Edit: Leo
Beta: Linh sniper
Tới trung tuần bảy tháng.
Thuyền từ các nơi theo sông nhánh dần dần hội tụ về dòng chính, trên mặt sông xanh biếc, từng con thuyền song song lại nối đuôi nhau, vô cùng đồ sộ.
Ánh Hồng đi đến bên cạnh Phượng Tây Trác đang dựa vào lan can trông về phía xa, chỉ vào con thuyền hồng lam gần đó, nói: “Kia, kia chính là thuyền của Hải Đường.”
Nghe đồn Tam đại hoa khôi của Bách Hoa Châu đều là nhân gian tuyệt sắc, lại thêm mỗi người một sở trường, khiến cho nam nhi trong thiên hạ cúi đầu khâm phục. Đáng tiếc nàng ở trên thuyền lao động sắp nửa tháng, mà ngay cả góc áo của Thu Nguyệt đều không thấy, “Ôi, thuyền đang đến đây.”
Ánh Hồng cười lạnh nói: “Nàng ghen tị tiểu thư xếp hạng phía trên nàng, cho nên luôn tìm cơ hội khó xử chúng ta, ngươi cẩn thận chút, đừng để cho nàng bắt được nhược điểm.”
Phượng Tây Trác nói: “Không phải chứ? Tốt xấu gì chúng ta cũng nên thể hiện chút thủ đoạn trị nàng, không nên để cho nàng kiêu ngạo như vậy mới phải.”
Ánh Hồng lườm nàng một cái, “Hải Đường và tiểu thư đều là một trong Tam đại hoa khôi, thân phận ở trên chúng ta, ngươi bớt sinh sự đi. Bằng không ngay cả tiểu thư cũng không giúp được ngươi.”
Là giúp không hay là không muốn giúp? Ấn tượng của Phượng Tây Trác với Thu Nguyệt bỗng nhiên giảm mạnh.
“Ngươi gọi Mục Thiên tới đây.”
Mục Thiên chính là Mục đại ca trong miệng nhóm hán tử ở phòng bếp.
Phượng Tây Trác theo bản năng hỏi: “Để làm gì?”
Ánh Hồng gõ đầu nàng một cái, “Võ công của Mục Thiên cao cường, có hắn ở đây, Hải Đường mới không quá phận.”
Võ công cao cường? Ở trên giang hồ, võ công như hắn chỉ xếp vào hàng hai mà thôi, cho dù vết thương của nàng chưa lành, nhưng giải quyết vài người như hắn cũng không có vấn đề gì. Ôi, vì sao nàng như vậy lại chỉ có thể làm kẻ sai vặt, hắn lại là núi cho người ta dựa vào. Phượng Tây Trác xoa chỗ vừa bị gõ, buồn bực đi đến phòng bếp.
Mục Thiên ngoại trừ lúc ngủ, một ngày tám canh giờ đều trói mình ở phòng bếp cắt cắt xào xào, rất có vì phong phạm của thiên hạ đệ nhất đầu bếp.
Quả nhiên, Phượng Tây Trác đẩy cửa vào, thấy hắn đang dùng đao băm băm cái gì đó.
“Ánh Hồng cô nương tìm ngươi.” Nàng hô.
Mục Thiên buông đao, xoa xoa tay, nói cũng không nói một câu lướt qua người nàng.
Phượng Tây Trác nhìn phòng bếp trống rỗng, càng thêm buồn bực, “Tốt xấu gì cũng nên hỏi: ‘Tìm ta làm gì’ chứ.”
Phía sau truyền đến giọng nói vui vẻ của vài hán tử, “Tiểu Phong tìm chúng ta có chuyện gì?”
Phượng Tây Trác quay đầu lại, nghiêm túc nói: “Không có chuyện gì.”
