Tính toán của Trần Ngu Chiêu là rất thông minh, ý đồ khuấy loạn hồ nước đục rồi sống chết mặc bay, nhưng hắn lại gặp phải hồ ly của phủ La quận vương. Có huynh tất có có muội, Thượng Vũ Nhạc khôn khéo thiện mưu không thua kém Thượng Sí Bắc.
Chuyện của Thượng Truân và Thu Nguyệt xác thật là một quân bài tốt. Nhưng một khi bài đã đánh ra, chính mình sẽ lâm vào thế bị động, thế nào cũng phải chờ đối phương hạ bài mới có thể biết kết quả. So với như thế, còn không bằng nắm chặt lá bài này ở trong tay, xem rõ người khác ra bài lại quyết định làm thế nào.
Hiển nhiên đối với Thượng Truân, Thượng Vũ Nhạc muốn giả câm vờ điếc, kéo dài đến khi Bán Nguyệt yến chấm dứt. Ít nhất trước khi bai bên rời đi Phàn Châu, duy trì tình cảnh nước giếng không phạm nước sông. Nếu sau đó Hoàng đế có hành động, sẽ có Thượng Sí Bắc ra mặt ứng phó. Một chiêu này, chỉ sợ cũng là Thượng Sí Bắc đã nhắc nhở trước.
Nếu đã như thế chuyện của Thu Nguyệt không thể trông cậy vào nàng. Bởi vì có thể ngăn cả Thượng Truân nạp thiếp, chỉ có Vương phi của Thuận Bình vương phủ. Nếu Thượng Vũ Nhạc đã không muốn liên quan, tự nhiên cũng sẽ không muốn vì một người ngoài như nàng mà dính phiền toái.
Mọi chuyện lại trở về vạch xuất phát.
Khi Phượng Tây Trác về đến Lục viên, Lục Quang đang canh giữ cửa, thấy nàng trở về, vội vàng tiếp đón: “Phượng cô nương, tối nay Bôi Mạc Đình đến từ kinh thành mở tiệc, cô nương nhất định phải tham gia nhé.”
“Bôi Mạc Đình?” Ánh mắt Phượng Tây Trác sáng lên, “Chẳng lẽ sắp đến yến tiệc Ngũ đại danh điếm thay phiên nhau mở?”
Lục Quang nhìn thấy hai mắt nàng tỏa sáng, không còn hoảng hốt như khi trở về, trong lòng vui vẻ, sinh động như thật nói: “Không sai. Đây chính là chuyện lớn trăm năm khó gặp, từ khi Ngũ đại danh điếm mở ra đến này còn chưa bao giờ có đâu. Canh bát bảo phỉ thúy của Bôi Mạc Đình, bánh hoa quế của Mộc Hương lâu, rượu bách hoa trân của Bách Hoa Châu… Nghĩ đến khiến người ta người ta chảy nước miếng.”
“Việc trọng đại như vậy Thượng Truân khẳng định sẽ đến.” Phượng Tây Trác thấp giọng nói.
Lục Quang nói: “Phượng cô nương?”
Phượng Tây Trác lộ ra biểu tình quyết tâm của tráng sĩ, “Đồ ăn của Bôi Mạc Đình, giúp ta đóng gói. Ta trở về sẽ ăn.” Thượng Truân không ở, đúng là thời cơ tốt để nàng đi tìm Thu Nguyệt.
Giờ Dậu canh ba, sắc trời bên ngoài chưa tối, phủ Trưởng Tôn đã treo đèn lồng. Nàng ở trong viện đợi nửa canh giờ, dự tính mọi người đến dự tiệc gần như đã đông đủ, mới thi triển khinh công đi về phía biệt viện của Thượng Truân.
Vì để mặt mũi cho Trưởng Tôn gia, biệt viện của Thượng Truân bố trí không nhiều binh lính lắm, trong đó một bộ phận lại bị hắn dẫn đến yến hội, bởi vậy ở lại canh giữ chỉ có mười mấy người.
Phượng Tây Trác đạp trên mái ngói, lững thững đi bộ, giống như đi trong sân nhà mình. Cho đến tận khi thấy một phòng nhỏ sáng đèn cùng với hai thị vệ đứng cầm đao, mới bay vút đến nóc nhà đối diện, hơi cúi người, nhấc mái ngói lên.
Thu Nguyệt đang cầm một quyển sách, ngồi trước bàn trang điểm, hai mắt mờ mịt ngẩn người.
