"Chị có sao không?" - Tâm Lâm nhìn người phụ nữ trước mặt thể hiện sự thất thần trong ánh mắt, gương mặt tái nhợt thể hiện sự đau đớn liền lên tiếng. Tiếng hỏi của Tâm Lâm mang Sở Tâm Lam quay trở lại hiện tại, cô lấy lại bình tĩnh cố gắng đứng vững trên mặt đất.
"Vậy...rồi mọi người như thế nào?" – Nhớ đến việc Tống Hiểu Thần nói đang dọn dẹp hậu hoạn do cô gây ra thì bản thân chỉ có thể nuốt khan nước bọt nói.
"Bên Tống thị muốn chúng ta bỏ qua mọi chuyện, bên đó sẽ trả một khoản tiền rất lớn xem như bồi thường và sẽ chăm sóc chị Tâm Lam cho đến khi tỉnh lại!" – Sở Tâm Lâm vừa nói vừa nhìn cha mình, Tâm Lam có thể nhận ra được sự bài xích trong ánh mắt cha khi nghe chuyện đó.
"Không đời nào ta không chấp nhận!" – Ba Tâm Lam bất ngờ hét to.
"ba....!" – Tâm Lam có phần xúc động muốn nói nhưng thanh âm nghẹn nơi cổ khó nói thành lời. Cô muốn khuyên can nhưng trong hoàn cảnh này thì cô nên nói như thế nào, lấy danh phận gì nói với ông.
"Ta không thể đem tính mạng con gái mình để bán cho quỷ dữ như vậy! Phải khiến người làm lỗi trả giá, dù đó có là Tống thị thì đã sao!" – Ba Tâm Lam có phần bức xúc đáp.
Sở Tâm Lam im lặng suy xét chống đối với Tống gia có khác nào lấy trứng chọi vào đá đã vậy hiện tại người chịu trách nhiệm là cô, mọi chuyện thật sự trớ trêu, nếu phải ngồi tù không phải cô đang ngồi tù cho việc Khả Như gây tai nạn cho cô hay sao, vẻ mặt Tâm Lam có phần đau thương khổ sở không nói rõ được. Tâm Lam nhìn Tâm Lâm bất động cạnh bên thở dài ra.
"Ba... Bác có thể nghe con nói được hay không?" – Sở Tâm Lam rụt rè lên tiếng nói, thanh âm bác sao trở nên xa lạ như vậy với cô quá. Thấy ba mình im lặng không phản ứng Tâm Lam nhẹ giọng nói tiếp – "Con biết gia đình mình thật sự rất khó khăn nhưng đối phương là Tống thị, chúng ta địch lại không nổi!"
"Nhưng không thể để yên như vậy!" – Ba Tâm Lam giận dữ phản ứng lại. Bàn tay ông nắm thành đấm, sự đau khổ của người cha khi nhìn thấy đứa con gái nhỏ của mình phải bị như vậy làm sao có thể lấy tiền bạc và quyền thế đổi được chứ.
"Đúng nhưng chúng ta nên thỏa hiệp với họ. Con cũng rất hiểu Tâm Lam con tin cô ấy cũng muốn như vậy, bác nghe con nói hết được không!" – Nhìn thấy ba mình như sắp phản kháng lại cô nhanh chóng chặn lại, ông như muốn nói gì đó nhưng nhìn ánh mắt kiên nghị của Tâm Lam lại thôi – "Tiền điều trị Tâm Lam trong phòng chăm sóc đặc biệt này quả thật không ít, gia đình mình chắc chắn không đủ điều kiện. Bên cạnh đó nếu nhận khoản tiền đó, gia đình mình có thể có cuộc sống tốt hơn, Tâm Lâm có thể học hết đại học theo đuổi ước mơ của em nó như vậy có phải tốt hơn hay không!"
"Nhưng còn Tâm Lam thì sao?" – Ba Tâm Lam đau đớn nhìn vào phòng, quả thật những điều đó không phải ông chưa từng nghĩ qua có điều như thế nào cũng không nuốt trôi được. Nhìn đứa con gái tội nghiệp đang cố gắng giành sự sống mỗi ngày mà lòng ông như đang chảy máu.
"Con biết Tâm Lam chịu rất nhiều đau đớn nhưng nếu làm tới cùng thì cô ấy vẫn phải chịu đau đớn và biết đâu còn không thể được điều trị đến cùng... Như vậy thật sự không đáng!" – Sở Tâm Lam khổ sở nhìn ba mình đau khổ không kiềm được lòng.
<reng reng reng>- bất ngờ điện thoại reng lên, Tâm Lam lấy ra xem thấy số điện thoại lạ có chút ngỡ ngàng ai lại biết số điện thoại này của cô chứ, cô chỉ mới dùng nó còn chưa đến một giờ đồng hồ cơ mà.
"Alo"
"Cô đang ở nơi nào vậy hả? Còn muốn gây nên chuyện gì nữa? Cô sợ tôi quá rãnh rỗi hay sao?" – Tống Hiểu Thần vừa nghe tiếng bắt máy của Tâm Lam nhanh chóng phát sung thiên. Anh đến bệnh viện làm thủ tục xuất viện cho cô, nhưng đón chờ anh chính là phòng bệnh trống không một bóng người.
"Tôi... Tôi về ngay!" – Tâm Lam hoảng hốt lấp bấp đáp rồi nhanh chóng cúp máy đứng lên. Cô đau khổ nhìn ba cũng như em trai đang tiều tụy vì cơ thể bất động của mình bên trong, còn linh hồn cô lại đang vướng vào cuộc đời của một người khác, muốn nói cho ba cô biết nhưng chuyện đó quả thật không thể nói ra, không chừng người khác còn nghĩ cô điên.
"Con có việc phải đi đây, nếu có chuyện gì xin hãy liên lạc với con. Bác nên suy nghĩ lại những gì con nói. Con tin Sở Tâm Lam cũng sẽ suy nghĩ như con! Con xin phép!" – Mặc dù vô cùng quyến luyến nhưng với khối cơ thể của Triệu Khả Như cô không có cách nào có thể ở lại lâu hơn, mặt khác nếu như để Tống Hiểu Thần biết cô đến nơi này có thể anh ta sẽ trói cô lại mà mang cho cá sấu ăn thịt không chừng. Nghĩ đến gương mặt như khối băng lạnh đằng đằng sát khí khiến Tâm Lam rùng mình.
<dr.meohoang>