Thật vất vả thoát khỏi dây dưa của đám người nhà bếp chạy đến đầu thuyền, dưới sự vây quanh của mọi người, Hải Đường đã đi qua cầu bắc giữa hai thuyền, đến trước mặt Ánh Hồng và Mục Thiên. Đôi mắt nàng sáng như châu, cười tươi như hoa, giữa trán vẽ một đóa hải đường đang nở rộ, y phục hồng phấn mỏng tang, kiều diễm ướt át. Lụa mỏng mặc trên người chẳng những không hiện ra nửa phần lỗ mãng, lại cảm thấy ung dung cao quý, ngạo bễ quần phương. Nàng liếc về phía Mục Thiên, quả nhiên là sóng thu lay động, ẩn tình đưa tình.
Phượng Tây Trác bất giác so sánh nàng với bức họa của Chung Lâm lang ở Chung phủ. Lập tức phân ra cao thấp, Hải Đường đẹp thì đẹp thật, nhưng là do tinh tế trang điểm mà thành, còn Chung Lâm lang đẹp tự nhiên tạo nên thần thái. Xem ra có thể trở thành hoàng hậu của một quốc gia, nhất định phải chọn một trong ngàn vạn.
Ánh Hồng cúi người hành lễ với Hải Đường, “Ánh Hồng cúi chào Hải Đường cô nương.”
Hải Đường không đáp lại mà hỏi thẳng, “Tiểu thư nhà ngươi đâu?”
“Thân thể của tiểu thư không khoẻ…”
“Thân thể không khoẻ còn chạy đến Phàn Châu xa xôi này làm gì? Không bằng sớm trở về, đỡ làm mất mặt Bách Hoa Châu ta.” Đôi mắt sáng ngời của Hải Đường ngưng lại.
Phượng Tây Trác mặc dù tránh ở phía sau Mục Thiên và Trương lão, cũng cảm thấy một một trận gió lạnh thổi tới.
Mục Thiên thấy vẻ mặt Ánh Hồng khó xử, tiếp lời: “Hải Đường cô nương nên lo cho bản thân mình trước thì tốt hơn.”
Vẻ mặt Hải Đường bỗng dưng biến đổi, hai con ngươi mông lung mờ mịt, nước mắt giống như có thể trào ra bất cứ lúc nào, “Ngươi… vì sao luôn giúp đỡ nàng?”
Mục Thiên lạnh lùng quay đầu đi chỗ khác.
Phượng Tây Trác nhìn vẻ giương cung bạt kiếm ở hai bên mà khẩn trương nhéo cánh tay Trương lão.
Trương lão chịu đau nói: “Tiểu Phong, ngươi làm cái gì?”
Phượng Tây Trác lấy lại tinh thần, trấn định nói: “Bị rút gân tay.”
Ánh mắt Hải Đường lập tức bắn về phía nàng, “Ngươi là người nào?”
Phượng Tây Trác nhìn thấy nước mắt trong con ngươi nàng chốc lát biết mất, tốc độ nhanh khiến cho người ta phải than thở: “Mới tới, râu ria. Các ngươi cứ tiếp tục, không cần để ý đến ta.”
Hải Đường lạnh nhạt nói: “Nếu là nha hoàn mới thu, cũng xem như là tỳ nữ của Bách Hoa Châu, vì sao thấy ta không hành lễ?”
Bách Hoa Châu phân ra hai hệ nam nữ, Tam đại hoa khôi đứng đầu hệ nữ, mà đám người Mục Thiên, Trương lão thuộc hệ nam, tuy rằng địa vị không bằng Tam đại hoa khôi, nhưng cũng không phải Tam đại hoa khôi có thể quản lý, bởi vậy Mục Thiên mới dám chống đối Hải Đường.
Ánh Hồng vội hỏi: “Nàng mới đến, quy củ còn chưa học xong.”
Hải Đường nhẹ nhàng bước lên, đi đến trước mặt Phượng Tây Trác, “Vậy để ta dạy dỗ nàng!” Vừa nói xong đã giơ tay lên, mắt thấy một bàn tay sẽ hạ xuống.
Phượng Tây Trác lập tức ngồi xổm xuống tránh đi, ôm đầu kêu lên: “Ôi mẹ ơi, tiên nữ muốn đánh người!”
Bàn tay của Hải Đường vung vào giữa khoảng không, đang muốn nổi giận, nghe thấy nàng gọi mình là tiên nữ, sắc mặt trở nên hòa hoãn một chút: “Đứng lên.”
