Lời nói đó của Đàm Lễ là có phần xúc động. Anh không chắc Thời Sơ Thần đã nghe rõ hay chưa, nhưng điều anh chắc chắn là cô không hề trả lời.
Bất kể cô có nghe rõ hay không, hai người đều ngầm hiểu những gì tiếp theo là im lặng và đừng nhắc tới.
Vào tháng năm, họ chuẩn bị cho một chuyến đi du lịch, có thể gọi đó là kiểu nói đi là đi.
Nguyên nhân thật ra là do Tô Lệ Vãn muốn đi biển chơi, khi ngồi trong quán cà phê cùng Thời Sơ Thần tán gẫu thi thoảng nhắc đến, hai người ăn nhịp với nhau, lại nghĩ càng nhiều người càng vui, thế là lập một nhóm chat, hỏi mọi người có muốn đi cùng hay không.
May sao người khó sắp xếp lịch trình nhất là Nhan Tư Vũ và Uông Nhã Tích thì vụ án của hai người cũng vừa kết thúc, vì vậy liền lập một đội tám người đi du lịch, điểm đến là Hải Thành.
Thời Sơ Thần còn rất hào hứng, có lẽ ngoại trừ chuyến du xuân hồi còn đi học yeutruyen.net ra, đây là hoạt động du lịch đông người nhất mà cô tham gia, hơn nữa, cô lớn như vậy rồi đây mới là lần đầu tiên đi Hải Thành, lại đi cùng với Đàm Lễ, ít nhiều cũng không thể kìm nén được sự hưng phấn.
Hào hứng thì hào hứng, vẫn phải là vào buổi tối trước ngày khởi hành mới thu xếp hành lý. Mà buổi tối thì phải đến 11 giờ đêm mới làm. Cuối cùng, một va li lớn cỡ 33 yeutruyen.net inch đã được nhét đầy trước 12 giờ.
Ngày thứ hai ở sân bay, Nhan Tư Vũ thấy từng chiếc va li to nhỏ của các cô gái, không nhịn được mà phàn nàn với hai người đàn ông bên cạnh: “Tôi cứ tưởng chỉ vợ tôi khoa trương, không ngờ…họ đây là đi catwalk sao?”
Hai người đàn ông còn lại dẫu sao vẫn có “khát vọng sống” trong người nên không tham gia vào hội lắm mồm của Nhan Tư Vũ.
Thời gian bay thẳng từ Tư Thành đến Hải Thành là ba tiếng rưỡi, Thời Sơ Thần sáng nay dậy sớm nên lên máy bay đã rất buồn ngủ. Hơn nữa, bữa ăn trên máy bay của hãng hàng không này khá bình thường, vậy nên cô dứt khoát điều chỉnh lại chỗ ngồi rồi ngủ thiếp đi.
Ghế ở hạng thương gia của chuyến bay đường ngắn cũng không được thoải mái lắm, may là hai người ngồi một bên khá rộng rãi, sau khi máy bay cất cánh thuận lợi, Thời Sơ Thần nới lỏng dây an toàn rồi ngả người sang một bên, phát xong bữa ăn thì Đàm Lễ tùy tiện ăn vài miếng rồi kéo cô vào lòng và ngủ bù với cô.
Hơn ba tiếng đồng hồ, Thời Sơ Thần cũng xem như đã ngủ rất đủ, lúc hạ cánh đến Hải Thành đã là bốn rưỡi chiều.
Hôm nay Vương Hiểu Xung có tiết dạy không cách nào sắp xếp được nên anh ta và Lưu Mộng sẽ đến Hải Thành sau một ngày.
Sáu người giải quyết chỗ ở trước. Khách sạn gần biển là một trong những đặc trưng ở Hải Thành, mà khách sạn họ đặt này là khách sạn duy nhất của Hải Thành có phòng có sân phơi rộng rãi, trên đó có một chiếc lều rất lớn, đỉnh lều trong suốt, bên trong bố trí giống hệt phòng khách sạn.
