Đàm Lễ gần như đã hoàn thiện xong căn hộ ở Giang Duyệt Loan, cuối tuần dành thời gian đi xem nhà một chút. Nhà đang ở hiện tại là khi anh mới lập nghiệp tự kiếm tiền mua được. Đã sống trong nhà cũ rất nhiều năm rồi, nơi đó cũng hơi nhỏ.
Thực ra anh không có ý định kết hôn, hay là nói, hiện tại thì không có dự định kết hôn.
Vì thế cũng không lắp đặt nhà của Giang Duyệt Loan dựa theo kiểu căn hộ hai người.
Thậm chí, anh cũng không nhắc đến chuyện này với Đường Hân. Cũng không phải là cố ý, chỉ là không đề cập đến nên cũng chẳng nhắc tới.
Buổi tối cuối tuần có một bữa tiệc xã giao. Đã uống không ít rượu, Đàm Lễ cũng không để trợ lý và tài xế đi theo mà lại gọi người lái xe tới.
Lúc nhập địa chỉ thì lại nhập nhầm thành địa chỉ nhà Giang Duyệt Loan, đến lúc xe đi đến cổng lớn Đàm Lễ mới phát hiện ra.
Lười bảo lái xe quay lại nên anh chuẩn bị ở lại đây qua đêm.
Tài xế lái xe đến ga ra ô tô, xe của Đàm Lễ dừng ở chỗ gần cửa thang máy tầng một. Cạnh ghế lái có một cây cột, tài xế thận trọng lái xe vì sợ là mở cửa xe ra sẽ đụng phải cái cột đó. Lúc dừng xe lại thì bị kẹt lại chỗ vạch đỗ xe bên phải.
Xe đỗ bên cạnh là của nhà 2405.
Lúc Thời Sơ Thần về nhà đỗ xe, suýt nữa thì đi chào hỏi tổ tông của 2505.
Chiếc 大G (1 loại xe của Mecedes) của cô vốn đã rộng, chiếc Maybach bên cạnh này còn đè lên vạch. Thời Sơ Thần đỗ xong xe liền từ ghế phụ trèo ra.
Tên luật sư căn 2505 đó lúc đầu 8.5, giờ rớt giá còn 5.8 thôi.
Hôm nay cô đến chỗ nhà xuất bản, xé một tờ giấy ở cuốn sổ ghi chép từ túi đựng laptop ra rồi viết một dòng chữ kẹp ở trước kính chắn gió.
Sáng sớm ngày hôm sau, Đàm Lễ ngồi lên xe thì nhìn thấy tờ giấy kẹp ở kính chắn gió. Anh xuống xe rút ra. Chữ trên giấy viết rất đẹp những cũng nhìn ra được sự phẫn nộ của người viết: Lái xe của anh nghề phụ là bán hải sản ở chợ à? Sao anh không đỗ ngang ra !!!
Đàm Lễ nhìn vào xe của mình, thở dài một cái rồi lại nhìn vào cái xe đậu phía trước.
大g, đồng loạt acc666, là xe của Thời Sơ Thần
Anh không ngờ rằng người ở 2405 lại có thể là cô.
Thời Sơ Thần ngủ yeutruyen.net đến tận chiều mới tỉnh giấc, khi đi xuống lầu thì chiếc xe bên cạnh đã lái đi rồi. Nếu anh còn chưa dời đi thì với tính khí nóng nảy của cô đã định xông lên tầng tìm 2505 rồi.
Qua hai ngày nữa là Tết Nguyên Đán rồi, Thời Sơ Thần về nhà bố mẹ ở vài ngày. Con người thật là mâu thuẫn, lúc ở nhà thì kiểu gì cũng muốn chuyển ra ngoài sống. Bây giờ thuê nhà ở ngoài rồi thì thỉnh thoảng lại về nhà ở vài ngày lại còn muốn trả lại phòng thuê.
Tốt nghiệp trung học xong cô liền ra nước ngoài du học. Học xong còn lưu lại nước ngoài hai năm. Về nước xong chưa yên ổn được bao lâu thì lại nói là muốn chuyển ra ngoài tự sống. Thời Đại Cường không dễ dàng gì mới ngóng được cô trở về nên lúc cô nói muốn ra ngoài sống suýt chút nữa đã nhồi máu cơ tim.