Phượng Tây Trác vụng trộm giương mắt, thấy nàng ta mặc dù tỏ vẻ lạnh lùng, nhưng trong mắt lại có ý cười, cẩn thận đứng lên nói: “Tiên nữ tỷ tỷ…” Ta nhịn, ta nhịn, ta nhịn nhịn nhịn.
Hải Đường thu tay lại, hỏi: “Ngươi tên là gì?”
“Tiểu Phong.” Một tiếng này cũng không phải nàng đáp. Mọi người quay đầu, thấy một nữ tử mềm mại như nước, lung linh như ngọc đứng dựa vào khuông cửa, sau vẻ thanh lệ động lòng người lại có chút yếu ớt bệnh tật, càng khiến người ta thêm thương tiếc.
“Tiểu thư.” Ánh Hồng vội vàng bước đến, đỡ lấy nàng nói, “Bên ngoài gió lớn, sao tiểu thư lại ra đây?”
“Hiếm khi Hải Đường muội muội đến làm khách, ta sao có thể thất lễ.” Thu Nguyệt lạnh nhạt nói.
Hải Đường cười kiều diễm tiến lên, kéo tay Ánh Hồng ra, thay bằng tay của mình, nói: “Ta nghe nói tỷ tỷ bị bệnh, trong lòng lo lắng, cho nên mới lỗ mãng như thế, tỷ tỷ không nên để ở trong lòng.”
Phượng Tây Trác thấy vẻ mặt nàng liên tục thay đổi, đối với người ngoài thì lạnh lùng, với Mục Thiên thì điềm đạm đáng thương, đến bây giờ lại tỏ vẻ vô cùng thân thiết, mọi sắc mặt đều thể hiện vô cùng thuần thục, không khỏi bội phục.
Thu Nguyệt cười yếu ớt nói: “Tâm ý của Hải Đường muội muội, người làm tỷ tỷ như ta sao có thể không biết, nào có thể hiểu lầm?”
Trong khoảnh khắc, Hải Đường Thu Nguyệt hai mỹ nhân tuyệt sắc mang phong tư khác nhau đứng giữa thuyền hoa nhìn nhau mỉm cười.
Tiễn bước Hải Đường, nhìn thuyền hoa của bọn họ đi xa, nụ cười trên mặt Thu Nguyệt mới nhạt đi.
Mục Thiên tự trách nói: “Đều do ta vô năng.”
Thu Nguyệt nói: “Nàng là đối thủ của ta, cùng ngươi có quan hệ gì đâu?”
Vẻ mặt Mục Thiên càng uể oải.
Ánh Hồng nói: “Tiểu thư, bên ngoài gió lớn, để ta dìu người trở về phòng.”
Phượng Tây Trác thấy nàng đi như gió nhẹ liễu rủ, so với Chung phu nhân không biết đẹp mặt hơn bao nhiêu lần, tầm hiểu biết với hai chữ ‘mỹ nhân’ lại được nâng lên một tầng cao mới: “Trương lão, Bách Hoa Châu thường xuyên như vậy sao?”
Mục Thiên đang muốn rời khỏi, nghe vậy lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng: “Đã là hạ nhân, phải biết an phận.” Dứt lời, cũng không để ý xem nàng có phản ứng gì, xoay người bước đi.
Phượng Tây Trác nhìn bóng hắn rời đi nhe răng làm mặt quỷ.
“Ngươi chớ trách hắn, tính tình của hắn vốn như thế.” Trương lão an ủi.
Phượng Tây Trác nói: “Ta thấy hắn đối với tiểu thư rất dịu dàng.”
“Tất nhiên là không giống rồi.” Hắn nói nửa câu, lại thầm hối hận lỡ lời.
“Làm sao không giống?” Nàng lặng lẽ ghé đến bên tai Trương lão, nhẹ giọng nói, “Có phải hắn thích tiểu thư hay không?”
Trương lão khẽ quát: “Bớt nói bậy đi. Làm hạ nhân kỵ nhất là nói bậy sinh sự, ngươi phải nhớ cho kỹ!”