Cất hành lý xong, họ thuê hai chiếc xe đi ăn cơm.
Thành phố gần biển nổi tiếng nhất là các quầy hải sản, sau khi ngồi xuống là mùi vị nướng đậm đà hoà quyện với mùi hải sản tươi ngon. Thời Sơ Thần cả ngày chưa ăn gì, lúc này đã đói đến mắt ánh lên sao vàng.
Thời Sơ Thần thích loại tôm cua như này, mỗi khi đến mùa ăn cua, trong nhà luôn có cua biển, cua lông liên tục. Những loại hải sản như này chỉ ăn loại tươi, hải sản tươi sống sau khi nấu lên thịt sẽ có vị tươi ngọt, khác hẳn với loại đông lạnh.
Các quầy hải sản lớn không nói đến mùi vị tuyệt vời như thế nào, nhưng ngon hơn cả ở chỗ là hải sản tươi, xào hoặc hấp với hành và gừng đều rất ngon. Thời Sơ Thần ăn đến không thể ngừng lại.
Mọi người vừa ăn vừa nói chuyện vô cùng sôi nổi.
Phục vụ ở các quầy hàng lớn dẫu sao cũng không được như trong nhà hàng, người quá đông đúc, nhân viên phục vụ ngả nghiêng bưng bê đồ ăn qua lại không ngớt.
Đàm Lễ đứng dậy kéo một người phục vụ lại gọi thêm chút đường trắng, người phục vụ xác nhận lại lần nữa: “Đường? Đường nấu ăn?
“Ừm, một đĩa nhỏ.”
“Anh đợi chút nhé.” Nhân viên phục vụ nghi hoặc nhìn anh, quay người đi đến bếp sau lấy đường trắng.
Từng gặp qua người cần muối, cần giấm, cần tương ớt nhưng đây là lần đầu tiên gặp một người cần đường trắng.
Phục vụ nhanh chóng từ sau bếp đi ra, bưng hai món ăn và một đĩa đường mà Đàm Lễ gọi, đưa đường đến tay anh.
“Cảm ơn.” Đàm Lễ cầm lấy đĩa đường rồi về lại chỗ ngồi.
Phục vụ mang đồ ăn lên sau đó chăm chú nhìn anh một hồi, muốn biết anh cần đường để làm gì.
Đàm Lễ đổ một nửa đĩa đường vào trong giấm cua trước mặt Thời Sơ Thần, cô thích ăn cua, cua có tính hàn, mỗi lần ăn đều không thích chấm giấm, phải thêm chút đường thì mới chịu ăn.
Hạt đường thô không tan trong nước giấm cua, quyện với những hạt sần sật sần sật giòn tan, Thời Sơ Thần cảm thấy nó như có linh hồn hơn.
Mọi người vừa ăn vừa bàn xong lịch trình ngày mai rồi mới lái xe rời đi.
Thời Sơ Thần ăn quá no, sau khi đến khách sạn thì không về phòng ngay, Đàm Lễ cùng cô ra bãi biển của khách hạn đi dạo tiêu hoá.
“Lạnh không?” Đàm Lễ hỏi cô.
Ban đêm nhiệt độ không thấp nhưng gió biển mang theo chút hơi lạnh, Thời Sơ Thần lại mặc rất ít.
“Không lạnh.” Nhưng cô vẫn dựa vào người Đàm Lễ: “Nhưng muốn gần anh một chút.”
Đàm Lễ thuận tay ôm lấy eo cô, hai người chầm chậm bước đi trên cát, hạt cát mềm mịn trượt theo dép lê vào lòng bàn chân cô.
Đêm đã khuya, ánh đèn trên bãi biển mờ nhạt hơn, sớm đã không còn sự náo nhiệt như ban ngày, không còn những đứa trẻ con tự do chạy nhảy, thay vào đó là từng đôi tình nhân đang ngồi sát bên nhau.
Cách đó không xa, một đôi nam nữ đứng đối diện nhau, giọng nói của cô gái rõ ràng từng chữ: “Làm người yêu em nhé?”
