Nếu phải hỏi Thời Sơ Thần xem có khác biệt gì giữa trước và sau khi đăng ký kết hôn không, dường như là không. Cô thì khá háo hức mong chờ những cảm giác mới lạ, nhưng thực tế đăng ký xong thì thấy vẫn như vậy, ngoại trừ việc đứng trong hàng ngũ những người phụ nữ đã có gia đình, mối quan hệ giữa cô và Đàm Lễ vẫn không có bất kỳ thay đổi.
Như đã nghe trong talk show lần trước, so với việc đăng ký kết hôn mà nói, ăn lẩu Tứ Xuyên hay là dạ dày bò còn quan trọng hơn. Nếu phải giải thích rõ hơn về sự khác biệt, có thể nói là có cảm giác nghi thức hơn trong việc ân ái vào ngày đăng ký kết hôn.
Đương nhiên, cơ thể bọn họ phù hợp đến nỗi cứ như sinh ra để dành cho nhau vậy, một khi đã quấn quýt là khó để kiềm chế được. Bản thân Thời Sơ Thần vẫn ổn, nhưng sợ anh cày cấy quá độ, dù sao xét về tuổi tác mà nói, Đàm Lễ đã là người sắp đầu bốn rồi.
Cô từng hỏi có cần phải tiết chế một chút không, Đàm Lễ cau mày suy nghĩ một lát, sau đó nói với cô: “Anh đã rất kiềm chế rồi.”
…Tốt, thế thì cứ vậy đi..
Việc đăng ký kết hôn đối với Đàm Lễ mà nói là thay đổi rất lớn, chỉ cần vào ngày đăng ký kết hôn cô gọi anh hàng trăm lần “Chồng ơi”, anh liền cảm thấy việc đăng ký kết hôn thực sự quá muộn.
Thời Sơ Thần và Tần Tinh cùng đăng ký kết hôn vào một ngày, vốn dĩ chỉ là một câu nói đùa, thời điểm nói ra, cả hai người cảm thấy vô cùng khả thi.
Đây là điều mà Đàm Lễ và Mạnh Dịch Nghiêu đều không ngờ tới. Họ hơi không thể hiểu nổi phụ nữ. Quần áo, túi sách không thể đụng hàng, mà ngày kỉ niệm đăng ký kết hôn lại có thể làm trùng ngày nhau.
Tuy đăng ký kết hôn cùng ngày, nhưng Tần Tinh tổ chức đám cưới trước.
“Cậu giúp tớ ngắm xem, bộ này như thế nào?” Tần Tinh bỏ mấy mẫu váy cưới ra cho Thời Sơ Thần xem, váy cưới đều đặt nhà thiết kế nước ngoài làm riêng, phải đợi Tần Tinh xác định rồi mới lên mẫu. May váy cưới theo yêu cầu tốn rất nhiều thời gian, thời gian có chút gấp rút.
Thời Sơ Thần gõ máy tính, nhìn lướt qua ba bản thảo mẫu: “Tất cả đều rất đẹp.”
“Cậu đừng nói lấy lệ chứ, giúp tớ xem đi.”
“Vậy thì cái này đi, cái đuôi cá cũng đẹp.” Thời Sơ Thần chọn ra một tấm.
“Ừ, tớ cũng thấy đẹp, nhưng tớ sợ chỗ bụng này hơi căng quá, đuôi cá hơi kén chọn dáng người.” Tần Thanh sờ sờ bụng của mình.
“Cậu không béo.” Thời Sơ Thần nhìn vào bụng cô ấy.
Tần Tinh lắc đầu, “Nhưng lễ kết hôn vào hai tháng nữa, lúc đó tớ cũng đã hơn bốn tháng rồi, bụng hẳn là khá rõ rồi.”
“Vậy thì cái này.” Thời Sơ Thần chỉ chỉ vào cái còn lại.
“Cái này, sẽ quá hở không?”