Phượng Tây Trác lại đặt viên ngói về vị trí cũ, từ trong túi lấy ra một viên bạc vụn, ném về phía đối diện.
Keng keng một tiếng.
Hai thị vệ trước cửa liếc mắt một cái, thân thể vẫn không nhúc nhích.
Phượng Tây Trác buồn bực. Phương pháp điệu hổ ly sơn loại này quá thông dụng, người mắc mưu càng ngày càng ít.
Nàng thấp giọng rủa một câu, rón ra rón rén đi đến một đầu khác của phòng, phía dưới có một tấm cửa sổ, nhưng ngoài cửa sổ là dòng sông. Nghĩ nghĩ, nàng lại lấy từ trong túi ra một thỏi bạc vụn, cổ tay run lên, bạc vụn tung theo hình cung, bắn qua giấy cửa sổ rơi vào trong phòng, cách bàn trang điểm của Thu Nguyệt không xa.
Thu Nguyệt sửng sốt một chút, đứng dậy nhặt lên bạc vụn, nắm trong tay.
Phượng Tây Trác cúi đầu ngó xuống, nhìn thấy cửa sổ mở một cánh, Thu Nguyệt nghiêng người dựa vào cửa, nhỏ giọng hỏi: “Ai?”
Phượng Tây Trác nhảy khỏi nóc nhà, chân trái ở khẽ chạm ở trên mặt nước một chút, thân nhẹ như yến, sát qua bả vai Thu Nguyệt bay vào trong phòng.
“Ngươi…” Thu Nguyệt trừng mắt.
Phượng Tây Trác làm tư thế xuỵt, cằm hơi hất về phía ngoài.
Thu Nguyệt gật gật đầu, thấp giọng nói: “Sao ngươi lại tới đây?” Nàng đảo mắt nhìn thấy miệng vết thương trên người nàng, “Tay ngươi… A, còn có mặt, làm sao vậy?”
Phượng Tây Trác lắc đầu cười khổ. Hai roi khi đó không phải nàng không tránh khỏi, mà là không muốn tránh. Có lẽ, ở trong tiềm thức, nàng càng muốn dùng vết thương trên thân thể để giảm bớt tội nghiệt của mình. Nàng không nói một lời kéo Thu Nguyệt, cởi giầy, mặt đối mặt ngồi trên giường, kéo màn che xuống, mới nói: “Ta đến thăm ngươi.”
Trong mắt Thu Nguyệt chợt lóe hào quang, nhẹ nhàng cúi đầu, “Cám ơn.”
Nữ tử ngượng ngùng và tràn ngập khát khao với tương lai ở trên thuyền đã không còn nữa, chung quy là một đi không trở về. Phượng Tây Trác thở dài trong lòng, “Vì sao ngươi muốn đi với hắn? Hắn làm hại ngươi như thế, ngươi… chẳng lẽ…”
Một giọt nước mắt rơi xuống giữa hai người, làm cho hai chữ ‘không hận’ của Phượng Tây Trác biến mất ở trong miệng.
“Ngoại trừ nơi này, ta còn có thể đi nơi nào?” Nàng cười đến thê lương.
Phượng Tây Trác đè lại dạ dày. Nơi đó đang co rụt run rẩy, ẩn ẩn đau đớn: “Ta mang ngươi đi, quên đi mọi chuyện, quên nơi nơi này, sau đó bắt đầu cuộc sống mới.”
Ánh mắt Thu Nguyệt hơi sáng ngời, lại chậm rãi ảm đạm xuống, “Ta có thể đi, nhưng Ánh Hồng phải làm thế nào? Mục Thiên và Trương lão phải làm thế nào? Cho dù chúng ta đều có thể đi, Bách Hoa Châu làm thế nào? Đó dù sao cũng là nơi ta lớn lên từ nhỏ, ta quyết không thể vì chính mình mà không để ý đến nó.”
Theo như tính cách độc ác và hẹp hòi của Thượng Truân, xác thực khó đảm bảo hắn sẽ không xuống tay với Bách Hoa Châu. Phượng Tây Trác cố cười nói: “Bách Hoa Châu nếu có thể sừng sững nhiều năm như vậy, tự nhiên có bản lĩnh của mình. Huống chi Bách Hoa Châu ở nội thành Miễn Châu, cho dù Thượng Truân có tâm, cũng phải nhìn Lam quận vương có đồng ý hay không.”