Chàng trai nhẹ nhàng cúi đầu, nhìn cô gái, cô gái đang đợi câu trả lời của chàng trai, hồi hộp đến mức các ngón tay nắm chặt dây đeo ba lô.
Thời Sơ Thần bị thu hút và dừng bước.
Cô gái cao giọng hơn và lặp lại một lần nữa, rồi nói tiếp: “Trời ơi, rất nhiều người đang nhìn đó, anh mau trả lời đi.”
“Làm gì có ai?” Chàng trai nhìn xung quanh tỏ ý không ai chú ý đến họ.
Chàng trai vừa quay đầu đúng lúc bắt gặp hai người họ, Thời Sơ Thần có cảm giác như bị bắt quả tang, lập tức kéo Đàm Lễ sải bước đi về phía trước, đi được vài bước lại quay đầu liếc nhìn thì thấy hai người họ đã ôm lấy nhau.
“Tại sao cô gái nhà người ta tỏ tình dễ dàng vậy nhỉ?” Thời Sơ Thần nhớ lại năm đó tỏ tình với Đàm Lễ, “Người ta thì cách một lớp vải, còn tôi thì cách cả một ngọn núi.”
Đàm Lễ cúi đầu cười, “Em thế mà gọi là tỏ tình sao?”
Anh hồi tưởng lại, cô hỏi như thế nào nhỉ?
À, cô hỏi anh: “Anh thấy em thế nào?”
Đàm Lễ tưởng rằng cô hỏi xem dạo này cô học hành thế nào, liền trả lời: “Cũng không tệ, tiến bộ rất nhanh, thành tích cũng tốt hơn nhiều rồi…Lần thi này của bọn em hơi khó, cho nên…”
Thời Sơ Thần lắc lắc đầu: “Em không hỏi anh cái này, em là hỏi anh thấy em..” Cô chỉ chỉ tay vào mình, “Em thế nào?”
Đàm Lễ không biết nên trả lời cô ra sao.
Thời Sơ Thần thấy anh không nói gì liền nói thẳng: “Anh cảm thấy em làm bạn gái anh được không?”
Đàm Lễ kinh ngạc đến đơ người, cô giống như đang nói đùa nhưng lại rất chân thành.
Nếu lúc đó Thời Sơ Thần quan sát kỹ một chút, cô sẽ phát hiện ánh mắt Đàm Lễ hơi thay đổi.
“Xin lỗi.” Sau cùng anh cũng không nghe theo trái tim mình, “Chúng ta không hợp nhau.”
“Không hợp chỗ nào chứ?” Thời Sơ Thần truy hỏi một câu.
“Anh thích…con gái dịu dàng, điềm đạm ít nói.”
“Ồ.” Thời Sơ Thần gật gật đầu, cô không hề lộ ra biểu cảm buồn bã, “Em biết rồi, vậy anh về trước đi, chúng ta gặp lại vào buổi học hôm thứ tư.”
Thứ tư gặp lại Thời Sơ Thần, Đàm Lễ có chút ngại ngùng, anh không biết nên làm sao để nhìn vào mắt cô, ngược lại cô lại tỏ vẻ thờ ơ như không có gì.
Miễn là cô không ngại, người ngại chính là anh.
Nhưng một điều rất rõ ràng đó là, cô ép mình trở nên điềm đạm dịu dàng, ít nói hơn, tất cả đều dựa theo hình mẫu mà anh thích.
Thật lòng mà nói, Thời Sơ Thần như vậy khiến Đàm Lễ toàn thân khó chịu.
Cũng may vào tiết học bù ngày thứ bảy, cô đã trở lại bộ dạng trước kia.
Tiếp sau đó…
Thời Sơ Thần chọc chọc Đàm Lễ, anh mới tỉnh táo lại.
“Sao không tính là tỏ tính chứ? Hơn nữa, anh cũng không cần phải em mới tỏ tình thôi đã không làm gia sư cho em nữa chứ, em còn không ngại mà.” Thời Sơ Thần nghĩ đến đó lại có chút tức giận.