“Vậy thì cái này.” Thời Sơ Thần chọn một cái khác.
Tần Tinh chọn tới chọn lui liền bực bội, “Quả nhiên là không nên mang thai trước khi chưa kết hôn. Đám cưới cũng phải làm vội vàng như vậy. Như cậu có phải tốt không, không cần lo lắng gì cả.”
Thời Sơ Thần xem ra thật sự không vội, thậm chí cô và Đàm Lễ còn chưa định tổ chức đám cưới trong năm nay.
Đương nhiên, nếu lúc đó bọn họ có thể lường trước được điều sẽ xảy ra vào năm 2020, thì họ sẽ không có ý tưởng như vậy. Chẳng qua đây đều là sau này mới nói.
Đám cưới của Mạnh Dịch Nghiêu và Tần Tinh dự kiến vào đầu tháng 10.
Mùa hè vừa trôi qua, gió thu thoảng qua, khí hậu rất phù hợp để tổ chức đám cưới.
Hai ngày trước đám cưới, Thời Sơ Thần và Tần Tinh ở nhà họ Thời.
“Căng thẳng không? Chưa đến mấy tiếng đồng hồ nữa là gả đi rồi.” Thời Sơ Thần cùng Tần Tinh nằm trên giường đắp mặt nạ.
“Nói thật thì, có hơi căng thẳng.”
Chu Thu Bình gõ cửa mang sữa vào: “Hai đứa uống sữa đi, tối nay ngủ sớm một chút.”
“Mẹ…” Thời Sơ Thần tháo mặt nạ ra, ”Đến nằm một lát đi.” Cô vỗ vào vị trí giữa mình và Tần Tinh.
Chu Thu Bình mỉm cười dựa vào giữa hai bọn họ, vai bị bọn họ mỗi người một bên dựa vào.
“Đều là người kết hôn rồi, vẫn còn làm nũng nữa.”
Chu Thu Bình vuốt vuốt tóc Tần Tinh, “Ngày mai Tần Tinh của chúng ta phải gả đi rồi.”
“Dì Thu, cám ơn dì.” giọng Tần Tinh có chút nghẹn ngào.
Tần Tinh cảm ơn cái gì, mọi người đều biết. Hôn lễ vốn dĩ hủy bỏ nghi lễ đón dâu, thứ nhất Tống Tinh Tinh vẫn ở chỗ Tần Hải, hai cũng là vì chỗ của Tần Hải quá nhỏ, căn hộ hơn 60 mét vuông, phòng của Tần Tinh quá nhỏ. Manh Dịch Nghiêu và Tần Tinh ngược lại không có ý kiến gì, người trẻ tuổi vốn đã không mấy mặn mà với những quan niệm truyền thống này. Hai người duy nhất phản đối việc hủy bỏ nghi lễ này là Thời Đại Cường và Chu Thu Bình, họ lại còn đề xuất Tần Tinh có thể xuất giá từ nhà họ Thời.
Bằng cách này, cũng chính thức nói với mọi người rằng hậu thuẫn phía sau của Tần Tinh chính là Thời gia.
“Lại còn cảm ơn, giả tạo quá.” Thời Sơ Thần cười thò đầu ra nhìn cô: “Ơ kìa, không phải chứ, cậu còn muốn khóc à?”
“Cậu đáng ghét!” Tần Tinh bị phát hiện, cũng không giấu diếm, cầm giấy ăn lau nước mắt.
“Không đến mức vậy đâu, ai cũng biết Tần Tinh cậu là chị em cùng cha khác mẹ của Thời Sơ Thần tớ mà…” Cô đột nhiên quay đầu lại hỏi Chu Thu Bình, “Là cùng cha khác mẹ phải không ạ?”
“Thời Sơ Thần, con muốn ăn đòn phải không?” Chu Thu Bình giả vờ đánh cô.
Tần TInh bị cô chọc cho tức nổ bong bóng mũi.
