Sương Kha sợ ánh sáng bên ngoài làm mẹ khó chịu, đưa tay đóng cửa sổ lại, đi tới ngồi xuống mép giường, chờ bà ngủ say mới yên tâm rời đi.
"Mẹ ngủ rồi sao?" Trạch Hoắc Hàn đứng bên ngoài hành lang chờ đợi, thấy Sương Kha đi ra ngoài sải bước đi tới dịu dàng nắm bàn tay mềm mại của cô.
"Dạ." Sương Kha hơi nâng mặt nhìn Trạch Hoắc Hàn, khẽ gật đầu.
Lần này tới thăm mẹ cô rất vui, bà đã có thể nhớ ra rất nhiều chuyện trước kia, tinh thần so với người bình thường không khác là bao. Bác sĩ nói theo dõi thêm vài ngày nữa, mọi thứ đều ổn định cô có thể đưa mẹ về nhà chăm sóc, ở gần người thân bệnh tình bà sẽ càng ngày càng tốt thêm.
"Sắp tới em định thế nào?" Trạch Hoắc Hàn cùng Sương Kha tay trong tay đi về phía trước.
"Trước mắt em muốn giảm bớt công việc, xin ở làm việc ở nhà một thời gian."
Cô muốn dành thời gian ở bên cạnh chăm sóc mẹ, trước mắt dự định gặp qua lãnh đạo công ty nêu rõ hoàn cảnh, nếu được chấp thuận thì tốt, còn không được đành nộp đơn xin nghỉ việc.
"Anh cùng em chăm sóc mẹ." Trạch Hoắc Hàn mỉm cười nâng tay cô đến gần môi mình, đặt lên đó một nụ hôn.
"Cảm ơn anh."
Sương Kha trên môi nở nụ cười hạnh phúc, hai tay ôm chặt người đàn ông bên cạnh mình, giống như cô gái nhỏ nép trong lòng anh.
Hình ảnh đẹp nhất lưu trong ký ức có lẽ chính là lúc này đây, ánh hoàng hôn xuyên qua từng kẽ lá, chiếu xuống khu vườn nhỏ, đôi nam nữ bên ở bên nhau, trao những lời nói ngọt ngào, dù bên ngoài kia có biết bao sóng gió, đối với Sương Kha giây phút này thật bình yên.
Trạch Hoắc Hàn giống như là thứ ánh sáng ấm áp mà ông trời phái tới bên cô, thứ nhu tình này một khi đã đắm chìm thì khó có thể nào dứt ra được, Sương Kha không thể tưởng tượng ra được cái viễn cảnh tương lai sau này nếu như không có anh ở bên, cô sẽ trở nên thế nào, cô rất lo sợ sự dịu dàng này của anh sẽ không còn thuộc về mình nữa.
"Đi tắm cùng anh đi."
Về tới phòng Trạch Hoắc Hàn lôi kéo Sương Kha muốn cùng cô tắm uyên ương, nhưng cô vốn dĩ da mặt mỏng, sao có thể nghe theo yêu cầu này của anh, mặc kệ người kia có dùng cách gì, vẫn giữ thái độ kiên quyết từ chối.
"Em không muốn anh tự đi đi."
Trạch Hoắc Hàn từ phía sau lưng tựa cằm vào vai Sương Kha vẻ mặt mất mát: "Hai người tắm cùng nhau, không phải có thể tiết kiệm được nước sao?"
"Trạch Hoắc Hàn anh nhiều tiền như vậy, mà lại keo kiệt một chút nước này?" Sương Kha đập mạnh vào bàn tay đang không yên phận trên bụng mình, ý đồ xấu xa đang hình thành trong đầu anh cô còn lạ cái gì, đâu chỉ là tắm bình thường, sợ rằng tắm xong trận này cô mắc bệnh nhiễm lạnh mất.
"Em phải nghĩ tới những nơi thiếu thốn nước đất đai khô cằn, không phải cứ nhiều tiền là có thể lãng phí nước." Trạch Hoắc Hàn cúi người bế ngang Sương Kha đi lại giường ngồi xuống, đặt cô ngồi trên đùi mình, đôi môi ấm áp chạm tới lui bên tai cô.
"Vậy anh đừng tắm thì tốt hơn." Bị hơi ấm nóng phả vào bên tai, Sương Kha khó chịu có ý tránh né.
