Sơ Lễ

Chương 47



“Hạnh phúc vậy sao?” Chu Thu Bình nắm tay Thời Sơ Thần nhìn vào chiếc nhẫn kim cương trên tay cô.

“Vâng, hạnh phúc muốn bay lên trời luôn.” Thời Sơ Thần gật đầu.

“Về lấy sổ hộ khẩu à?” Chu Thu Bình cười nhạo cô, “Bao giờ chuẩn bị đi đăng ký kết hôn?”

“Tuần sau nữa ạ, có một ngày đẹp thích hợp để cưới xin.” Thời Sơ Thần đợi bà lấy hộ khẩu ra, “Cuối tuần chúng ta ăn bữa cơm với gia đình Đàm Lễ mẹ nhé.”

Chu Thu Bình gật đầu: “Mê tín.” Tuy biết rằng họ không phải là người mê tín, nhưng nhịn không được trêu chọc cô, lấy sổ hộ khẩu ra đưa cho cô:”Con không biết bố con giấu kỹ như nào đâu.”

Thời Sơ Thần bật cười: “Bố con đi đâu rồi?”

“Đi chơi golf rồi.” Chu Thu Bình cũng cười: “Con cũng không nói sớm là sẽ về nhà, bằng không ai còn có thể hẹn bố con ra ngoài chứ.”

“Hahaha, tối nay con không đi, lát nữa Tần Tinh cũng sẽ đến đây.

“Phải không, vậy mẹ sẽ bảo người làm mấy món con bé thích.”

“Con đã nói với dì Nguyệt rồi.” Thời Sơ Thần nắm lấy tay bà dựa vào người bà làm nũng: “Ở yeutruyen.net lại với mẹ nhiều một chút.”

“Thôi đi, có bạn trai suýt chút nữa thì quên bố mẹ rồi.” Chu Thu Bình cười nhạo cô.

“Đâu mà~” Thời Sơ Thần còn cứng miệng đáp lại.

Chu Thu Bình nhìn cô với biểu cảm như con đã bị mẹ nhìn thấu.

“Ai ya, từ khi còn bé mẹ đã nói với con, mình mới là điều quan trọng nhất. Con đều nhớ mà.”

Chu Thu Bình nhìn cô: “Cô gái nhà chúng ta sắp gả đi rồi, còn nhớ rõ dáng vẻ con lúc sáu tuổi còn ở trước mặt mẹ. Sơ Sơ, cho dù kết hôn rồi, con cũng phải nhớ rằng hạnh phúc của bản thân con mới là điều quan trọng nhất, biết chưa?”

Thời Sơ Thần gật đầu, nép vào bên người bà: “Mẹ yên tâm.”

Tần Tinh đến, sau khi vào cửa chào hỏi Chu Thu Bình liền kéo Thời Sơ Thần vào phòng.

“Làm gì thế, nhìn cậu như một tên trộm vậy.”

“Tớ xong rồi.”

“Xong cái gì?”

Tần Tinh lấy trong túi ra một vật thể que màu trắng, đưa cho Thời Sơ Thần xem.

Thời Sơ Thần cầm lấy nó vừa xem, hai vạch màu đỏ ở giữa.

“Có thai?” Cô lại đặt que thử thai vào tay Tần Tinh, lấy khăn giấy lau tay. “Sao lại xong rồi? Không phải của Mạnh Dịch Nghiêu sao?”

“Cậu đang nói nhảm gì thế.” Tần Tinh cao giọng, “Chẳng phải của Mạnh Dịch Nghiêu thì còn có thể là của ai?”

“Vậy xong cái gì chứ?”

“Tớ phải làm sao đây, hoàn cảnh của tớ và anh ấy bây giờ làm sao có con được?”

“Sao thế? Kiểm tra giám định hai người là họ hàng gần sao? Tại sao không thể có con?”

“Không phải ý đó.” Tần Tinh bực bội ngồi xuống ghế sofa, nản lòng: “Tớ không dám đến bệnh viện, tớ rất sợ mình mang thai, lại sợ chẳng qua chỉ là nhầm lẫn, tớ không hề có thai.”