“Được rồi, từ hôm nay trở đi, tớ giao vị trí đại công chúa trại lợn nhà họ Thời cho cậu. Ngày mai đại công chúa của nhà họ Thời xuất giá trước, nửa năm nữa tiểu công chúa sẽ xuất giá.” Thời Sơ Thần bày ra bộ mặt biểu dương với cô.
Tần Tinh không biết có phải ông trời cảm thấy xuất thân của cô quá đau buồn nên quyết định đền bù để cô có được người nhà tốt như này và một người đàn ông yêu cô như vậy hay không.
“Được rồi được rồi, đừng ồn ào nữa, ngày mai là ngày trọng đại, đi ngủ sớm đi.”
Chu Thu Bình đẩy đẩy Thời Sơ Thần ra: “Con đấy, con cú đêm này về phòng mình ngủ đi. Tần Tinh là phụ nữ mang thai lại là cô dâu, cần phải nghỉ ngơi thật tốt.”
“Vâng ạ, vậy con về phòng tìm chồng con đây.” Thời Sơ Thần cầm điện thoại di động nhảy ra khỏi giường, Đàm Lễ cũng ở trong nhà, nếu không phải nghĩ đến Tần Tinh không có chồng bên cạnh, Thời Sơ Thần mới chẳng muốn buông chồng mình, ngủ cùng với cô ấy đâu.
“Chồng con đang chơi bài với bố con kìa.”
“……” Thật là rất thú vị.
Thời Sơ Thần chạy đến phòng khách, hai người đang ngồi xếp bằng trên đất, cô ngồi giữa hai người, nhìn đi nhìn lại quân bài trên tay hai người.
Thời Đại Cường vẫn còn ba quân bài trong tay: “Đôi ba.”
Đàm Lễ nhìn quân bài trong tay, lắc đầu.
Được rồi, đôi ba không có khả năng.
Thời Đại Cường ném xuống quân bốn bích cuối cùng: “Ta lại thắng rồi, đưa tiền đây.”
Đàm Lễ cầm điện thoại lên, gửi một phong bao đỏ cho Thời Đại Cường. Thời Sơ Thần nhìn trên màn hình điện thoại của anh thấy anh gửi một phong bao đỏ. Có thể, đây là cách gửi tiền cho bố vợ.
“Được rồi được rồi, không đánh nữa.” Thời Đại Cường nhận được phong bao đỏ, đứng dậy nhìn Thời Sơ Thần: “Kỹ năng đánh bài của chồng con, aiya, phải luyện tập nhiều.”
Sau khi Thời Đại Cường rời đi, Thời Sơ Thần hỏi Đàm Lễ: “Anh đã thua bao nhiêu rồi?”
Đàm Lễ tính toán một chút: “Không nhiều, dưới một trăm, không đến một vạn.”
Thời Sơ Thần khen anh thật tuyệt.
“Một vạn tệ có thể mua được vui vẻ cho bố, rất đáng giá.”
Đàm Lễ thu gọn những quân bài trên sàn lại, vòng tay qua vai cô: “Tiền đã tiêu rồi, nghĩ cách lấy lại là được.”
Thời Sơ Thần cảm thấy có điều gì đó trong lời nói của anh: “Tiền anh đã tiêu rồi, đừng hòng bảo em trả lại.”
“Không cần em trả tiền, anh cần thứ khác.” Đàm Lễ bế cô đi lên cầu thang tầng hai.
********
Đám cưới của Tần Tinh kết thúc không bao lâu, Thời Sơ Thần liền đầu tư vào một dự án hợp tác với một công ty điện ảnh và truyền hình.
Bộ phim sẽ chuẩn bị khai máy vào khoảng cuối năm sau, nhưng các khâu chuẩn bị sơ bộ đã bắt đầu rồi.
Mấy ngày liền Thời Sơ Thần phải họp với nhân viên phòng thu của Giang Nhất Triệt, luôn họp từ sáng đến tối muộn.
