"cô là ai!"
"một người hàng xóm, anh nên đến đây đi, ông ấy yếu lắm!"-nói đoạn cô cúp máy ngay. Tống Hiểu Thần sau khi làm thủ tục xong quay lại nhìn Tâm Lam, hai người im lặng không nói lời nào cứ lặng im ngồi đó như chờ đợi một điều gì đó mà không một ai trong hai người biết điều đó là điều gì.
Do quá căng thẳng, Tâm Lam cảm thấy rất mệt mệt nên nhanh chóng thiếp đi, Tống Hiểu Thần ngồi nhìn cô, cô không có bất kỳ một nét nào giống với Triệu Khả Như nhưng tại sao anh lại cứ nghĩ đến Khả Như khi bên cạnh cô, anh thật sự không biết tại sao. anh càng không hiểu chính bản thân mình, trái tim anh đã chết khi Khả Như chết đi vậy mà nay nó lại đi đau lòng khi thấy người con gái khác đau lòng, lại muốn bảo vệ người con gái khác khi nhìn thấy cô yếu đuối nhỏ bé. Tống Hiểu Thần mệt mỏi dựa lưng vào ghế nhắm mắt, phải chăng do anh nhìn thấy Triệu Khả Như trong cô cho nên anh mới lạc bước như vậy! phải nhanh chóng thoát khỏi hoàn cảnh này, quay về với guồng sống hằng ngày.
Đến giữa buổi sáng hôm sau điện thoại Sở Tâm Lam reo lên, cô nhanh chóng nghe máy rồi bí bí hiểm hiểm đi ra ngoài khuôn viên bệnh viện.
"chào anh THạch tiên sinh! tôi là Sở Tâm Lam!" – Tâm Lam nhận ra Thạch Đại Vũ ngay vì anh quả thật không khác mấy so với bức hình, có là trông anh già dặn hơn rất nhiều. người đàn ông có phần giật mình rồi cũng nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh.
"chào cô! sao cô biết tôi?"- THạch Đại Vũ nhìn một lượt cô gái trước mặt, quả thật rất bình thường, không có vẻ gì là người nguy hiểm.
"đây!" – Tâm Lam đưa bức ảnh trong điện thoại của mình cho anh xem – "Thạch tiên sinh.à nói lão Thạch tiên sinh cất giữ nó như bảo vật, do một lần lau dọn tôi vô tình thấy được!"
"sao nữa?"
"lão Thạch tiên sinh bệnh rất nặng, bác sĩ nói ông ấy bị viêm phổi nặng trên cơ địa yếu kém do ăn uống kham khổ quá mà ra!" – Tâm Lam nói một mạch dài.
"cô là ai?"
"không giấu gì anh, tôi là một nhà thiết kế! Tôi muốn lên gặp Lão Thạch tiên sinh mời ông tham dự buổi thời trang của tôi mà thôi. nhưng ông ấy không muốn! tại sao anh lại đối xử với cha mình như vậy!ông ấy sống một mình rất cô đơn!!!"
"hừ ông ấy đã lựa chọn sự nghiệp mà vứt bỏ tôi và mẹ, lúc nào ông cũng nghĩ đến nó đến mức mẹ tôi buồn bã sinh bệnh rồi mất. ông ấy vẫn chưa sáng mắt ra. Ông ấy bên những bức vẽ của ông ấy cũng đáng!"- giọng Thạch Đại Vũ trở nên phẫn nộ, anh thật sự rất tức giận.
"bây giờ ông ấy đã từ bỏ nghề đó rồi!" – Sở Tâm Lam nhanh chóng nói.
"cũng muộn rồi! phiền cô chăm sóc ông ta!" – Đại Vũ nhanh chóng xoay người định rời đi.
"Thạch tiên sinh, anh nên nghĩ lại, tội ông ấy lắm, đã lớn tuổi như vậy phải sống cô đơn như vậy! ông ấy chọn sống như vậy vì cảm thấy có lỗi với anh! tại sao anh không thể tha thứ cho cha mình!"
"nói thì dễ, những gì ông ấy đang chịu là do ông ấy tự làm tự chịu! ai có thể bù đắp lại cho tôi cả một tuổi thơ! Ai có thể bù đắp cho tôi!"
"tôi biết anh rất khổ nhưng anh đành lòng nhìn cha mình như vậy sao? ông ấy sống cô đơn như vậy, có con như không có. Anh đừng để một ngày anh phải hối hận!" – Thạch Đại Vũ bị Tâm Lam kéo lại có chút hoảng hốt trừng mắt nhìn cô.