Thu Nguyệt giữ chặt tay nàng, xúc cảm lạnh như băng theo lòng bàn tay truyền tới toàn thân, “Chuyện mạo hiểm như vậy ta làm không nổi. Hơn nữa… Thu Nguyệt đã là tàn hoa bại liễu, cho dù có thể trốn khỏi nơi này, ta cũng không trốn khỏi lòng mình. Trời đất bao la, làm sao có chỗ dung thân? Còn không bằng dùng tấm thân tàn phế này khiến Thuận Bình vương nguôi lửa giận.”
Phượng Tây Trác nghe lời nói nhẹ nhàng của nàng nhưng càng lúc càng phẫn nộ, nói: “Cái gì mà tàn hoa bại liễu? Nếu thất thân đã kêu là tàn hoa bại liễu, như thế Thượng Truân sớm không biết tàn bao nhiêu lần, bại thành cái dạng gì. Ở trong lòng ta, ngươi so với hoa sen còn tinh thuần hơn, so với hoa mai thanh khiết hơn.”
Thu Nguyệt nhẹ nhàng buông nàng ra, thở dài: “Nhân quả hôm nay, đều là do lúc trước. Nếu không không phải ta lúc trước cự tuyệt Cảnh Hi quận chúa, cũng sẽ không đưa tới Thuận Bình vương… Cũng sẽ không có kiếp số hôm nay. Nói đến cùng, đều là tự làm tự chịu mà thôi.”
“Không phải lỗi của ngươi.” Phượng Tây Trác hít vào một hơi, ánh mắt không hề chớp mắt nhìn nàng, “Thật ra người Thượng Truân muốn trả thù là ta! Ngọ yến hôm trước, ở trước mặt mọi người ta trào phúng chống đối hắn, làm cho hắn canh cánh trong lòng. Hắn thấy ngươi và ta ngồi chung một cái thuyền, cho nên mới…” Rốt cục cũng nói ra. Nàng nhìn Thu Nguyệt, kế tiếp vô luận là khinh bỉ là chán ghét là oán hận, nàng đều sẵn sàng gánh chịu.
Ánh mắt Thu Nguyệt lóe lên, sau một lúc lâu mới nói: “Ta biết.”
Phượng Tây Trác sửng sốt.
“Ngày hôm qua khi hắn đến tìm ta, đã nói tất cả mọi chuyện.”
“Vậy vì sao ngươi…”
“Vì sao không hận ngươi?” Thu Nguyệt kéo tấm rèm, nhìn dòng nước chảy xuôi ngoài cửa sổ, buồn bã nói, “Mệnh người do trời định, ta có thể như thế nào?”
“Ta thề, những chuyện Thượng Truân làm, ta nhất định sẽ hoàn trả gấp bội! Nhất định!” Phượng Tây Trác oán hận nói.
Thân thể Thu Nguyệt khẽ run lên, quay đầu lại rũ mắt xuống nói: “Xin ngươi không cần xen vào chuyện này nữa.”
“Cái gì?” Phượng Tây Trác ngạc nhiên.
“Ta nếu đã là người của hắn, từ nay về sau, hắn là phu quân của ta, là trời của ta. Ngươi thương hắn, cũng là thương ta.” Giọng nói của nàng nhẹ nhàng mà quyết tuyệt.
Phượng Tây Trác nghẹn họng nhìn nàng, “Chẳng lẽ ngươi không hận hắn?”
“Ta đã nhận mệnh, sau này cho dù hắn đánh ta mắng ta… số mệnh của ta cũng đã được định đoạt.” Nàng nâng lên con ngươi ngấn lệ, nhìn nàng, “Cho nên ta cầu xin ngươi, cho dù hắn có làm chuyện gì thật có lỗi, cho dù ngươi hận hắn thế nào, cũng không được đả thương hắn.”
“Ta…”
“Đồng ý với ta.” Khi nàng nói những lời này, vẻ mặt thật sự kiên quyết.
Phượng Tây Trác im lặng giây lát, “Ta đã biết.”
Nước mắt Thu Nguyệt, lã chã rơi xuống.
“Có điều nếu hắn làm hại ngươi, ta vẫn sẽ đến đòi!” Phượng Tây Trác cũng thật sự kiên quyết.
Thu Nguyệt chậm rãi vươn tay, “Như thế, chúng ta vẫn là chị em tốt?”
Phượng Tây Trác vội vàng cầm chặt, “Đương nhiên.”