Sơ Lễ

Chương 57: PN 7



Thời Sơ Thần cho rằng người thích Đàm Lễ sẽ không nhiều. Dù sao đi nữa thì anh cũng không hòa đồng cho lắm, con người anh như vậy nếu đặt trong tiểu thuyết hoặc phim truyền hình thì rất thu hút người khác, nhưng mà trong cuộc sống hiện tại, Thời Sơ Thần cảm thấy người có thể thích anh ấy như cô có lẽ chẳng nhiều đâu.

Không nhiều cái khỉ gì chứ!

Tất cả những tin tức mà Kiều Tiểu Yến đưa đến đều cho thấy rõ ràng rằng người thích anh ấy quá nhiều.

Ngày hôm đó còn để cô gặp phải.

Chiều thứ sáu Thời Sơ Thần không có tiết, ăn cơm trưa xong thì đi từ trường học về lại thành phố, trước kia đều là người bạn trai Đàm Lễ vô cùng chu đáo đến đón cô. Nhưng hôm nay anh lại tình cờ không đến được.

Tài xế riêng đến đón Thời Sơ Thần và đưa cô về, vừa chợp mắt ngủ trưa một giấc tỉnh dậy thì vừa đúng lúc đến trụ sở chính của trường để tìm Đàm Lễ.

Ít nhiều gì Thời Sơ Thần vẫn có không ít những khuyết điểm nhỏ, ví dụ như không phải là trường hợp đặc biệt thì thường đến muộn. Đàm Lễ cũng rất bao dung điểm này của cô, khi đón cô mà có phải đợi lâu cũng không phàn nàn.

Để cho Đàm Lễ không phải đợi cô, Thời Sơ Thần đặt ba cái đồng hồ báo thức để đi ra ngoài đúng giờ, cuối cùng cũng kịp đến tầng dưới trước khi anh tan lớp.

Nhấn nút nguồn điện thoại để xem giờ thì vẫn còn vài phút nữa anh mới hết ca. Thời Sơ Thần đứng trên bậc thềm, đế giày của cô nửa trên nửa dưới bậc thềm.

“Bác ơi, bác thấy cháu thế này xinh không ạ?” Không xa có một cô gái mặc đồng phục trường cấp ba vuốt tóc hỏi người phụ nữ trung niên khí chất tao nhã bên cạnh.

“Rất xinh đấy.” Người phụ nữ khẽ cười, nhẹ nhàng nói.

Người phụ nữ nói xong nhìn thấy Thời Sơ Thần, đúng lúc cô đang nhìn sang. Thời Sơ Thần có cảm giác như đang nhìn trộm mà bị bắt gặp. Cười cười rồi rời ánh mắt đi.

Một vài sinh viên lác đác đi ra từ trong tòa nhà, dần dần người ngày càng nhiều, Thời Sơ Thần lùi về phía sau hai bước, đợi đến khi tất cả đã đi ra hết, đám người khôi phục lại trạng thái thưa thớt.

Đàm Lễ có hơi vội vàng, thu dọn đồ đạc xong đi ra cũng đã cách lúc tan lớp mấy phút rồi.

Thời Sơ Thần nhìn thấy anh, vừa mới định giơ tay lên thì đã nghe thấy giọng nói của cô gái học sinh cấp ba lúc nãy ở bên kia: “Anh Đàm Lễ ơi~”

Anh, anh ơi, anh Đàm Lễ, anh Đàm Lễ ơi, trong bốn cách xưng hô này, không bình thường nhất chính là bốn chữ “Anh Đàm Lễ ơi”.

Anh ơi cái đầu ấy.

“Mẹ.” Đàm Lễ khẽ nhíu mày.

“Tan lớp rồi à.” Trương Bội Niên bước lên phía trước: “Hôm nay tình cờ đi dạo quanh trường cùng Thiến Thiến, năm sau con bé chuẩn bị thi vào Tư Đại.”

“Anh Đàm Lễ ơi, lâu quá không gặp nhỉ.” Cô gái tên Thiến Thiến chào hỏi anh.

Đàm Lễ nghĩ lại tất cả thông tin về cô bé này, mơ hồ nhớ ra đúng là người như này, mẹ cô ấy với mẹ của anh đã từng là bạn tốt, chỉ là sau này gia đình anh phá sản, mối quan hệ bạn tốt của hai bà mẹ ngày càng nhạt đi.

“Mẹ đợi con một chút.” Đàm Lễ chào hỏi xong rồi bước những bước dài về phía bên kia.