Vì chuyện tắm rửa này mà hai người bọn họ mất cả buổi vẫn chưa tìm được tiếng nói chung, bụng Sương Kha có chút cồn cào, từ lúc ở bệnh viện về cô vẫn chưa có gì trong bụng, mà người đàn ông mày lại chẳng hề thương tiếc muốn để cô đi.
"Trạch Hoắc Hàn em đói rồi, anh định để em chết đói sao?"
"Đợi anh một lát." Nghe giọng có phần oán trách mình của Sương Kha, Trạch Hoắc Hàn tỏ vẻ biết lỗi, vội buông cô ra nhanh chóng đứng dậy đi vào phòng bếp chuẩn bị bữa tối.
Sương Kha thấy nguy hiểm bên cạnh đã tan, chỉnh lại quần áo vừa bị người nào đó làm cho nhăn nhúm, định theo anh đi ra ngoài, bỗng điện thoại trong túi xách đổ chuông.
Cô lấy điện thoại ra xem, nhìn dãy số xa lạ do dự bắt máy.
"Tôi là Trạch phu nhân, ngày mai tôi muốn gặp cô."
Đầu dây bên kia giọng nói mang theo tia lạnh lùng lên tiếng, trong lòng Sương Kha không hiểu sao lại run như vậy, chỉ là một cuộc điện thoại với câu nói ngắn ngủi lại khiến cô mơ hồ hoảng loạn tới vậy. Khí thế bức người này gặp bên ngoài hẳn sẽ làm tâm trí người khác suy yếu.
Sương Kha cố gắng giữ bình tĩnh, nhỏ giọng đáp: "Dạ."
"Buổi trưa tôi cho người tới công ty đón cô." Trạch Phu Nhân không muốn nói nhiều qua điện thoại, đạt được mục đích liền tắt máy.
Cô biết bố mẹ anh sẽ không chấp nhận mình, nhưng không ngờ lại tìm tới nhanh đến vậy, ngày mai gặp bà ấy sẽ nói gì với cô đây, như mấy phu nhân quyền quý khác đưa cho một số tiền lớn ép rời xa con trai mình, hay lấy người nhà cô ra uy hiếp.
Sương Kha bàn tay không ngừng run rẩy, chuyện này cô có nên nói cho Trạch Hoắc Hàn biết hay không? Anh biết rồi sẽ xử lý thế nào, còn chưa rõ ràng Trạch Phu Nhân tìm cô là muốn nói điều gì đã vội khoe cho anh, bà ấy biết được có lẽ sẽ càng ghét cô hơn.
Liệu anh sau khi biết được cô âm thầm ra ngoài gặp Trạch Phu Nhân có trách cô không? Nhưng tính cách anh như vậy sao cô có thể nói ra đây, sợ rằng sau khi anh biết được cửa cũng không cho cô bước ra.
"Sương Kha ra ăn cơm thôi." Trên người Trạch Hoắc Hàn mặc chiếc tạp dề bảy sắc cầu vồng đứng ngoài cửa ngó vào gọi Sương Kha.
Sương Kha giấu đi vẻ lo lắng trong lòng, sắc mặt mang theo ý cười: "Anh nấu xong rồi sao? Có món gì vậy thơm quá."
"Toàn món em thích." Trạch Hoắc Hàn lịch lãm kéo ghế chờ Sương Kha tới, trên bàn thức ăn nóng hổi còn đang tỏa khói, chỉ là những món ăn đơn giản nhưng lại chứa đựng hương vị gia đình ấm áp.
"Ngon quá, em sẽ ăn thật nhiều cảm ơn anh." Sương Kha nhận lấy chén cơm từ tay Trạch Hoắc Hàn, gắp miếng đậu sốt đưa vào miệng, không khỏi cảm thán tay nghề nấu nướng của anh giỏi hơn cô rất nhiều, người đàn ông này thông minh như vậy thật chẳng có gì làm khó được anh.
"Ăn từ từ thôi, phỏng miệng đấy." Thấy đôi mắt Sương Kha ửng đỏ, Trạch Hoắc Hàn hiểu lầm do thức ăn nóng làm cô bị thương, gấp gáp rót cốc nước lạnh đưa tới trước mặt cô.
Sương Kha cúi đầu uống nước: "Em sẽ cẩn thận."