Đàm Lễ giống như có chút ghen tuông.”Đạo diễn chính là người đàn ông có ngón tay đẹp đó à?”
Thời Sơ Thần nghĩ một lúc mới nhớ ra câu nói đùa của mình lúc đó.
“Đừng đùa nữa.” Cô nhướng mày cười nói: “Người ta đã kết hôn rồi, kết hôn với nhà thiết kế của anh đấy, đầu năm sau sẽ tổ chức đám cưới.”
“Kết hôn rồi sao?”
Thật ra Đàm Lễ và Hạ Tiêu cũng chưa gặp nhau nhiều lần, họ gặp nhau trước khi sửa sang biệt thự và bàn bạc kế hoạch, sau khi bắt đầu xây dựng, Đàm Lễ đã giao toàn quyền cho cô, phần lớn đều liên lạc trên WeChat.
Ơ động đất à, đấy là quảng cáo web đang đi lên
“Thế nào? không kết bạn với người ta à? Chẳng phải quan hệ quen thân đến mức mấy phòng ở dưới đều nói với người ta rồi sao?” Thời Sơ Thần trêu chọc anh.
Đàm Lễ nghiêm mặt yeutruyen.net nói với cô: “Anh thật sự không quen cô ấy.”
“Em nói đùa thôi, con cái người ta hình như đã lớn rồi.” Thời Sơ Thần vòng tay qua cổ anh: “Hơn nữa, anh cho rằng có bao nhiêu người tốt như em thích anh nhiều như vậy chứ.”
Đàm Lễ yeutruyen.net cũng không biết lời nói đó đang khen hay đang làm tổn thương anh, nhưng lại hữu dụng một cách khó hiểu.
Vào thứ Sáu, Đàm Lễ được mời về trường cũ để thuyết giảng, Tư Đại mời những đại diện xuất sắc nhất từ trong những khóa sinh viên tốt nghiệp của trường đến thuyết giảng cho sinh viên của trường. Đàm Lễ cũng có tên trong danh sách được mời.
Thời Sơ Thần không có việc gì làm, cô cũng chưa từng bước chân vào cổng trường đại học trong nước nên cũng nhân cơ hội nàytrải nghiệm.
Tìm được chỗ để xe xong, sinh viên ra vào tràn ngập hơi thở tuổi trẻ.
“Bạn học, xin hỏi, đến giảng đường học viện Cao Phiên đi thế nào?” Thời Sơ Thần hỏi hai nữ sinh đang ôm sách và sổ ghi chép.
“Học viện Cao Phiên ở đó.” Nữ sinh đeo kính chỉ tay, sau đó hỏi cô: “Bạn cũng đến đây nghe giảng à?”
Thời Sơ Thần gật đầu, nghe thấy một bạn nữ khác hỏi: “Hôm nay Học viện Cao Phiên giảng về vấn đề gì mà sao nhiều người đến nghe vậy?”
Bạn nữ đeo kính cận trả lời cô ấy: “Cậu không biết à? Hôm đó tớ nghe Thiến Thiến nói, lần này học viện Cao Phiên mời một đàn anh về, lại còn đẹp trai, nên hình như cả hội trường bây giờ đều chật cứng rồi.”
“Bạn học, chẳng phải bạn muốn đến đó sao? Chúng ta cùng đi đi?” Bạn nữ đeo kính nhìn Thời Sơ Thần một cái: “Bạn không phải sinh viên của trường chúng tôi phải không?”
Nếu là sinh viên trường này thì với dáng vẻ nổi bật đó đã thành người nổi tiếng từ lâu rồi, nhưng cô ấy vẫn chưa thấy bao giờ.
Thời Sơ Thần lắc đầu, cười nói: “Tôi đã tốt nghiệp mấy năm rồi, hôm nay cũng vì nghe danh mà đến.”