Nhưng vì là con gái bảo bối của mình nên không chiều thì càng khó chịu.
Đàm Lễ ở nhà Giang Duyệt Loan một tuần lễ. Anh không gặp Thời Sơ Thần lần nào, đến xe của cô cũng chưa thấy lần nào.
Cô cũng không ở quán cà phê.
Đàm Lễ nghĩ: Cửa tiệm này, là cô mở ra chơi chơi thôi à, sao lại không để tâm như vậy.
“Tổng giám đốc, thứ bảy phải giúp anh hẹn công ty dọn nhà sao?” Trợ lý hỏi anh.
“Tạm thời trước tiên không…” Đàm Lễ ngập ngừng rồi lại nói: “Hay là cứ hẹn đi…”
**********
Tuần này Thời Sơ Thần rất bận, tiểu thuyết trong tay gần đây đang bàn xuất bản. Những phương diện cần bàn bạc chi tiết không ít, ví dụ như vẫn còn phiền phức việc bắt cô phải viết thêm hai hướng cho thi thể bị phanh thây vào trong tiểu thuyết.
Thứ năm bị Tần Tinh kéo đến hộp đêm.
Mạnh Dịch Nghiêu cũng ở đó.
Mạnh Dịch Nghiêu là bạn của Thời Sơ Thần, bắt đầu thành anh em tốt từ hồi ba tuổi.
Những hiểu lầm rắc rối yêu hận của Tần Tinh và Mạnh Dịch Nghiêu có thể bắt nguồn từ những năm cấp ba.
Một câu để tổng kết mối quan hệ của hai người này là: yêu nhau nhưng vì mối quan hệ gia đình nên không đến được với nhau.
Hai người cãi vã rồi lại tan tan hợp hợp nhiều năm như thế, lần này thời gian chia tay có hơi lâu, đã kéo dài nửa năm rồi. Vài tuần trước vẫn chưa thấy có dấu hiệu làm lành. Tần Tinh giận dỗi nghỉ phép rồi chạy ra nước ngoài, đến giờ vẫn chưa hết giận.
Thời Sơ Thần nhìn thấy hai người bọn họ, cũng không biết là Tần Tinh vì Mạnh Dịch Nghiêu mà đến hay là vì Mạnh Dịch Nghiêu biết Tần Tinh sẽ đến nên mới ở đây.
Cô khoác vai Mạnh Dịch Nghiêu nói: “Nói cho tôi biết, gần đây có đào hoa gì không?”
Câu này là hỏi giúp Tần Tinh đấy.
“Gì cơ? Hôm nay ghế dài không biết ai đã đặt rồi, đến gần cạnh cái loa, sắp nổ cả tai rồi nên Mạnh Dịch Miêu không nghe rõ Thời Sơ Thần hỏi gì.
“Tôi nói…” Thời Sơ Thần không muốn chút nữa để câu trả lời truyền đến tai Tần Tinh nên suy nghĩ lại hỏi: “Gần đây bên cậu có chim oanh chim yến gì không?”
Mạnh Dịch Nghiêu nhìn Tần Tình rồi lắc lắc đầu.
Thời Sơ Thần không hỏi nhiều nữa mà để hai người họ ở dưới còn cô đi đến giữa sân khấu chỗ DJ quẩy với những người khác.
Nhảy một hồi rồi, Thời Sơ Thần thấy không còn sức lực nữa lại quay lại chỗ ghế dài.
“Sao lại quay lại rồi?” Tần Tinh hỏi cô.
Thời Sơ Thần xoa xoa cổ: “Nhiều tóc quá, đu đưa đến đau cổ rồi.”
Lúc ra khỏi hộp đêm đã hơn một giờ đêm rồi. Tần Tinh say bí tỷ dựa vào người Mạnh Dịch Nghiêu. Thời Sơ Thần không uống nhiều nên rất tỉnh táo.
“Các cậu về nhà đi, tớ tự về.” Cô vừa vẫy vẫy tay với Mạnh Dịch Nghiêu vừa nói.
“Ừm”- Tần Tinh hừ một tiếng rồi dụi vào ngực Mạnh Dịch Nghiêu.