Phượng Tây Trác nhìn Trương lão cũng phẩy tay áo bỏ đi, thấp giọng oán giận: “Hạ nhân hạ nhân, còn tiếp tục bị gọi như vậy, ta cũng sắp quên mất ban đầu mình là cái gì!” Sau đó liên tục hô thầm ở trong lòng ta là cường đạo, ta là cường đạo rồi trở về phòng.
Một đêm trăng tàn, đèn đuốc trên sông sáng ngời.
Phượng Tây Trác bị Ánh Hồng chộp tới lau boong tàu.
“Ngươi cần phải lau thật cẩn thận, lau sạch mùi trên người Hải Đường vương lại đây!” Ánh Hồng kéo ghế dựa đến, vừa ngồi canh chừng vừa ăn hạt dưa.
Phượng Tây Trác một bên hắt nước một bên oán thầm cảnh hổ xuống đồng bằng.
“Đặc biệt là mấy nơi nàng đã đứng, đợi khi lên bờ, tốt nhất đem đổi mấy tấm ván gỗ mới.”
Phượng Tây Trác không nhịn được nói: “Thế chẳng bằng lúc trước không cho nàng lên thuyền.”
Ánh Hồng cười lạnh nói: “Ngươi biết cái gì? Ở Bách Hoa Châu, lời nói của Tam đại hoa khôi và tổng quản chính là trời, bọn họ muốn bóp chết chúng ta, cũng không phí một chút sức lực.”
“Tiểu thư của chúng ta là hoa khôi đứng đầu cơ mà.”
“Thì tính sao? Bách Hoa Châu cấm không được đấu đá nhau. Nếu Hải Đường thực sự muốn loại trừ chúng ta, tiểu thư không thể phản đối ngay mặt, chỉ có thể đem người bên cạnh nàng loại bỏ để trả thù thôi.”
“Hả? Vì sao ta cảm thấy… xui xẻo nhất vẫn là chúng ta?”
Ánh Hồng thở dài: “Đúng là như thế. Hoa khôi của Bách Hoa Châu đều là trăm ngàn dặm mới tìm được một, bồi dưỡng từ nhỏ, tự nhiên không thể chịu tổn hại bất cứ phân nào. Nhưng chuyện gà nhà đá nhau lại không thể tránh khỏi, cho nên đã xuất hiện một quy củ bất thành văn như thế.”
Phượng Tây Trác cũng thở dài đặt mông ngồi xuống sàn tàu.
“Ngươi thở dài thì thở dài, nhưng không được nhàn hạ đâu đấy.” Ánh Hồng nhắc nhở.
“Đã biết, vẫn đang lau đây.” Nàng cầm khăn lại bắt đầu lau lung tung.
“Ánh Hồng, ngươi lại bắt nạt Tiểu Phong.” Thu Nguyệt khoác một chiếc áo choàng tím, cầm trên tay đèn lồng cát tường, từ bên trong khoang thuyền khoan thai đi ra, “Tiểu Phong, ngươi nghỉ ngơi một chút đi.”
Phượng Tây Trác lập tức buông khăn lau, nằm xuống mặt sàn theo hình chữ đại (大), “Tiểu thư thật là Bồ Tát đại từ đại bi.”
Ánh Hồng kéo ghế dựa để cho Thu Nguyệt ngồi xuống, rồi quay sang Phượng Tây Trác dậm chân nói: “Nhìn bộ dạng này của ngươi xem, còn ra thể thống gì!”
Phượng Tây Trác chậm rãi ngồi dậy.
Thu Nguyệt hơi siết lại áo choàng phủ trên vai, “Ánh Hồng, ta đói bụng, muốn ăn bánh phù dung, ngươi đi phòng bếp làm một ít.”
Ánh Hồng đáp lời, trước khi đi vẫn không quên trừng mắt nhìn Phượng Tây Trác.
“Ngày mai thuyền sẽ ngừng lại ở Thủy Tú thành, ngươi có thể rời đi.”
Phượng Tây Trác ngẩn người, xoay người nhìn nàng, “Ta chưa nói muốn đi.”
“Ta không muốn giữ ngươi.”