Cả ba người cùng nhau bước vào hội trường của Học viện Cao Phiên, quả nhiên là đã chật kín người rồi, hai người bạn học còn rất nghĩa khí, tìm thấy bạn bè ở hàng cuối cùng, có ba chỗ ngồi được sắp xếp, kéo Thời Sơ Thần cùng ngồi xuống.
“Sao bạn học này chưa từng gặp qua, cũng là sinh viên của học viện các bạn à?” Một nam sinh hỏi nữ sinh đeo kính về Thời Sơ Thần.
“Không phải bạn học, là đàn chị tới nghe giảng thôi.”
Thời Sơ Thần vừa muốn phủ nhận mình không phải là sinh viên trường này, thì đã bị nam sinh cắt ngang: “Là đàn chị sao, nhìn trẻ tuổi cứ như sinh viên năm nhất vậy.”
“Này, nghe nói người thuyết giảng rất đẹp trai là người nào?” Nữ sinh đeo kính hỏi nam sinh kia.
“Tôi không biết, cô giáo của chúng tôi bắt chúng tôi phải nghe, nghe xong còn phải viết suy nghĩ của mình, cũng không biết người nào đẹp trai, nhưng cậu cũng đừng ôm hy vọng quá lớn, cậu nghĩ xem một người đủ tiêu chuẩn về trường để diễn thuyết. Nay đã bao nhiêu tuổi rồi, chắc các cậu cũng đoán được rồi? Lại nói, công việc phiên dịch đòi hỏi trí óc hoạt động nhiều như vậy, tóc chỉ có vơi đi chứ nào mọc thêm được? “Cậu ấy chỉ chỉ vào một nam sinh khác bên cạnh: “Đến cả cậu ấy đã bắt đầu bị hói rồi.”
Thời Sơ Thần tưởng tượng trong đầu, hai tiêu chí đó của Đàm Lễ quả thực đều không có, anh còn trẻ, tóc cũng còn rất nhiều.
Không phải một mình Đàm Lễ diễn thuyết. Sự xuất hiện của ba khách mời nam đầu tiên không đáp ứng được kỳ vọng của mọi người, trong hội trường những người trái ngành phiên dịch ngồi chật kín đã đâu mà vẫn chưa được gặp người mình muốn gặp, lại nghe không hiểu, thưa thớt rời đi dần dần, hai bạn nữ cũng rời khỏi hội trường.
Vị khách thứ tư là khách nữ, khác với bài thuyết giảng của nam thì bài thuyết giảng của nữ lại tế nhị và thú vị hơn.
Sau một phần của bài thuyết giảng của cô ấy, rất thoải mái nói đùa với các bạn sinh viên dưới khán đài: “Tôi biết rằng tất cả các nữ sinh ở đây đều mong đợi điểm nhấn của buổi thuyết giảng này, phải không? Nghe nói trước đó học viện đã phát ra thông tin có một đàn anh rất đẹp trai nhỉ? Rõ ràng là tính theo số học sinh ra về thì ai cũng không hài lòng với sự xuất hiện của ba đàn anh trước đúng không? Lúc này có thể lấy điện thoại di động ra thông báo cho các chị em trong nhóm, người đẹp trai nhất sắp tới rồi, nói thế nào về vị đàn anh này nhỉ, hơn tôi hai tuổi, thật vinh hạnh khi sau khi anh ấy tốt nghiệp lại tiếp tục học nghiên cứu sinh. Vì vậy, tôi được ngắm anh ấy bốn năm. Tiếp theo, tôi xin mời học trưởng Đàm Lễ, người vừa có ngoại hình vừa có thực lực…”
Dưới sự vỗ tay của khán giả, sau khi cô ấy bước vào hậu trường, đưa micro cho Đàm Lễ.
Khoảnh khắc Đàm Lễ xuất hiện, những tiếng hoan hô nhỏ dần lại vang lên.