Thời Sơ Thần không nhìn nổi mà lấy điện thoại ra chụp vài bức ảnh khuôn mặt đầy oán hận của Tần Tinh, lại chụp thêm hình một bức cả người cô ấy dựa vào người Mạnh Dịch Nghiêu.
“Đi đây…” Không ngoảnh đầu lại mà bắt xe về nhà.
“Về đến nhà thì báo tớ một tiếng.”
Thời Sơ Thần giơ tay ra ra dấu OK.
Cô không lái xe nên từ cửa lớn tầng một đi vào rồi đợi thang máy ở cửa thang máy.
Nhìn thấy số tầng màu đỏ ở chỗ thang máy từ B1 nhảy lên 1, rồi cửa thang máy mở ra. Thời Sơ Thần vừa định bước chân vào thì đối diện ngay với người trong thang máy. Đầu tiên là trố mắt rồi nheo mắt lại, còn tưởng là mình nhìn nhầm.
Cô nhìn đi nhìn lại xung quanh thang máy, đích thị là tòa nhà mình rồi. Suýt chút cô tưởng là mình uống nhiều quá nên gọi xe nhầm đến tiệm cà phê.
Cô đứng một lúc không đi vào. Cửa thang máy tự động đóng lại một nửa rồi, Thời Sơ Thần còn chưa kịp bấm lại nút thì Đàm Lễ đã nhanh tay bấm lại nút mở cửa. Thang máy lại mở ra.
“Không vào à?” Đàm Lễ hỏi cô.
Sau khi Thời Sơ Thần vào thang máy, ấn tầng 24 rồi nhìn thấy chỗ phím tầng 25 đang sáng.
“Anh ở tầng 25 à?” Thời Sơ Thần hỏi anh.
“Ừ…”
“Vậy…” Thời Sơ Thần vừa định hỏi.
“Người ở nhà tôi hôm đó là bạn tôi. Vì tôi đi công tác nên cậu ấy tới giám sát thi công giúp tôi.” Đàm Lễ giải thích với cô.
Thang máy vẫn tiếp tục đi lên, Thời Sơ Thần không nói tiếp nữa. Sau khi đến tầng 24, cô bước ra thang máy rồi quay người cười với anh nói: “Tôi là muốn nói, kĩ năng lái xe của anh đỉnh thất đấy!” Nói xong còn yeutruyen.net giơ ngón cái lên tán thưởng.
Thang máy lại đóng vào lần nữa. Đàm Lễ nghĩ đến dáng vẻ của cô, khóe miệng hơi cong lên.
Sáng sớm thứ sáu vẫn chưa đến 9 giờ. Thời Sơ Thần mới chợp mắt chưa đến ba tiếng.
Cô lại bị tiếng ồn đánh thức rồi.
Lần này là tiếng chuông cửa.
Thời Sơ Thần đầy tức tối mở cửa ra, Đàm Lễ đứng ở ngoài cửa.
Nhưng dù là Đàm Lễ thì cũng không thể quấy rầy cô ngủ.
Đàm Lễ nhìn thấy vẻ mặt phẫn nộ của cô liền biết là cô vẫn chưa tỉnh ngủ. Trước đây khi đưa cô đi học cũng vậy, khi chưa tỉnh ngủ liền bày ra vẻ mặt đó.
“Tôi vừa chuyển đến tầng trên, đây là quà.” Đàm Lễ lấy hộp gói giấy trên tay ra.
“Cảm ơn.” Thời Sơ Thần nhận lấy rồi đóng cửa vào.
Cô để quà trên bàn rồi tiếp tục chui vào chăn.
Chuyện gì thì cũng đợi cô dậy rồi nói tiếp.
Ba giờ chiều, Thời Sơ Thần đã ngủ dậy, trang điểm rồi liền đi lên tầng lên gõ cửa nhà Đàm Lễ.
“Tôi vào được không?” Sau khi mở cửa, Thời Sơ Thần hỏi anh.
“Mời vào.”
“Cần giúp gì không? Dù sao tôi cũng đã nhận quà của anh.” Thời Sơ Thần nhìn thấy va li lớn nhỏ dưới đất của anh.
Anh đang sắp xếp lại quần áo ở phòng gửi đồ ở tầng hai, Thời Sơ Thần giúp anh cùng lấy quần áo ra treo vào tủ.