“Vì sao? Chẳng lẽ ta ăn quá nhiều? Nhưng ta làm cũng không ít.”
Ánh mắt Thu Nguyệt dừng lại ở giữa mi tâm nàng, “Ta hỏi ngươi, ngươi nói ngươi rơi xuống nước bởi vì biểu ca ham vinh hoa phú quý, vứt bỏ ngươi, là thật là giả?”
Đôi mắt của Thu Nguyệt có ma lực khiến lòng người kinh sợ, khiến nàng không chỗ nào che giấu. Phượng Tây Trác liếm liếm môi nói: “Vì sao hỏi như vậy?” Nàng để lộ sơ hở chỗ nào?
“Ánh mắt của ngươi nói cho ta biết. Nó không có đau thương của người đã từng yêu.”
“Cái này…”
“Theo ta biết, quan lại phú hào ở Tân Ung không có nhà nào họ tang. Nhưng nếu nói gần đây, thật ra có một nhà, đó là chủ nhân mới của Tân Ung La quận vương. Khéo là, tục danh của Thế tử phủ La quận vương đồng âm với biểu ca của ngươi. Tang Trì Bội, Thượng Sí Bắc.”
Phượng Tây Trác á khẩu không trả lời được. Lúc ấy rốt cuộc ma xui quỷ khiến thế nào khiến nàng nghĩ ra cái tên ngu ngốc như vậy.
“Ta mặc dù không biết lai lịch của ngươi, có điều nhìn cách ngươi giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ hào sảng, nói vậy không phải người nhà võ tướng cũng là người trong giang hồ.”
Phượng Tây Trác bội phục sát đất. Không ngờ nàng và Thu Nguyệt mới chỉ gặp hôm nay, mà đã bị lộ hơn nửa.
“Nếu ngươi muốn trốn họa, Bách Hoa Châu cũng không phải nơi tốt lành, ngươi vẫn nên sớm rời đi.” Thu Nguyệt thấy nàng không phản bác, ác cảm bởi vì nàng giấu diếm thân phận giảm đi vài phần, thở dài: “Nếu ngươi muốn tìm một chỗ sống yên, Bách Hoa Châu càng không phải sự lựa chọn tốt.”
“Thật ra…” Phượng Tây Trác giống như đứa trẻ làm chuyện sai trái, nhỏ giọng nói: “Ta chỉ là muốn đến tham gia Bán Nguyệt yến, nếu có thể thuận tiện nếm thử thức ăn của Ngũ đại danh điếm càng tốt.”
Thu Nguyệt ngẩn ra, chợt che miệng cười khẽ.
Phượng Tây Trác suy sụp nói: “Tiểu thư không tin ta?”
“Không, ta tin ngươi.” Thu Nguyệt nói, “Người ta thường thích nhìn vấn đề theo hướng phức tạp, không biết rằng đôi khi sự thật lại rất đơn giản.”
Phượng Tây Trác gật đầu nói: “Thật là thâm ảo. Ý của tiểu thư có phải là Bách Hoa Châu nhìn có vẻ phức tạp, thật ra rất đơn giản hay không?”
Vẻ mặt Thu Nguyệt Sắc ảm đạm nói: “Không, Bách Hoa Châu từ trước đến giờ chỉ có phức tạp, không có đơn giản.”
“Nhưng là ta nghe huynh đệ trong bang nói, hoa khôi của Bách Hoa Châu kinh diễm thiên hạ, từ hoàng thân quốc thích cho tới tiểu thương buôn bán đều lấy kính làm lễ, là những nhân vật xuất chúng nhất Đại Tuyên.” Câu nói này thừa nhận nàng xuất thân giang hồ.
Thu Nguyệt nói: “Những người đó kính, không phải Thu Nguyệt, không phải Hải Đường, cũng không phải Vũ Vô Hạ, mà là danh hào Tam đại hoa khôi mà thôi. Người trong thiên hạ quan tâm, không phải tài nghệ của chúng ta, mà là danh hào Tam đại hoa khôi. Mặc dù nghe rất nở mày nở mặt, nói trắng ra cũng chỉ là kỹ nghệ mà thôi.”
