Tâm Lam cúi đầu đi theo Hiểu Thần ra bên ngoài.
"cô tiếp cận chúng tôi có mục đích gì?" – Hiểu Thần đột ngột dùng bước quay lại nói với Tâm Lam
"hả?" – Tâm Lam bị bất ngờ với câu hỏi,nhanh chóng đáp lại, gương mặt tỏ đầy vẻ ngạc nhiên khó hiểu.
"cô đừng làm ra vẻ vô tội đó. Cô tiếp cận tôi rồi lại tiếp cận Hiểu Thiên, nhận được sự chú ý của nó cô có thấy hài lòng chưa?"- Hiểu Thần dùng ánh mắt khinh thường nhìn Tâm Lam, giọng nói đầy vẻ chán ghét. Tâm Lam như không tin vào tai mình chớp chớp mắt không biết nên nói như thế nào!
"tôi...không có...tôi không có cố ý tiếp cận Hiểu Thiên!" – Tâm Lam lớn tiếng nói lại.
"Hiểu Thiên coi bộ cũng thân thiết lắm! nhưng cô nên biết thân phận của mình! đừng tơ tưởng bước vào Tống gia cô nên biết mình ở đâu? Những trò cô đang làm như thế này tôi cảm thấy rất chướng mắt!"- Tống Hiểu Thần nói những lời nói như nhát dao đâm vào trái tim của Tâm Lam.
"anh nói cái gì? Tôi không phải hạng người như vậy! tôi không tiếp cận em trai anh!"
"nếu không sao cô cứ cố gắng xuất hiện trước mắt tôi như vậy! rồi cố ý gây sự chú ý lên tôi! phụ nữ như cô tôi gặp rất nhiều nên cô hãy dừng lại trước khi quá muộn đi!"- Tống Hiểu Thần nói rồi quay người đi.
"Tống Hiểu Thần!" – tâm Lam gọi lớn tiếng, Tống Hiểu Thần giật mình từ từ xoay người lại.
- Tâm Lam ném túi xách của mình về phía anh, Hiểu Thần bị bất ngờ phản ứng không kịp trừng mắt ngạc nhiên nhìn cô.
"cô nổi điên cái gì vậy?" – Hiểu Thần gầm lên, nếu người khác trước mặt anh chắc chắn thật sự rung sợ.
"đúng rồi tôi điên nên tôi muốn giết anh ngay ấy! đừng xem thường người khác như vậy chứ! Tôi muốn nói anh biết tôi không có bất kì ý định nào với em trai của anh!" – Tâm Lam tiến lên, lấy lại túi xách gương mặt cô kề sát anh hét lên,làm Hiểu Thần vô cùng lung túng. Đó giờ chưa người nào cư xử với anh như vậy cả.
"Sở tâm Lam cô đứng lại cho tôi"- Hiểu Thần hét lên.
Xong Tâm Lam xoay người đi cô không dám nhìn lại, cô sợ anh sẽ nhìn thấy cô khóc. Tâm Lam thật sự rất đau lòng, chưa bao giờ cô nghĩ ánh mắt chán ghét, ánh mắt khó chịu của Hiểu Thần có thể dành cho cô, trái tim Tâm Lam đau nhói lên như thế ai đang dùng dao cứa vào khiến nó rỉ máu.
....
"Lãnh tiểu thư! Đồ của cô đã xong, cô thử nhé!" – Sở Tâm Lam mang chiếc váy màu đỏ lộng lẫy đến đưa cho Lãnh Y Nặc.
"đẹp thật! để tôi đi thử!"- Y Nặc nói đoạn nhanh chóng bước vào bên trong – "cô Sở, chẳng phải tôi nói với cô phần ngực nên trễ một chút rồi cái vải voan này là gì?_ - Y Nặc vừa nói gương mặt vô cùng khó chịu khác hẳn với thái độ nhã nhặn thường thấy.
"kiểu này thì như vậy mới tôn lên được phong cách cao quý! Nếu tháo cái đó ra.."- Tâm Lam cố gắng giải thích.
"tháo ra đi, cao quý hay không do tôi chứ không phải do bộ quần áo! Giống như con người vậy, phải biết thân phận mình ở đâu!" – Y nặc nhanh chóng cắt lời Tâm Lam. Hôm Tâm Lam và Tống Hiểu Thần gặp nhau tình cờ tại nhà im lặng (nơi gửi hài cốt!) Y Nặc cũng có mặt, cô tính đi theo Hiểu Thần nhưng cuối cùng lại chứng kiến chuyện nọ. Y Nặc đưa mắt nhìn Tâm Lam như trông thấy kẻ thù.
"lãnh tiểu thư có thể cô không hiểu nhưng thiết kế thì nên tôn trọng ý kiến của người thiết..." - Y Nặc quăng chiếc váy đang cầm trên tay về phía Tâm Lam khiến cô bất ngờ nên không né tránh kịp.
"tôn trọng, người thấp kém như cô mà cũng được xem là nhà thiết kế! quản lý làm lại theo ý tôi! tôi không biết cô vì sao được nhận vào làm nhưng sau này Teresa này do tôi quản lý rồi thì cô đừng trông chờ gì nữa! hứ!" – Y Nặc đanh đá nói, rồi quay người đi ra bên ngoài Tâm Lam ngỡ ngàng.
"ráng sửa theo ý cô ấy đi! cô ấy không phải chỗ để chúng ta chọc vào!" - quản lý cửa hàng đến an ủi Tâm Lam.
"đúng vậy, cô ấy không chỉ là bà chủ tương lai haiz xui cho cô chọc cô ấy, tính cô ấy khó lường với thù rất dai!" - Tâm lam ngớ ngẩn dở khóc, dở cười, ban đầu còn nghĩ cô ta hiền lành, song một con người hai mặt như vậy không thể để cô ta trở thành mẹ của tiểu Uy không biết sau lưng Tống gia cô ấy sẽ hành hạ bánh bao nhỏ đến thế nào! +