“Tớ không muốn con tớ giống tớ, yeutruyen.net sinh ra không danh không phận. Lại sợ chúng tớ mừng hụt một trận, cậu biết đấy Mạnh Dịch Nghiêu rất thích trẻ con.”



Thời Sơ Thần nhún vai: “Xin lỗi nhé, tớ không thể đồng cảm với vấn đề của cậu. Dù tớ có nói thế nào đi nữa, đó chỉ là một số lời khuyên từ người ngoài cuộc.”

Tần Tinh cũng hiểu, bao nhiêu lời khuyên của người khác cũng chỉ có thể nghe, chẳng ai có thể thật sự đứng ở vị trí của cô để hiểu được cảm nhận của cô.

“Này, bọn cậu sắp kết hôn rồi, đã muốn có con chưa?” Tần Tinh vừa ôm gối vừa hỏi cô.

“Tớ không biết, tớ chưa từng nghĩ tới.”

Thời Sơ Thần kéo ghế ngồi xuống:” Tớ và thầy Đàm á, tớ thì cảm thấy chơi với con nhà người khác rất vui, để tớ tự nuôi một đứa, cảm giác rất phiền phức. Thầy Đàm ưa sạch sẽ, với con của nhà người khác xem ra có vẻ khó chịu, sẽ chỉ thích con mình, cho nên…” Thời Sơ Thần dang hai tay: “Bọn tớ chuẩn bị sống cuộc sống hai người trước mấy năm rồi tính tiếp.”

Tần Tinht nhìn cô với vẻ mặt bất lực: “Cậu cho rằng tớ không muốn sao? Cái này trong bụng vì sao đến, cậu hiểu thế nào là ngoài ý muốn chứ?”

“Tớ không hiểu, tớ chỉ hiểu tránh thai.”

“……” Tần Tinh hét lên tuyệt vọng: “Làm sao bây giờ!”

Thời Sơ Thần ném túi xách của cô ấy đến cạnh cô ấy: “Đi thôi, đến bệnh viện trước rồi nói.”

Tần Tinh bị cô kéo đến bệnh viện, kiểm tra xong mới xác định thật sự có thai.

“Nói một chút cảm nhận của cậu hiện tại đi.” Thời Sơ Thần và Tần Tinh cùng ngồi trên ghế dài bên ngoài phòng khám sản khoa.

“Thực sự có thai rồi, chắc chắn không có gì nhầm lẫn nữa đâu.” Tần Tinh nói thật.

“Sinh không?”

“Sinh chứ, nhất định phải sinh, con của tớ.” Tần Tinh khoác tay cô: “Cậu không phải đều đã nói sao, cậu thích con của nhà người khác, tớ còn lo lắng đứa bé này sinh ra không có ai thích sao?”

Ơ động đất à, đấy là quảng cáo web đang đi lên

Thời Sơ Thần trợn mắt: “Con của cậu và Mạnh Dịch Nghiêu thì giống như con của tớ.”

“Ha ha ha ha ha ha ha.” Tần Tinh bật cười, ném một đống hóa đơn cho Thời Sơ Thần “Tớ đi nhà vệ sinh.”

Thời Sơ Thần cầm mấy tờ hóa đơn trên tay đọc, bác sĩ kê một số loại thuốc cho bà bầu, cô sắp xếp danh sách đơn thuốc lên trên cùng. Khi nhìn lên, cô bắt gặp ánh mắt của một người ở lối vào phòng khám thai.

Vài giây sau khi hai mắt đối diện nhau, ánh mắt của Thời Sơ Thần liền rơi vào trên bụng của Đường Hân, cô ta gầy đi, nhưng không khó để nhìn ra cái bụng vốn đã lớn của cô ta vì quần áo dán sát vào người.

Hai người gật đầu với nhau, Thời Sơ Thần không nhìn cô ta nữa. Họ cũng không phải là mối quan hệ cần phải chào hỏi nhau.

********

Thứ sáu trước một ngày bố mẹ hai bên gặp nhau, Trương Bội Niên đã hẹn Thời Sơ Thần đi mua sắm.