Phượng Tây Trác nghe nàng đem chính mình so sánh với kỹ nghệ, không khỏi ngạc nhiên.
“Ngươi cho rằng ta vì sao mà bệnh?” Nàng cười khổ nói, “Ba người chúng ta, ta giỏi thi từ, Hải Đường giỏi ca vũ, Vũ Vô Hạ giỏi đánh đàn, trước nay, bởi vì văn nhân đông đảo, ta mới miễn cưỡng đứng đầu. Nhưng khi đang ở đỉnh cao nhất cũng là lúc dễ thất thủ nhất, một khi như thế có thể muôn đời muôn kiếp không gượng dậy được!”
Phượng Tây Trác nghẹn họng nhìn nàng: “Chẳng lẽ nhiều ngày ngươi đóng cửa không ra là vì chuẩn bị thi từ cho Bán Nguyệt yến?”
“Trên thực tế, từ nửa năm trước, ba người chúng ta đã bắt đầu âm thầm chuẩn bị. Bảy bước làm thơ, còn phải làm ra một tác phẩm xuất sắc, chuyện này chẳng những phải nhờ vào tư chất kinh người, còn phải dựa vào thiên thời địa lợi nhân hoà, trên đời này nào có việc hoàn mỹ như vậy? Thế nhân cho rằng ta nhặt hoa thành thơ, nâng chén thành từ, thật ra đều do ta đã nghĩ sẵn biện pháp ứng đối, lại có người trợ giúp mà thôi.”
Phượng Tây Trác đột nhiên cảm thấy thấy cường đạo mới là nghề nghiệp hạnh phúc nhất thiên hạ.
“Trong Bán Nguyệt yến, tài tử thiên hạ hội tụ, muốn khiến cho bọn họ nhìn với cặp mắt khác xưa, khó khăn như thế nào khỏi nói cũng biết!” Thu Nguyệt cười khổ nói, “Nhưng câu hay khó được, ta lại không phải Trạng Nguyên, ép buộc bản thân suy nghĩ quá mức, mới thành tật.”
“Không bằng đổi nghề đi?”
“Ngươi cho rằng Thu Nguyệt còn có thể làm cái gì?”
Phượng Tây Trác muốn nói cường đạo, nhưng nhìn dáng người yểu điệu của nàng, lại nuốt trở vào.
“Bán nghệ không bán thân chính là hoa khôi. Một khi không còn là hoa khôi, cũng chỉ có thể là…” Nửa câu sau nàng không nói, nhưng ý nghĩa thê lương của nó, khiến lòng người lạnh giá.
Ánh Hồng đột nhiên bước ra từ trong khoang thuyền, trên tay cầm một đĩa bánh phù dung nóng hầm hập: “Bán Nguyệt yến là nơi tài tử hội tụ, tất nhiên sẽ có người khiến tiểu thư để mắt tới, đến lúc đó tiểu thư có thể rời khỏi nơi này.”
“Thiên hạ có mấy người có thể khiến cho Bách Hoa Châu đồng ý thả hoa khôi?” Thu Nguyệt tự giễu cười, “Cho dù có, lại làm sao có thể để ý đến ta.”
Ánh Hồng nói: “Chuyện này khó nói, nói không chừng Trưởng Tôn công tử…”
“Đừng vội nói bậy!” Thu Nguyệt liếc nhìn Phượng Tây Trác.
Ánh Hồng vừa xuất hiện không lâu, bởi vậy không nghe được nàng vạch trần thân phận của Phượng Tây Trác, chỉ nghĩ là tiểu thư thẹn thùng, cười che miệng lại, “Ta không nói, chờ coi là được. Tiểu thư không phải đói bụng sao, mau nếm thử bánh phù dung.”
Thu Nguyệt cầm một chiếc, đưa tới trước mặt Phượng Tây Trác, “Ngươi cũng thử xem.”
Phượng Tây Trác nói lời cảm ơn nhận lấy, cắn một miếng, cảm thấy ăn rất ngon, cho nên không khách khí cầm thêm một chiếc nữa. Khiến cho Ánh Hồng tức giận đến nỗi thiếu chút nữa ném cái mâm qua.