thế là đủ.
Đoạn đường phía trước rất dài, tìm được một người nguyện cùng mình hướng tới tương lai đâu có dễ dàng, trong hàng vạn hàng tỷ người mới có một người thích hợp dành cho mình, một lần bỏ lỡ cả đời vấn vương.
Trạch Hoắc Hàn nghe được những lời vừa rồi của Sương Kha, khóe môi từ từ cong lên chuyển sang nụ cười rạng rỡ, bao nhiêu khó khăn gian khổ, chỉ cần một lời hứa hẹn này là đủ.
Ngón tay mơn trớn đôi môi đỏ mọng, cảm xúc dâng trào nơi đáy mắt, Trạch Hoắc Hàn khó lòng bỏ qua cơ hội lần này, cúi đầu cuồng nhiệt hôn lên môi Sương Kha.
Chiếc ghế sofa vốn đã chật hẹp vì động tác của hai người càng trở nên nhỏ bé, bất chấp tiếng kêu gào phản đối, hai người bên trên vẫn thờ ơ nhiệt tình lăn lộn.
Khoảnh khắc động lòng người khép lại dưới ánh chiều tà, Sương Kha cả người mệt mỏi dựa vào ngực Trạch Hoắc Hàn, đôi mắt đẹp hiện lên ý cười.
"Trước kia khi chưa gặp anh, em thường nghe mọi người đồn Trạch tổng là người rất lạnh lùng."
Trạch Hoắc Hàn bàn tay đang vuốt ve tóc Sương Kha chợt dừng lại, một bàn tay khác nâng cằm cô lên đối diện với mình, mắt nhìn sâu: "Thế bây giờ thì sao?"
Sương Kha mở to mắt có phần tinh nghịch: "Giống như một đứa trẻ đáng yêu."
"Em thích trẻ con như vậy, chúng ta sinh một đứa nhé." Trạch Hoắc Hàn nghiêng người lần nữa đè lên người Sương Kha, ở bên tai thì thầm.
Cô nói thích trẻ con bao giờ? Sương Kha thật sự rất muốn khóc, người đàn ông này từ khi nào học được cái thói bẻ nghĩa lời nói của người khác như vậy.
Sương Kha tự nhận mình không có tư tưởng bảo thủ, nhưng bây giờ bọn họ có con, liệu Trạch Phu Nhân có nghĩ rằng cô cố tình lấy đứa nhỏ ra làm cái cớ, để được gả vào cửa nhà họ Trạch không?
Cô không muốn dùng cách này để bà ấy chấp nhận mình, đứa nhỏ sinh ra dưới sự đón nhận vui vẻ của mọi người, mới chính là đứa trẻ hạnh phúc nhất. Cô đã từng có gia đình không tốt đẹp một người cha trọng nam khinh nữ, không muốn con mình sinh ra lại bị chính bà nội của mình ghét bỏ.
"Hoắc Hàn em biết chờ mẹ anh chấp nhận em sẽ rất khó khăn, nhưng em tin thứ tình cảm thiêng liêng dành cho con của một người mẹ, nhất định sẽ đứng trên hạnh phúc của con mà suy nghĩ, chúng ta chờ đến khi đó có được không anh."
Trạch Hoắc Hàn dừng động tác lại, từ trên người Sương Kha ngồi dậy, anh từ lâu đã luôn mong muốn cùng cô có một đứa nhỏ, anh nghĩ nếu có con mọi chuyện sẽ dễ dàng giải quyết hơn, cô ấy đã suy nghĩ như vậy anh không còn cách nào khác, ngoài nghe theo.
Nhưng anh tin duyên phận của mình và con rất nhanh sẽ đến, không phải còn có cái gọi là ý trời à? Trạch Hoắc Hàn ở sau lưng Sương Kha âm thầm suy tính một số chuyện, vẻ hào hứng trên gương mặt thoáng lộ ra.
Trạch Hoắc Hàn nhéo mũi Sương Kha: "Mẹ anh tính cách rất bảo thủ, có khi phải chờ đến già đấy."
"Có già anh cũng không được bỏ chạy." Tưởng tương mấy chục năm nữa hai người bọn họ da đều nhăn nheo, vẫn chưa được Trạch Phu Nhân gật đầu thì thật là quá đen rồi, làm gì có đôi nào gian nan hơn nữa.
Phụ nữ có thì được mấy mùa xuân đây? Đàn ông thì khác già sắp chết vẫn còn chăng hoa, liệu rằng tới lúc đó Trạch Hoắc Hàn có còn yêu cô nữa không, Sương Kha không thể nắm chắc.
"Em không nghe câu già đổi tính à?" Trạch Hoắc Hàn nhìn ra lo âu trong lòng Sương Kha, trêu đùa.
Sương Kha đập mạnh vào ngực người đàn ông đang ôm bụng cười: "Trạch Hoắc Hàn anh mà như vậy em giết chết anh."
"Vậy em phải kết hôn với anh sớm một chút, lúc đó ai dám động vào đồ của em nữa." Trạch Hoắc Hàn bắt lấy tay Sương Kha, đưa lên miệng cắn nhẹ.
Sương Kha đỏ mặt: "Kết hôn gì chứ, ai thèm."