“Chính là người này.” Nam sinh bên cạnh Thời Sơ Thần nhìn Đàm Lễ, lại nhìn vào sự phấn khích của các nữ sinh xung quanh mình. “Đàn chị, chị thấy đẹp trai không?”
Thời Sơ Thần không đáp cậu ấy: “Chính là người này.”
“Có phải không!” Nam sinh tưởng rằng tìm được tri âm, gần như muốn bắt tay Thời Sơ Thần.
Bài thuyết giảng của Đàm Lễ không thú vị như những bài trước, nhưng lại thắng lợi trong toàn bộ quá trình, ngay cả một người không phải trong nghề như Thời Sơ Thần cũng có thể học được một số kiến thức.
Nhưng nhìn đến phản ứng của các bạn học nữ, cô nghĩ dù Đàm Lễ có biểu diễn một màn đập vỡ tảng đá bằng ngực trước mặt mọi người thì vẫn có người tình nguyện cổ vũ cho anh.
Mỗi diễn giả đều có phần đặt câu hỏi khi kết thúc phần diễn thuyết của mình, khi đến phần của Đàm Lễ, người dẫn chương trình liên tục nhắc nhở mọi người đặt câu hỏi về chuyên môn.
Mấy câu hỏi đầu tiên được hỏi rất phù hợp với yêu cầu, cuối cùng các câu hỏi bắt đầu trôi đi từ từ.
“Đàn anh, em muốn hỏi một chút về vấn đề việc làm ạ?” Một nữ sinh đứng lên nói: “Theo như thực tế lượng công việc liên quan đến dịch thuật tương đối lớn. Mặc dù nó khác với hệ thống làm việc 996, nhưng theo em biết, nhiều nhân viên của các cơ quan dịch thuật hiện nay phải mang việc về nhà để hoàn thành công việc, công việc bận rộn như vậy, em muốn hỏi học trưởng một chút, anh đã có bạn gái chưa?”
Người chủ trì đến lúc này cản cũng không kịp nữa, phía dưới khán đài đồng loạt phát ra tiếng huyên náo lớn.
Lần đầu tiên trong hôm nay, các bạn học dưới khán đài nhìn thấy nụ cười trên mặt của Đàm Lễ: “Tôi không có bạn gái.”
“Oa ~~~~~~~~~~~” tiếng hò reo dưới khán đài.
“Nhưng tôi có một người vợ vô cùng xinh đẹp.”
“Ôi ~~~~~~~~~~” Tiếng hoan hô biến thành tiếng thở dài.
“Đối với câu hỏi công việc phiên dịch có bận rộn hay không…” Đàm Lễ cũng đưa ra câu trả lời của riêng mình.
Kết thúc thuyết giảng, đám đông tràn ra khỏi hội trường, Thời Sơ Thần ngồi ở chỗ cuối cùng, cô là người cuối cùng rời hội trường.
“Đàn chị.” Bạn nam vừa ngồi bên cạnh đã ngăn cô lại, cậu ấy gãi đầu tỏ vẻ xấu hổ: “Đàn chị, có thể…có thể thêm WeChat không ạ?”
Đàm Lễ vốn dĩ đang chào tạm biệt người tổ chức buổi thuyết giảng này và một số diễn giả khác, đột nhiên nhìn thấy một sinh viên đại học trẻ tuổi đang đứng trước mặt Thời Sơ Thần nói điều gì đó.
“Xin lỗi, vợ tôi đến rồi.” Đàm Lễ chào họ và sải bước về phía Thời Sơ Thần.
Thời Sơ Thần liếc nhìn về phía sau của nam sinh đó, cong môi xấu hổ: “Emmm, việc này sợ rằng em phải hỏi chồng chị.”
“Hả?!” Nam sinh nhất thời không có phản ứng, nhìn thấy ánh mắt của cô liền quay đầu lại nhìn.
