Thời gian cứ vậy êm đềm trôi qua như thể chưa bao giờ có bất kỳ một biến cố nào xảy ra cả. Tâm Lam cũng nhanh hồi phục quay lạ với công việc hàng ngày của cô, tuy bị Tống Hiểu Thần quản chế nhiều hơn trước nhưng cô cũng biết anh cũng chỉ lo lắng cho nên cô hoàn toàn không có quá gây gắt chống lại.
"Sinh thần lần này của lão gia chúng ta nên làm như thế nào?" – Tống phu nhân đang dùng cơm thì đột ngột lên tiếng phá tan đi không khí im lặng trong bữa ăn.
"Hừ năm nay không nên làm quá um sùm không tốt. Tống gia chúng ta năm nay có nhiều chuyện quá rồi!" – Tống lão gia nhàn nhạt trã lời.
"Dù vậy chúng ta cũng không thể sơ sài sinh thần 61 của ba được! Đây là một mốc sinh thần quan trọng mà!" – Tống Hiểu Thần nhàn nhạt nói. Anh biết tuy ngoài mặt Tống chủ tịch nói như vậy nhưng không phải hoàn toàn là như vậy.
"Đúng rồi nhân dịp này chúng ta gọi Hiểu Thiên về nhé, cũng hơn nửa năm không gặp nó rồi!" – Tống phu nhân nhận thấy tâm tình tốt đẹp của Tống Hiểu Thần nên lên tiêng, gương mặt vẫn nơm nớp trông ngóng biểu hiện của Tống Hiểu Thần. Nghe bà nói như vậy anh không quá bất ngờ, trên gương mặt hiện lên ý không hài lòng nhưng cũng chỉ thoáng qua nơi ánh mắt.
"Cũng được nhân dịp này gọi nó về đi. Bên kia cũng không nhất định không có nó sẽ không hoạt động được!" – Tống chủ tịch cũng nhanh tán thành, cả hai người đều quay lại nhìn trông đợi ý của Tống Hiểu Thần.
"Nếu vậy thì gọi Hiểu Thiên về giúp chuẩn bị buổi tiệc rượu cũng tốt!" – Hiểu Thần nhẹ nhàng lấy khăn ăn lau miệng chậm rãi nói rồi đứng lên rời khỏi bàn ăn. Tâm Lam im lặng ngồi cạnh bên quan sát, cô thật sự có chút quan ngại về việc hai anh em Tống gia này đối mặt với nhau.
Sau đó những người phụ nữ Tống gia hay nói cách khác chính Tống phu nhân và Sở Tâm Lam hoàn toàn bị cuốn vào những công việc không tên chuẩn bị cho buổi tiệc sinh thần, đôi khi Tâm Lam nhận thấy tiệc tùng của người giàu có thật phiền phức, tiền của sử dụng cũng không phải là ít. Danh sách khách mời dài như một cái sớ đã vậy toàn những nhân vật tiếng tâm máu mặt trên thương trường. Có những ngày mệt mỏi đến mức Tâm Lam đã lăn đùng ra ngủ trước cả khi Tống Hiểu Thần trở về nhà.
"Hiểu Thần và Khả Như đi đâu à?" – Tống phu nhân nhanh nhảu hỏi khi thấy Hiểu Thần đang có ý đưa Tâm lam ra ngoài.
"Vâng hôm nay con có tí chuyện cần Khả Như đi với con!" – Tống Hiểu Thần quay sang nhanh chóng trã lời trước khi Tâm Lam kịp mở miệng đáp.
"À vậy à, hôm nay chúng ta có hẹn người làm thiếp mời đến đây lúc mấy giờ Khả Như nhỉ?"
"Dạ tầm 10h thưa mẹ!" – Tâm Lam nhanh chóng trã lời.
"Vậy con tranh thủ về nhé!" – Tống phu nhân nói.
"Chắc không kịp quá, mẹ cứ chọn mẫu mẹ thích nhé. Hôm nay tụi con chắc về nhà muộn một chút! Con xin phép muộn rồi nên con đi trước a!" – Nói đoạn không đợi Tống phu nhân trả lời Hiểu Thần cứ thế lôi kéo Tâm Lẩm xe.
"Chúng ta đi đâu?" – Sau khi đã yên vị trên xe, xe từ từ lăn bánh khỏi biết thự Tống gia thì Tâm Lam nhíu mày hỏi.
"Đến nơi em sẽ rõ. Những chuyện về buổi tiệc em đừng nghĩ đến nữa!" – Tống Hiểu Thần cười cười nói. Nhìn gương mặt có chút tinh nghịch quái dị của Hiểu Thần Tâm Lam chỉ nhếch môi cười quay ra nhìn khung cảnh bên ngoài.
Xe cứ thế chạy bon bon trên đường rồi rẽ vào một nơi mang đến cho Tâm lam cảm giác vô cùng thanh lịch.