“Bác vẫn luôn ghen tị với em gái của mình, bà ấy có một đứa con gái, Đinh Y, con từng gặp rồi đúng không, em họ của Đàm Lễ.”

Thời Sơ Thần gật đầu.

Trương Bội Niên nói tiếp: “Trước đây bác đã nghĩ nếu có thể hòa hợp với con dâu tương lai thì thật tốt, bác thực sự sợ Đàm Lễ sẽ tìm một người vợ khó tính như nó. Thật may là con không phải vậy.”

“Bác gái à, sau này bá muốn dạo phố thì cứ tìm con, con thích dạo phố, bác và mẹ con nhất định sẽ rất hợp nhau. Đến khi đó chúng ta có thể cùng nhau mua sắm.”

Trương Bội Niên nắm lấy tay cô, vỗ về: “Nói thật, bác phải cảm ơn con rất nhiều, Đàm Lễ nhà chúng ta ngoài vẻ ngoài đẹp trai cao ráo ra, nó thực sự không có chỗ nào để người khác thích cả, nghe nói trước đây nó từng làm gia sư cho con, khoảng thời gian đó thật không dễ dàng với nó.”

Trương Bội Niên nhớ lại khoảng thời gian đó: “Trước năm 20 tuổi, gia đình chúng ta còn xem như giàu có, Đàm Lễ có thể làm bất cứ điều gì nó thích, chỉ là sau này từ khi bố của nó kinh doanh thất bại và đổ bệnh, nó phải chịu cú sốc lớn, tính tình dường như cũng càng ngày càng lạnh lùng, nhưng bác rất vui, sau khi nó và con ở bên nhau, khi nó vui vẻ mắt thường cũng có thể thấy được.



Thời Sơ Thần lắc đầu: “Bác à, anh ấy rất tốt, thật đấy, có thể người khác cảm thấy anh ấy quá lạnh lùng, nhưng con là ngoại lệ của anh ấy.”

Trương Bội Niên mỉm cười: “Đúng vậy, đúng vậy, Sơ Sơ của chúng ta rất tốt.” Bà xách túi lên: “Đi, hôm nay muốn mua gì thì nói với bác, để bác có cơ hội tiêu tiền vì con.”

“Được ạ, vậy con sẽ không khách sáo đâu.” Thời Sơ Thần đứng dậy nắm lấy tay bà.

“Đừng khách sáo. Tiêu tiền cho con dâu. Bác rất vui.”

Trương Bội Niên cười nói: “Nhưng lần sau phải để bản thảo sách mới cho bác đọc trước nhé.”

Ấy, suýt thì quên mất mẹ chồng tương lai là fan hâm mộ của cô.

********

Đàm Lễ không ngờ Đường Hân lại tới công ty dịch thuật tìm anh, sau tất cả, giữa bọn họ không còn bất kì quan hệ gì cần phải gặp nhau cả.

“Em biết anh đã rất ngạc nhiên, nhưng em không thể không tìm đến anh, mong anh giúp đỡ em.”

Đàm Lễ đã chặn WeChat và số điện thoại của cô ta, cô ta không thể liên lạc được với anh, vì vậy cô ta chỉ có thể đến công ty dịch thuật để tìm anh.

“Em đang mang thai nhưng tim của em bé có vấn đề, em muốn nhờ anh giúp đỡ.”

Đàm Lễ không trả lời, Đường Hân nói tiếp: “Đứa trẻ đã khá lớn, khi kiểm tra đã phát hiện một khe hở trên tim, và khe hở đó vượt xa chỉ số cho phép rất nhiều.”

Trong lúc nói chuyện, Đường Hân không khỏi thổn thức: “Có bác sĩ nói, đứa trẻ dù sinh ra cũng không thể sống được mấy năm, có bác sĩ nói sau khi chào đời sẽ phải trực tiếp thực hiện hai ca phẫu thuật, còn có người khuyên em đừng nên sinh đứa bé, nhưng đứa trẻ đã rất lớn, lại không đủ tiêu chuẩn để sinh non. Bệnh viện nhân dân số 1 tỉnh Giang Thành có một chuyên gia có thể xem qua và cho lời khuyên, nhưng chuyên gia số một này rất khó tìm, em đã đặt số mấy ngày rồi. Nghe cô Trương nói, vị chuyên gia này là vợ của thầy giáo của anh, làm ơn, anh có thể giúp em được không?”

