Sáng hôm sau đầu Tống Hiểu Thần vô cùng đau nhức, miệng anh khô khốc nên anh mở mắt dậy tìm nước uống. phát hiện mình đang ở một nơi hết sức xa lạ, nét hoang mang hiện rõ trong mắt anh.
"nóng quá! Anh dậy rồi à! Uống bát canh này để giảm đau đầu đi!" – Tâm Lam từ bếp bưng bát canh giải rượu mới nấu xong đặt xuống bàn. Hiểu Thần nhìn thấy Tâm Lam càng thêm ngạc nhiên vô cùng, anh không hiểu chuyện gì đang diễn ra, càng không tin được vào những gì mắt mình đang nhìn thấy.
"sao cô lại ở đây?" – Tống Hiểu Thần không giấu được sự kinh ngạc trong mắt mình.
"đây là nhà tôi cơ mà! Anh uống đi không sẽ đau đầu lắm!" – Tâm Lam đẩy chén nước giải rượu đến trước mặt Hiểu Thần giục anh uống.
Nghe lời cô nói anh càng trở nên mờ mịt anh không nhớ được đêm qua mình đã làm gì, đã nói gì, vì sao lại đến nơi này. Anh nhớ mình đã uống rượu tại một quán rượu rồi sau đó bắt xe về nhà cơ mà...sao anh lại đến đây, dù cố gắng lắm cũng không nhớ được những gì đã diễn ra.
Vẻ mặt hai người vô cùng lúng túng nhìn nhau, Tâm Lam có chút vui mừng vì cô biết trong lòng anh cũng có cô nhưng chung quy anh đang có một nỗi sợ trong lòng cho nên vẫn chưa sẵn sang đến với cô. ánh mắt Tâm Lam hiện tại không còn cố gắng trốn tránh nữa.
Sau khi dùng xong bát canh Hiểu Thần nhanh chóng xin phép cáo từ ra về.
"Hiểu Thần!" – Tâm Lam đứng ngay cửa thấp giọng gọi tên anh, khiến toàn thân Hiểu Thần đông cứng lại tại chỗ. sau lần duy nhất cô gọi cả họ tên anh ra một cách tức giận thì đều hay gọi anh là Tống thiếu, rất nhiều lần nghe cô thân mật gọi tên Hiểu Thiên mà anh thấy khó chịu, nay nghe chính miệng cô gọi tên mình lại có chút khó xử – "chuyện gì cũng nên thuần theo tự nhiên! Đừng gượng ép bản thân mình quá!"
Nghe lời Tâm Lam nói, Hiểu Thần như chấn động trong tâm của mình,anh không quay đầu về sau nhìn cô, nhưng ở đó chỉ thấy được nụ cười có phần ôn nhu, ánh mắt chứa đầy sự khích lệ. anh không biết tại sao ngày hôm nay lại có những sự tình này, lại có sự thay đổi như vậy.
.....
Những ngày sau đó Tống Hiểu Thần cũng không đến tìm cô nữa cũng không liên lạc, mỗi ngày sau giờ tan làm về nhà Sở Tâm Lam đều vô thức nhìn về hướng cánh cửa đó, nơi có giàn hoa che khuất tầm nhìn, hy vọng thấy được bóng dáng quen thuộc đứng đợi cô.
Về phần tống Hiểu Thần, anh không nhớ được vì sao mình đến nhà Tâm Lam càng không nhớ rõ đã xảy ra chuyện gì, dù trong lòng anh rất muốn biết nhưng lại không dám đến hỏi cô nhớ câu nói trước khi rời đi của cô mang đến cho anh rất nhiều nghi vấn.
"ba!" – cánh cử phòng làm việc mở to ra, một bóng dáng nhỏ nhắn chạy vào như một con cún nhỏ. bánh bao nhỏ vẫn còn bận trên người bộ đồ ngủ, đủ thấy vừa mới mở mắt dậy cậu đã chạy đến đây. Hiểu Thần giãn đôi mày đang nhíu chặt của mình.
"con đi đâu đây!" – Tống Hiểu Thần hỏi âu yếm ôm tiểu Uy vào lòng.
"ba ơi đi công viên giải trí, đi công viên giải trí!" – Tiểu Uy hớn hở nói, gương mặt hây hây đỏ lên trông đáng yêu vô cùng.
"sao?" – Hiểu Thần nghi hoặc nhìn đứa bé đang hớn hở trong vòng tay rồi nhìn ra dáng Lan tẩu đang đứng ở cử nghi hoặc.
"không biết sao từ tối qua cậu chủ đã háo hức như vậy rồi, luôn miệng nói hôm nay đi công viên giải trí" – Lan tẩu nhanh chóng giải thích thắc mắc của Hiểu Thần.
"ba có hứa đưa con đi công viên à?" – Hiểu Thần nhíu mày xét lại trong ký ức.
"cô, ba gọi cho cô nhé! Cô mật ong ấy! cô nói sẽ đi công viên với tiểu Uy!" – Tiểu Uy nhanh chóng nói ánh mắt đầy hy vọng nhìn Hiểu Thần, lòng anh như chợt hiểu ra cơ nguồn của sự việc ngày hôm nay là cái gì.
Đối diện trước ánh mắt đầy hy vọng của Tiểu Uy lòng anh chùng xuống, anh vô cùng khó xử hoàn toàn không biết nên làm sao cho đúng.
"cô bận lắm, không đi được với con đâu! Ngoan ba đưa con đi được không?" – Hiểu Thần cố gắng xoa dịu con.
"cô nói cô đi mà! Cô hứa rồi! ba gọi cho cô đi! Ba gọi đi!" – Tiểu Uy nài nỉ vô cũng, ánh mắt ngấn lệ nhìn Hiếu thần. Tiểu Uy mang đôi mắt của Khả như nên khi nhìn thấy nó ngấn nước lòng anh vô cùng đau khổ không đành.
"alo!" – giọng Tâm Lam vang lên dầu kia của điện thoại, lòng Hiểu Thần tim đập thịch một tiếng
"cô ơi! Tiểu Uy nè cô ơi! Chúng ta đi công viên giải trí nhé!" – tiểu Uy nhanh miệng nói.
"a chào con!cô hơi bất ngờ! hôm nay sao?..." - giọng Sở Tâm Lam có chút ngập ngừng.
"nếu cô bận thì tôi dẫn tiểu Uy đi cũng được!" –Tống Hiểu Thần nhận ra sự ngập ngừng của Tâm Lam,không muốn làm cô khó xử vội nói.
"không tôi rãnh! Vậy đợi tôi sẽ đến nhà anh ngay!" – Tâm Lam vội vàng nói.
"không cần hẹn nhau tại cổng công viên đi! Tạm biệt!" – nói đoạn Hiểu Thần nhanh chóng tắt máy, anh cũng không biết vì sao, nhưng trong lòng có chút hụt hẫng khi nghe giọng cô do dự, rồi tâm tình trở nên cáu bẳn lên, +
"đi chơi đi chơi!" – tiểu Uy tuột xuống chạy hớn hở! nhìn dàng con nhỏ nhắn vui vẻ trước mặt lòng Hiểu Thần mềm ra!