“Đợi lâu lắm rồi hả?” Anh kéo tay Thời Sơ Thần lên: “Có lạnh không?”

“Anh… Đàm Lễ ơi?” Thời Sơ Thần nhướng mày nhỏ giọng nhại lại một câu.



Hình như sau khi họ hẹn hò, cô luôn gọi thẳng tên của anh.

“Anh không thân với cô ấy.” Đàm Lễ giải thích: “Mẹ anh ở bên kia đấy, qua chào hỏi nhé?”

Thời Sơ Thần bị anh cầm tay, đi đến trước mặt Trương Bội Niên.

“Mẹ, đây là Thời Sơ Thần.” Đàm Lễ nắm tay cô: “Đây là mẹ anh.”

“Cháu chào bác ạ.” Thời Sơ Thần lộ ra cử chỉ trang nhã mà chào hỏi, rồi nhìn cô gái học sinh cấp ba bên cạnh một cái nói: “Chào em.”

Sắc mặt em gái này không được tốt cho lắm.

Đàm Lễ cúi đầu nói với Thời Sơ Thần một câu: “Cô ấy học lại một năm, ngày sinh cũng lớn hơn em đấy.”

Thời Sơ Thần nghe xong lại nhìn anh thêm một lần, Đàm Lễ không biết rằng mình lại nói sai điều gì.

“Cháu chính là Sơ Sơ à? Đàm Lễ có nhắc đến cháu với bác rồi, sự xinh đẹp của cháu nó chỉ nói được đến một phần mười thôi kìa.” Trương Bội Niên nhìn cô, cô thật yeutruyen.net sự còn xinh đẹp hơn so với hình dung qua lời Đàm Lễ.

Thời Sơ Thần cũng không xấu hổ với lời khen ngợi của người khác, cô tiếp nhận tự nhiên.

“Bác ơi~” Cô gái gọi là Thiến Thiến kéo vạt áo của Trương Bội Niên, khẽ gọi một câu.

“Vốn là đang cùng mẹ của Thiến Thiến uống trà chiều ở bên kia, vừa hay Thiến Thiến muốn đi tham quan Tư Đại một chút, nhân tiện ăn tối cùng con.”

Trương Bội Niên không để ý Thiến Thiến, quay sang nói với Đàm Lễ và Thời Sơ Thần: “Nhưng mà hai con còn có buổi hẹn, vậy không làm phiền các con nữa, mẹ đưa Thiến Thiến về nhà.”

Sắc mặt của cô gái gọi là Thiến Thiến kia lại càng không tốt hơn.

Lúc Trương Bội Niên đi còn nói với anh rằng: “Hôm khác đưa Sơ Sơ về nhà ăn cơm nhé.”

Ơ động đất à, đấy là quảng cáo web đang đi lên

Thiến Thiến cũng không thể nói gì, dù sao đi nữa người trước mặt cũng không phải mẹ của mình, nếu không cô ta đã sớm tỏ thái độ rồi.

“Thiến Thiến, bác cảm thấy, con bây giờ đang học lại lớp 12, quan trọng nhất vẫn là chuyện học hành, tâm tư đều dồn hết vào việc học mới có hi vọng đỗ vào Tư Đại đúng không nào?” Trương Bội Niên cười với cô ta, gạt chủ đề sang một bên rồi giả vờ vô thức lẩm bẩm một câu: “Con mắt của Đàm Lễ nhà chúng ta tốt thật đấy.”

Trương Bội Niên nói câu nào cũng hợp lý, không có câu nào là khó nghe, Thiến Thiến cũng không có cách nào phản bác lại được. Trước kia cô ta rất thích Đàm Lễ. Từ những lời nói lạnh lùng mà chẳng nhiều của anh kích thích hứng thú của cô ta. Vốn cô ta luôn cho rằng Đàm Lễ cảm thấy cô ta còn nhỏ nên mới không có thú vị, hôm nay mới biết rằng không phải, bạn gái anh thế mà lại còn nhỏ hơn mình.

Đàm Lễ đưa Thời Sơ Thần đi đến nơi để xe rồi mở cửa cho cô, anh nhận ra rằng cô hình như đang không vui, lờ mờ cảm thấy có lẽ là ghen rồi.

Trong ấn tượng của anh, một Thời Sơ Thần hai sáu hai bảy tuổi hình như chưa biết ghen bao giờ.

Nhưng mà Thời Sơ Thần hiện tại mới mười tám tuổi, cô không có kinh nghiệm yêu đương, lại có tính cách chưa mấy trưởng thành.