"Chúng ta đến đây làm gì?" – Tâm Lam vừa bước theo Hiểu Thần vừa hỏi nhưng anh chỉ cười không trả lời với cô.
"Tôi đã đặt chỗ trước Triệu Khả Như!" – Tống Hiểu Thần nói chuyện với nhân viên lễ tân. Sau đó quay sang nhìn Tâm Lam ôn nhu.
"Em ở đây thư giãn nhé anh có cuộc họp lúc 9h tầm hơn 11h sẽ quay lại nhé! Ngoan nhé!"
"Này Hiểu thần nhưng em ở đây làm gì?" – Bỏ lại tiếng gọi của Tâm Lam lọt tõm phía sau. Tâm Lam tính bước đi theo anh nhưng phục vụ nhanh chóng bước lên cười với cô.
"Triệu tiểu thư mời cô đi lối này!" – Tâm Lam có chút bối rối nhưng sau đó cũng nhanh chóng dời bước đi theo. Tống Hiểu Thần nhìn thấy cô những ngày qua quá mệt mỏi với việc chuẩn bị tiệc rượu cho nên hôm nay lấy cớ muốn cô có được một ngày thư giãn nghỉ ngơi thật thoải mái cho nên mang cô đến đây.
Tâm Lam khẽ cười có một sự âm áp lan tỏ trong lòng.
Sau khi làm full dịch vụ chăm sóc cơ thể Tâm Lam được hướng dẫn sang khu vực chăm sóc tóc. Cô nhàn nhạt lười biếng nhâm nhi tách trà cho người khác chăm sóc cho mái tóc của mình, trong lòng vô cùng cảm thán quả thật làm người giàu thật sướng đó cũng chính là lý do vì sao những người có tiền thường thật sự rất đẹp.
"Chào, Chu phu nhân mời cô ngồi!" – Tiếng chào đón của tiếp viên gây sự chú ý của Tâm Lam, cô có chút bất động thanh sắc nhưng khi nhìn thấy người phụ nữ được gọi là Chu phu nhân kia nhìn mình thì cô nhanh quay mặt đi như không để ý đến. Tâm Lam không còn nhàm chán nữa sự chú ý của cô liền xoay quanh Chu phu nhân kia trong suốt khoảng thời gian nhàn rỗi của cô tại khu vực tóc này.
"Đau quá! Cô làm ăn cái kiểu gì vậy? Cô là ai vậy tại sao Mỹ Mỹ không làm cho tôi mà đưa cô vào hả?" - Chu phu nhân hét lớn lên, ánh mắt vô cùng hung dữ.
"Tôi xin lỗi phu nhân, tôi đang kéo tóc cho cô không ngờ cô lại khom người xuống nên vô tình giựt căng tóc ạ!?" – nhân viên phục vụ nhỏ bé run sợ nói.
"Ý của cô là lỗi của tôi chứ không phải của cô đúng không? Mỹ mỹ đâu?" – Chu phu nhân vẫn cố ý la lớn.
"Chu phu nhân bình tĩnh a! Thật sự thì cô bé này cũng không phải cố ý!" – Người phục vụ cho Tâm Lam cũng cố gắng nói đỡ giúp người kia một chút mong không khí bớt ồn ào và xôn xao.
"Tôi bỏ tiền ra các cô phải phục vụ tôi, ở đó còn cãi nữa! Nếu hôm nay tôi không được nơi này trả lời hay lời xin lỗi thỏa đáng tôi sẽ không buông tha đâu!" – Chu phu nhân càng lớn tiếng, gương mặt trở nên vô cùng đáng ghét.
Tâm Lam im lặng theo dõi mọi chuyện diễn ra trong đầu cô nhớ đến khi trước khi cô còn là Sở Tâm lam cũng bị một người ỷ mình có tiền có thế đã ép cô đến mức bị đuổi việc, tình cảnh của cô ngày đó cũng y như cô nhân viên phục vụ này nhỏ bé, thấp hèn và không có tiếng nói. Cứ ngỡ chuyện đó đã đi vào dĩ vãng nếu như hôm nay cô không tình cờ gặp lại người đàn bà đó. Ngay từ khi người phụ nữ đó bước vào cô đã nhận ra bà ta nhưng không nghĩ qua thời gian lâu như vậy tính nết cũng không khá hơn.
"Xin phu nhân tha cho em em không thể bị đuổi việc xin cô!" – Người phục vụ vội vàng cúi người cầu xin Chu phu nhân đó.
"Tôi coi xem cô hay tôi chủ cô sẽ tin ai!" - Vẻ mặt Chu phu nhân nhếch lên để lộ sự kiêu ngạo vô cùng.
"Cô có lỗi sao còn lớn tiếng như vậy?" – Sở Tâm Lam ôn tồn nói, âm thanh có phần chậm rãi nhưng lại hàm chứa sự lạnh lùng bên trong.
<dr.meohoang>