“Đứa bé này là của tôi sao?” Đàm Lễ nghe xong hỏi cô ta.

Đường Hân sửng sốt, lắc đầu: “Không phải.”

“Vậy tôi hình như không có nghĩa vụ cũng không cần phải giúp việc này.”

Hai hàng nước mắt đã chảy trên mặt Đường Hân, cô ta không ngờ Đàm Lễ lại từ chối mình nhanh như vậy, tuy anh không phải là người nhiệt tình nhưng cũng không phải là người xấu xa như vậy.

“Xin lỗi, vì nó không phải là con của tôi, nên tôi không có nghĩa vụ phải giúp việc này. Về mặt đạo đức, đây là con của cô và không liên quan gì đến tôi. Tôi không có lý do gì để giúp.” Đàm Lễ nhìn cô: “Hơn nữa, Đường Hân, tôi biết dì tôi và cô có quan hệ tốt, nhưng tôi hy vọng cô đừng quá lạm dụng mối quan hệ này. Nếu cô muốn tìm người chịu trách nhiệm, thì đó phải là bố của đứa trẻ trong bụng cô chứ không phải ai khác.”

Đường Hân suy nghĩ một lúc lâu mới nghĩ đến, lúc bà Trương hỏi cô ta tại sao lúc chia tay với Đàm Lễ, cô ta bởi vì ghen tuông cùng với không cam lòng, nên đã đổ hết tiếng xấu lên người Thời Sơ Thần. Không ngờ Đàm Lễ sẽ vì điều này mà từ chối giúp đỡ cô ta.

“Quả nhiên là do Thời Sơ Thần!” Đường Hân chế nhạo, “Đàm Lễ, thực sự chúng ta chia tay không có tí dính líu nào đến Thời Sơ Thần sao? Em chỉ có thể nói, anh chẳng qua chỉ tự đặt mình ở vị trí đạt được danh tiếng tốt hơn em mà thôi, anh biết chỉ cần cô ấy xuất hiện, anh sẽ phải lòng cô ấy bất kể thế nào, cho nên chỉ là trước khi lạc hướng anh đi sớm một bước đưa ra lời chia tay, trong đoạn tình cảm này của chúng ta, không ai tốt hơn ai cả!”

“Tôi chấp nhận mọi lời phỉ báng của cô đối với tôi, nhưng Đường Hân, cô ấy là điểm mấu chốt của tôi, đây là điều mà cô không nên động vào.”

“Anh chưa bao giờ làm điều đó với em, Đàm Lễ” Đường Hân kích động nói: “Ngay cả một chút nhiệt tình anh cũng chưa từng cho em!”

Đàm Lễ gật đầu: “Xin lỗi, cho nên trong chuyện này, tôi cũng sẽ không giúp.”

Thời Sơ Thần và Trương Bội Niên vừa đến văn phòng đã nhìn thấy cảnh này, Đường Hân đang khóc cạn nước mắt, mà Đàm Lễ bên kia bày ra một mặt thờ ơ bình tĩnh.

Đường Hân nhìn người một nhà này, cười bất lực, lau nước mắt, hướng cửa rời đi, khi đi đến bên cạnh Thời Sơ Thần, cô ta vẫn không nhịn được quay đầu nhìn Đàm Lễ, ra vẻ hờ hững nói: “Cô chắc cũng đang mang thai, tôi chúc con của hai người sớm hay muộn cũng hứng cái nghiệp này.” Nói xong mở cửa đi ra.

Đàm Lễ và Trương Bội Niên đồng thời cau mày.

“Em có thai sao?!”

“Con có thai sao?!”

Thời Sơ Thần còn chưa phản ứng kịp xem Đường Hân nói gì, hai giọng nói đã đồng thời vang lên như sấm bên tai cô.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv