Sau đêm đó Tống Hiểu Thần liên tiếp cả tuần không về nhà, Sở Tâm Lam cũng không hứng thú hỏi thăm cũng như quan tâm, ở nhà hoài cũng chán, nhớ trước đây cô từng hy vọng được nghỉ khỏe mà vẫn có nhiều tiền để tiêu sài, bây giờ được vậy lại thấy sao thời gian dài quá.
"Thiếu phu nhân! Phu nhân mới gọi điện nhắc người và thiếu gia chiều nay về ăn cơm tối!" – Tú tẩu lên phân phó lại lời của Tống phu nhân, Sở Tâm Lam nhíu mày nhưng cũng nhanh chóng gật đầu. Cưới nhau đến giờ nàng chưa có cơ hội gặp lại người nhà học Tống, nên mém chút nữa nàng quên mất gia đình chồng hờ này.
"Tống Hiểu Thần có biết chưa?" - Suy nghĩ nhanh đến Tông Hiểu Thần, Sở Tâm Lam vội nói vọng lại.
"Dạ phu nhân nói cô nói với Tống thiếu giúp bà nên phiền thiếu phu nhân gọi cho thiếu gia ạ!" – Nói đoạn Tú tẩu lui xuống, để lại Sở Tâm Lam khó xử ngồi đó, quả thật việc gọi điện thoại cho Tống Hiểu Thần với cô hơi khó khăn. Cầm chặt chiếc điện thoại trong tay bấm nút gọi rồi lại tắt năm lần bảy lượt như vậy cuối cùng Sở Tâm Lam quyết định dùng phương thức đơn giãn nhất để liên lạc đó chính là gửi tin nhắn.
<Tối nay mẹ nhắc chúng ta về nhà ăn cơm!> - Soạn tin nhắn gửi đi, đợi mãi vẫn không thấy hồi âm trả lời, mắt cô luôn dán chặt vào màn hình điện thoại mãi đến 30 phút cuối cùng Sở Tâm Lam quyết định gọi điện thoại cho Hiểu Thần, nghe tiếng chuông đổ bên tai mà cô có thể cảm nhận được rõ tiếng tim mình đang đập bên dưới lòng ngực, chuông đổ rất lâu sau mới có người bắt máy.
"Alo" – Đầu dây bên kia là một giọng nữ bắt máy. Âm thanh ngọt ngào, dịu dàng nghe vào đến tai liền cảm thấy thoải mái vô cùng, chả trách Tống Hiểu Thần đi mãi không quay về nhà.
"Alo... Cho tôi gặp Tống Hiểu Thần!"- Sở Tâm Lam không lường trước tình huống này nên có chút bỡ ngỡ ấp úng nói. Trái tim đột nhiên đập mạnh y chang như cô vợ đi bắt gian chồng mình ngoại tình.
"Hiểu Thần đang tắm, có gì cô nhắn lại tôi sẽ nhắn lại giúp cô!" – Giọng nói bên kia có chút trịnh thượng như thể đang cười nhạo cô. Sở Tâm Lam chưa từng rơi vào tình trạng này cô không biết mình nên làm gì cho đúng, tiểu tam đang cố ý nói cho cô biết sự tồn tại của cô ta, một người vợ danh chính ngôn thuận như cô phải xin phép cô ta mới có thể nói chuyện được với chồng mình. Suy nghĩ cứ chạy dài trong đầu Sở Tâm Lam cho đến khi nghe thoang thoảng trong điện thoại thanh âm trầm ổn của Tống Hiểu Thần thì cô mới quay trở lại thực tại.
"Ai cho cô cầm điện thoại của tôi vậy?" – Chỉ mới nghe được giọng nói bên ngoài mà trái tim Sở Tâm Lam yếu ớt khẽ run sợ.
"Alo, tôi Hiểu Thần ai vậy?" - Tống Hiểu Thần mang giọng điệu vô cùng khó chịu nói vào điện thoại, y cực kỳ ghét người nào chạm vào những vật dụng cá nhân của y, đặc biệt là điện thoại.
"Mẹ nhắn tối nay cả hai về nhà ăn cơm! Tôi không biết anh có thời gian đón tôi hay tôi tự đi sang đó!" – Tâm Lam hít một hơi rồi nói một mạch khiến đầu dây bên kia cũng có chút giật mình.
"Đợi ở nhà, 5h đúng tôi đón cô!" - Tống Hiểu Thần mở màn hình điện thoại ra nhìn hàng tên đang nhảy múa trên đó "Triệu Khả Như" rồi mới chậm rãi nói.
"Được!" – Không một lời hỏi han hay hoạch họe kiểu người phụ nữ đó là ai, mà chỉ những lời đối đáp nhạt nhẽo như vậy, Tâm Lam thật sự không biết hành xử như vậy có đúng hay không nhưng tự nhủ mình là gì mà hỏi hắn nên cũng cứ thế đè nặng cảm xúc đó xuống, cô có thể biết được người phụ nữ ấy là ai nhưng biết thì có thể làm gì. Suy nghĩ hồi lâu cô quyết định đi vào trong chuẩn bị đồ.
Còn về phía Tống Hiểu Thần sau khi nghe điện thoại xong tâm tình cực kì không vui, giọng nói nhàn nhạt của Sở Tâm Lam làm y khó chịu. Cô hoàn toàn không một chút gì quan tâm đến người bắt máy điện thoại của anh là ai, dù anh biết giữa anh và cô cũng không là gì ngoài cái danh phận nhưng thái độ bất cần đó lại khiến anh vô cùng khó chịu.
"Tôi nói lần đầu cũng như lần cuối tuyệt đối đừng tự ý đụng vào điện thoại của tôi!" – Tống Hiểu Thần trút cơn thịnh nộ đang bùm lên trong lòng sang người ngồi bên cạnh, anh nhíu mày, gương mặt đầy tức giận nhìn Cố Minh Ngạn đang e ấp ngồi bên cạnh, bị Hiểu Thần quát mắng cô rùng mình sợ sệt.
"Em không cố ý, vì anh đang tắm mà điện thoại lại reo rất lâu nên!" - Cố Minh Ngạn nũng nịu giải thích, cơ thể như thanh xuân của cô tựa hoàn toàn lên người Hiểu Thần.
"Cô đừng nghĩ tôi không biết vì sao cô lại bắt máy! Cố mà an phận đừng gây phiền phức nếu không đừng trách tôi!" - Tống Hiểu Thần đứng bật dậy cơ thể như mùa xuân của Minh Ngạn ngã nhào xuống ghế, anh dùng ánh mắt chán ghét nhìn cô rồi rời đi.
"Hừ hay lắm Triệu Khả Như cô nghĩ với đầu óc mu muội của mình sẽ giành Hiểu Thần lại từ tay tôi sao!" – Nhìn thấy Hiểu Thần bước ra bên ngoài, lạnh lùng không quay đầu nhìn lại Mình Ngạn từ từ ngồi thẳng dậy, nỗi đau khổ trên gương mặt nhanh chóng biến mất đi thay vào đó là gương mặt toan tính hiểm độc.
<dr.meohoang>