Đàm Lễ bước đến bên cạnh Thời Sơ Thần, khoác vai cô, Thời Sơ Thần mỉm cười, nói với bạn nam sinh: “Em thử hỏi chồng chị xem, có thể thêm WeChat của chị không.”
“Chông……Chồng?” Nam sinh ngạc nhiên nhìn Đàm Lễ, rồi nhìn Thời Sơ Thần.
“A, chị chính là người vợ vô cùng xinh đẹp đó nha.”
Nam sinh cuối cùng cũng có phản ứng, nhanh chóng cúi đầu chào hai người: “Xin lỗi đàn anh, xin lỗi đàn chị ạ.” Nói xong, vội vàng bỏ chạy.
“Đã kết thúc rồi sao?” Thời Sơ Thần vòng tay qua eo anh một cách uyển chuyển.
Đàm Lễ gật đầu, cùng cô rời đi: “Em đến khi nào?”
“Đến từ sớm, đợi phần thuyết giảng của anh rất lâu, gần như ngủ gật luôn rồi.”Thời Sơ Thần dựa nửa người trên người anh.
Hai người cùng nhau đi dạo trong khuôn viên Tư Đại.
“Còn anh? Nhìn thấy em lúc nào?”
“Từ lúc anh từ hậu trường bước ra đã nhìn thấy em rồi, em quá nổi bật.”
Thời Sơ Thần mỉm cười nhận lời khen của anh.
Chưa đến bốn giờ chiều, vừa hay là thời gian trẻ em mẫu giáo trực thuộc đại học Tư Đại tan học, hầu hết các bé mẫu giáo đều là con của cán bộ và giảng viên Tư Đại, Thời Sơ Thần ngắm nhìn từng đứa trẻ nắm tay bố mẹ của chúng.
“Anh đã từng nghĩ qua chúng ta sau này sẽ có một con gái hay con trai chưa?” Thời Sơ Thần hỏi Đàm Lễ.
“Anh hy vọng là một bé gái.”
“Tại sao?” Vì sao bọn anh đều thích con gái? Mạnh Dịch Nghiêu cũng muốn có một đứa con gái, mỗi ngày đều nói với Tần Tinh, con gái của chúng ta như thế này, con gái của chúng ta như thế kia.”
“Con gái sẽ xinh đẹp dễ thương như em, nó sẽ có tất cả những phẩm chất tốt đẹp như em, nó sẽ trở thành đứa trẻ bám em nhất trên đời. Một bảo bối khác của anh.”
“Nhưng nếu nó giống em, kết quả học tập không tốt lắm thì làm sao?” Thời Sơ Thần nhíu mày, “Nếu em sinh ra một đứa bé ngốc thì sao?”
“Không sao, nó chỉ cần khỏe mạnh và vui vẻ là được.” Đàm Lễ suy nghĩ một chút, “Nếu điểm thật sự kém, học bù thêm cũng là chuyện lớn. Nhưng không cần tìm gia sư, anh sẽ giúp con bổ sung kiến thức, lỡ bị gia sư lừa thì sao?”
Thời Sơ Thần nhìn mấy đứa trẻ đang nhảy nhót xung quanh, đột nhiên cảm thấy, trên đời này có một đứa trẻ giống với anh lại giống với mình, có lẽ là một điều rất tốt.
Hai người nắm tay nhau, mùa thu dường như lặng lẽ đến, những chiếc lá úa vàng bắt đầu rơi, những chiếc lá rơi trên mặt đất đã khô héo và cứng lại, dẫm lên phát ra những tiếng xào xạc giòn giã.
Từ khi yêu đến khi kết hôn, bọn họ đã trải qua đông, xuân, hạ, chính thức bước sang thu.
Bốn mùa thay đổi theo chu kỳ, sự sống vẫn tiếp tục sinh sôi.
Vũ trụ của tự nhiên rồi sẽ có hồi kết, chỉ có tình yêu của chúng ta vẫn còn đó.