Sau khi tỏ tình, cô thử thay đổi bản thân, sau đó cảm thấy rất khó chịu. Lời từ chối của Đàm Lễ thật sự làm cô buồn bực mấy tiếng đồng hồ, hai ngày sau liền buông bỏ, ai biết được anh dường như không thể bỏ qua, xong vài lần dạy liền dứt khoát kết thúc công việc gia sư.
“Anh…” Đàm Lễ mở miệng định giải thích gì đó, nhưng lại không nói thành lời.
“Nhìn xem, anh chạy làm gì? Cuối cùng không phải vẫn rơi vào tay em sao?” Cô cười đắc ý.
Đàm Lễ ôm cô vào lòng, hai tay ôm chặt lưng cô nói: “Sớm biết thế này thì lúc đó sẽ không chạy nữa.”
“Đúng đấy!” Thời Sơ Thần cũng ôm chặt eo anh: “Biết vậy thì hối hận rồi chứ!”
Đàm Lễ khá hối hận khi nghĩ về điều đó, vốn dĩ cuộc đời anh sớm có thể tốt đẹp như vậy từ nhiều năm trước.
“Em mệt rồi.” Thời Sơ Thần vỗ vỗ lưng anh: “Phạt anh cõng em.”
Đàm Lễ cười rồi ngồi xổm xuống. Cô rất tự nhiên trèo lên lưng anh, khi anh đứng lên cô còn hơi sợ hãi, ôm chặt lấy cổ anh.
Trên bãi cát, có rất nhiều đôi nam nữ ôm hôn nhau, cũng không ai cảm thấy một anh chàng đẹp trai cõng một cô gái đẹp có gì bất thường.
Dưới màn đêm, làn nước biển chuyển từ màu xanh thẫm sang màu đen hoà cùng ánh đèn đường, có thể nhìn thấy lờ mờ những cơn sóng biển trắng xoá mang tiết tấu nhịp nhàng vỗ vào bãi cát.
Thời Sơ Thần đã thích ứng được với độ cao hơn một mét chín so với mực nước biển, khi đã quen với không khí trên cao, cô bắt đầu nhìn trái nhìn phải, thi thoảng lại quay đầu ngắm nhìn phong cảnh.
Đàm Lễ tự cho rằng mình có năng lực kiềm chế rất tốt, cũng không phải người đặc biệt trọng dục vọng, nhưng người trên lưng có lúc dính sát anh, có lúc lại vặn vẹo cơ thể, trên tay anh là đôi chân thon dài mịn màng, cánh tay cô vòng trên lưng anh, buổi chiều trước khi ra ngoài cô xịt thêm nước hoa vẫn còn thoang thoảng mùi hoa hồng.
“Sơ Sơ.” Đàm Lễ gọi cô.
“Hả?” Thời Sơ Thần ghé sát đầu cô vào tai anh.
Hơi thở ấm áp cùng với gió biển phả vào khiến tim anh ngứa ngáy.
“Đừng động đậy.” Cổ họng anh hơi nghẹt lại, giọng nói có chút trầm khàn.
Thời Sơ Thần cũng không phải thiếu nữ chưa trải sự đời, cô nhận thấy rõ sự thay đổi của Đàm Lễ. Hơn nữa, cô còn là một cô gái táo bạo, cô quá hiểu phải làm gì để trêu chọc anh, làm gì để anh mất kiểm soát.
Cô áp sát hai bờ ngực mềm mại vào lưng anh, đôi môi nhẹ nhàng lướt qua vành tai anh khẽ nói: “Ừm, được.”
Bàn tay giữ đùi cô hơi dùng lực, xốc người cô lên trên một chút, ngón tay nắm chặt lại, bước chân cũng dần nhanh hơn.
Trong lòng Đàm Lễ lúc này giống như thời tiết vào đêm của Hải Thành .
Thật sự vô cùng khô nóng.