Tất cả đều là quần áo nam.
“Anh sống một mình à?” Cô thuận miệng hỏi anh một câu.
“Ừ…” Đàm Lễ gật gật đầu.
“Cũng thích tập thể dục à?” Cô nhìn thấy bộ đồ thể thao mà anh đang sắp xếp.
“Chỉ hay bộ hoặc tập với dụng cụ, thỉnh thoảng lại đánh thái cực quyền.” Đàm Lễ trả lời cô.
“Anh tập thể dục lúc nào vậy? Buổi tối à?” Thời Sơ Thần muốn có thể đổi thể dục buổi chiều thành buổi tối để hẹn anh tập cùng.
“Buổi sáng.”
“…Tạm biệt.”
Treo quần áo của anh xong thì cái gọi là “giúp đỡ” của Thời Sơ Thần cũng coi như kết thúc ở đây. Đàm Lễ đưa cho cô một chai nước, cô vặn nắp uống một ngụm, đứng ở phòng khách tầng dưới nhìn bốn phía xung quanh.
Đàm Lễ đang đứng bên cạnh cô thì điện thoại reo lên. Thời Sơ Thần liếc nhìn, điện thoại gọi đến hiện tên Đường Hân.
Anh nghe máy, hơi quay người lại. Thời Sơ Thần tự giác đi ra chỗ ghế sô pha.
“Không sao, cái đó cho cô đấy. Không cần trả lại tôi… được…” Đàm Lễ nói vài câu rồi cúp máy.
Cúp máy xong, Đàm Lễ quay người lại. Thời Sơ Thần hỏi cô: “Bạn gái à?”
Đàm Lễ không trả lời là phải cũng không nói là không phải.
Cô lập tức ngậm miệng lại, không hỏi nhiều thêm nữa.
Thời Sơ Thần càng nhìn nhà của Đàm Lễ càng thấy thích. Cách bố trí tầng dưới của căn nhà không thể thay đổi. Chủ nhà không thích phơi nắng. Mỗi lần Thời Sơ Thần muốn tắm nắng đều mang cái ghế ra ngồi cạnh cửa sổ sát đất.
Cô ngồi trên ghế sô pha, sô pha êm ái vừa phải. Vùi vào trong đó vô cùng thoải mái. Thời Sơ Thần mặt dày nghĩ, nếu Đàm Lễ không có ý đuổi khách thì cô sẽ ở lì đây một lúc.
Ghế êm thật đấy, nghĩ vậy rồi cô cũng làm giấc ở trên đó luôn.
Thú vui lớn nhất trong đời Thời Sơ Thần chính là thích ngủ. Lúc còn nhỏ, Châu Thu Bình phát hiện có có khả năng ngủ đặc biệt. Sợ là trong não cô có phải là chứa thứ gì không nên mấy năm liền năm nào cũng dẫn cô đi kiểm tra.
Sau này phát hiện ra, cô thực sự chỉ là có khả năng ngủ mà thôi.
Thời Sơ Thần nhớ là lúc cô đang mơ mơ màng màng sắp ngủ, trời vẫn còn sáng. Cô cũng tự phục bản thân mình, vậy mà có thể ngủ được. Lúc tỉnh lại phát hiện rèm cửa đã kéo lên rồi. Cô nhớ mang máng trước khi ngủ là đang dựa vào sô pha, lúc tỉnh lại là đang nằm trên ghế, trên người còn đắp một cái chăn mềm.
Từ từ ngồi dậy, cô dụi dụi mắt, chỗ đầu dựa vào là một cái gối tựa. Đàm Lễ đang ngồi dựa ngay bên gối.
Cái sô pha to như thế, cần gì phải chen vào bên cạnh cô. Không biết là anh gì nữa.
Anh khoác tay lên thành sô pha, đặt một quyển sách tiếng Anh trên đùi. Ngón tay thon dài chậm rãi lật qua một trang giấy.
“Thật ngại quá…” Giọng cô vẫn có chút khàn khàn, “Tôi đã ngủ bao lâu rồi?”
Đàm Lễ liếc mắt lên nhìn đồng hồ: “Hơn một tiếng rồi.”
Hơn một tiếng này anh mới qua lật một trang sách.
Thậm chí trang sách này, anh còn không biết được nội dung là gì.