“Em giận đấy à?” Đàm Lễ hỏi cô.

“Không.”

Giận rồi, chắc chắn là giận rồi.



Đàm Lễ có hơi căng thẳng nhưng lại vụng trộm chút vui vẻ.

Chiếc xe từ từ lái vào bãi đỗ xe ngầm, vẫn còn sớm cho nên chỗ đỗ xe vẫn có nhiều lựa chọn, Đàm Lễ cho xe dừng ở gần một góc riêng biệt, sau khi tắt máy, tay của Thời Sơ Thần vừa đặt lên khoá cửa, đang muốn xuống xe thì bị anh kéo lấy cổ tay, xe ô tô lại bị khoá vào.

Thời Sơ Thần ngoảnh đầu nhìn anh.

“Đừng giận nữa mà Sơ Sơ.”

“Em không…” Thời Sơ Thần đang muốn phủ nhận nhưng lại cảm thấy mình biểu hiện rõ ràng như thế, hoàn toàn là ngược lại.

“Anh thích em gái kia đấy à?”

Thời Sơ Thần hỏi anh.

Thời Sơ Thần rất thích Đàm Lễ, hơn nữa còn càng ngày càng thích, thích đến nỗi cô rất để ý đến mấy chuyện này.

“Đương nhiên không thích rồi.” Đàm Lễ trả lời dứt khoát: “Anh với cô ấy thật sự không thân lắm.”

“Không thân mà anh còn biết người ta lớn hơn em à?”

Đàm Lễ cảm thấy oan uổng nói: “Sinh nhật cô ấy sau Tết âm lịch vài ngày, hồi nhỏ mẹ cô ấy đến nhà anh sau Tết, mẹ anh luôn chuẩn bị bánh kem cho cô ấy, vậy nên anh mới nhớ chứ.”

“Chuyện hồi nhỏ mà anh vẫn còn nhớ kĩ thế à.” Thời Sơ Thần bĩu môi.

“Anh…” Đàm Lễ muốn giải thích, nhưng lại thấy rằng giải thích cũng chẳng có ích bằng một câu xin lỗi: “Lỗi của anh, anh không nên nhớ, bỏ qua cho anh nhé Sơ Sơ, hm?”

“Liệu anh có thấy em làm loạn vô lý không?” Thời Sơ Thần ngẩng đầu nhìn yeutruyen.net anh: “Liệu có cảm thấy em nhỏ tuổi không hiểu chuyện không?”

Đàm Lễ kinh ngạc rằng sao Thời Sơ Thần lại nghĩ như vậy, nhưng ngẫm lại, bây giờ cô mới chỉ mười tám tuổi thôi.

“Tất nhiên là không rồi.” Đàm Lễ xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Em rất hiểu chuyện, cũng không nổi loạn vô lý, là anh không tốt, đừng giận nữa nhé, được không?”

Thời Sơ Thần cũng không phải là người thích làm quá, cô hiểu rõ ghen một chút sẽ vui vẻ, ghen quá nhiều sẽ tổn thương nhau, cơn ghen của cô nhanh đến cũng nhanh hết.

“Sau này…” Thời Sơ Thần chọc chọc ngón tay vào ngực anh nói: “Nếu như anh khiến em tức giận, anh phải dỗ em nhiều hơn nhé, em rất dễ dỗ đấy, mẹ em nói là em chỉ ăn mềm không ăn cứng.”

“Được.” Đàm Lễ xoa mặt cô.

“Dỗ em đi.” Thời Sơ Thần khẽ nói rồi chu mỏ lên.

Đàm Lễ tiến đến hôn lên môi cô, thuận tay đỡ sau đầu cô.

Số lần hôn môi của hai người đã không tính rõ ràng được nữa, Thời Sơ Thần từ sự non nớt lúng túng của trước kia đến bây giờ lại vô cùng thành thạo mà phối hợp tận hưởng, thậm chí còn chủ động.

Cùng với quan hệ ngày càng thân mật giữa hai người, một loại dục vọng mãnh liệt nào đó cũng ngày càng hiện rõ, Thời Sơ Thần không ngốc, cô biết rằng loại dục vọng này là gì. Nhưng giữa hai người, những chuyện như ôm hôn sờ đã đều xảy ra rồi, chỉ còn bước cuối cùng…

Thời Sơ Thần thỉnh thoảng sẽ nghĩ, lẽ nào Đàm Lễ không hề có loại dục vọng này sao?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv