“Đây là làm sao vậy?”
Thân phận hiện tại của chàng không thích hợp hỏi những lời này, nhưng chàng lại hỏi.
Phó Nhiêu là Huyện chúa chàng phong, ai dám ra tay với nàng?
Khúc mắc giữa con gái chàng và nàng cũng mơ hồ khiến cho chàng lo lắng.
Phó Nhiêu nghe được một câu như vậy, đầu tiên là giật mình, người đàn ông trung niên đối diện, ánh mắt vừa ôn hòa lại uy nghiêm, không hiểu sao khiến nàng cảm thấy có chút quan tâm.
Loại quan tâm này với sự quan tâm của cha mẹ không giống nhau, dường như có một loại cường thế che trời lấp đất tràn ngập khắp nơi.
Loại cường thế này khiến nàng thấy lạ lẫm, thậm chí hoài nghi rằng mình đã nghe lầm.
Có lẽ vì từ nhỏ nàng đã thông minh và tài giỏi, đã quen tự mình gánh vác hết thảy. Bất luận là tủi thân hay gian khổ, cho tới bây giờ nàng đều chịu đựng một mình. Cho dù lúc trước ở cùng một chỗ với Từ Gia, vì không để cho hắn phân tâm nên nàng cũng tự mình giải quyết từ trong ra ngoài, rất nhiều lúc nàng đã quên rằng nàng cũng chỉ là một cô gái mười mấy tuổi.
Nàng sững sờ một lát rồi bước tới với vẻ mặt áy náy, đặt tay trước bụng và thi lễ: “Để ngài đợi lâu, tạm thời có một số việc bị trì hoãn, mong ngài thứ lỗi, lần trước gặp ngài ta đã cảm thấy nghi ngờ, hóa ra ngài là thương gia dược liệu, ngài ngồi trước đi, ta thu dọn một chút rồi tới ngay.”
Nói xong nàng vội vàng đi vào.
Hoàng đế nhìn thân ảnh nhẹ nhàng mềm mại của nàng, có chút lo lắng. Hoàng đế liếc mắt nhìn một thị vệ chờ ở cửa, thị vệ kia hiểu ý lập tức bước ra ngoài.
Một vị quản sự của cửa hàng này đem danh mục dược liệu tới, cung kính nói: “Trần Tứ gia, đây là danh mục dược liệu cần thiết của cửa hàng chúng ta, chúng ta đã xem dược liệu mà ngài mang đến, đều là thuốc hảo hạng, nơi sản xuất cũng hợp yêu cầu của cửa hàng chúng ta, chỉ là quyết định cuối cùng cần được chủ tiệm chúng ta xem xét.”
Hoàng đế vuốt cằm, lại hỏi: “Thuốc đã chuẩn bị xong chưa?”
Nội thị khom người nói: “Toàn bộ thiên kim hoàn đều đã được mua.”
Trước khi lên ngôi, Hoàng đế từng ngầm kinh doanh một thương đội, dựa vào thương đội này mà chàng tiếp xúc được với các ngành nghề ở khắp nơi, trong đó bao gồm cả dược liệu hảo hạng, việc kinh doanh dược liệu trong tay chàng đã được đăng ký với Điển Dược cục, nếu đổi lại là người của chàng đến cung cấp dược, có thể rút ngắn rất nhiều thời gian thẩm tra để tiệm thuốc Phó Nhiêu trở thành cống dược, cũng đỡ cho chàng ba ngày hai bữa chạy ra ngoài cung.
Một lúc sau, Phó Nhiêu thay một chiếc váy màu lam, chải lại tóc và che đi vết đỏ bên gò má, mặt trời lặn chiếu một chùm ánh sáng lên hành lang, nàng bước ra từ chùm ánh sáng dịu dàng như một con bướm đầy màu sắc.
Nàng thi lễ với Hoàng đế một cách tự nhiên, ngồi ở đối diện chàng, mở danh mục thuốc cùng mẫu dược mà chàng mang tới, kiểm tra từng cái một.
Nội thị hơi ngỡ ngàng, buổi trưa Hoàng đế xuất cung, đến Ngũ quân đô đốc phủ kiểm tra, chuẩn bị tốt danh mục dược liệu, dựa theo thời gian hẹn đến tiệm thuốc, vậy mà cô nương Phó gia này để cho bệ hạ chờ nàng một canh giờ, cũng may là bệ hạ kiên nhẫn.
Phó Nhiêu kiểm tra nơi sản xuất của danh mục dược liệu trước, lại cầm từng bình thuốc thử, vẻ mặt nàng cực kỳ nghiêm túc, cũng rất cẩn thận.
Trong lúc này, thị vệ đã trở về, lặng lẽ nói nhỏ vài câu với Hoàng đế, sắc mặt Hoàng đế thoáng biến đổi, ánh mắt hướng về phía tiểu cô nương đang cúi đầu chuyên chú trước mặt, cảm thấy đau lòng mà không rõ lý do.
Chàng cũng là người làm cha, nếu con gái phải chịu thiệt thòi thì cũng sẽ làm chỗ dựa cho con cái.
Khổ nỗi, Phó Nhiêu không chỉ không nơi nương tựa mà từ khi tuổi còn nhỏ đã phải xuất đầu lộ diện, là trụ cột gia đình, nếu không phải nàng thông minh quả cảm thì sẽ bị một chút đắng cay kia nuốt sống.
Con cái nhà nghèo phải lo liệu việc nhà từ khi còn nhỏ.
Đúng lúc này, Phó Nhiêu thẩm tra đối chiếu xong danh mục, ngước mắt nở nụ cười xinh đẹp: “Ta đã kiểm tra toàn bộ danh sách của ngài, không có vấn đề gì, chỉ là giá cả này, chúng ta còn phải thương lượng.”
Đôi mắt hạnh thật trong sáng, như vầng trăng phản chiếu núi sông.
Không phải Phó Nhiêu không có nhà cung cấp dược liệu, có điều dược liệu Bùi Tấn đưa tới hiển nhiên tốt hơn so với những nơi khác, rất nhiều dược liệu trong núi sâu rừng già rất khó có thể hái mà cũng có thể lấy được, chắc chắn là có bí quyết hay, nàng thầm nghĩ, nếu có thể giảm giá một chút thì sẽ vô cùng hoàn hảo.
Hoàng đế vốn không phải vì mục đích kiếm tiền nên chàng hỏi ý Phó Nhiêu, giả bộ cò kè mặc cả vài câu rồi đồng ý.
Sau này Bùi Tấn sẽ cung cấp dược liệu cho nàng.
“Đúng rồi, ta vẫn chưa biết húy danh của ngài.” Ở trước mặt chàng Phó Nhiêu luôn vô thức kính sợ vài phần.
Nội thị bên cạnh thay Hoàng đế trả lời: “Lão gia nhà ta xếp thứ tư trong nhà, chủ tiệm gọi Trần Tứ gia là được.”
Mẫu thân Hoàng đế họ Trần, cho nên dùng tên giả là Trần Tứ.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Phó Nhiêu cười tươi như hoa, khép tay áo thi lễ: “Vậy sau này xin Tứ gia chiếu cố nhiều hơn.”
Khi hai người đang ký khế thư, gió thổi tung mái tóc của nàng, lộ ra hai gò má rạng rỡ xinh đẹp.
Hoàng đế liếc mắt nhìn vết đỏ kia, tuy là đã bôi thuốc, nhưng da thịt nàng trắng nõn nên vết đỏ đó vẫn rất rõ ràng, Hoàng đế cũng không nói gì, chỉ gật đầu rồi rời đi.
Khi trở lại hoàng cung, ráng chiều ngập cả bầu trời, những bức tường cung nguy nga tráng lệ, giống như được dát vàng.
Hoàng đế bước lên bậc thang, bày ra vẻ mặt lạnh lùng ra lệnh: “Tuyên Bình Khang vào cung.”
Lãnh công công từ trong điện đi ra nghênh đón, bắt gặp sắc mặt lạnh lùng của Hoàng đế, hắn thầm nghĩ không ổn, vội vàng khom người hành lễ: “Bệ hạ, trùng hợp Công chúa Bình Khang đang ở ngoài điện Càn Khôn cầu kiến.”
“Ồ?” Hoàng đế đứng dưới điện, nghiêng đầu liếc hắn: “Chuyện gì?”
“Nghe như là bị oan ức, xin ngài làm chủ.” Lãnh công công thấp giọng, không dám ngẩng đầu.
Hoàng đế cảm thấy thật tức cười: “Thật sao? Trên đời này còn có người dám ức hiếp Công chúa?”
Nội thị bên cạnh nghe xong không dám lên tiếng, nhao nhao quỳ xuống không dám nói lời nào.
Mấy năm nay, thân thể Hoàng hậu không tốt, hậu cung đều là Thục Quý phi độc chiếm, Thục Quý phi có một trai một gái, sinh ra Tam Hoàng tử lại là Hoàng tử khỏe mạnh duy nhất của bệ hạ, mọi người đều thầm nghĩ Tam Hoàng tử nhất định sẽ là Thái tử tương lai.
Người ngoài đều nói rằng Thục Quý phi được sủng ái ở hậu cung, ngay cả họ Lý cũng có con đường rộng mở trong triều đình.
Cho nên, ai dám đắc tội trưởng tỷ và mẹ ruột của Thái tử tương lai.
Chỉ là từ sau khi hôn sự của Công chúa Bình Khang xảy ra sự cố, Hoàng đế tỏ ra lạnh nhạt với hai mẹ con này rất nhiều.
Hoàng đế đi vào điện Càn Khôn, cho gọi Công chúa Bình Khang, chỉ một lát sau Thục Quý phi nghe tin cũng chạy tới, hai mẹ con chạm mặt nhau ở cửa, một trước một sau tiến vào hành lễ.
Chàng ngồi ngay ngắn trên ngai vàng mặt không biến sắc, nhìn Công chúa Bình Khang nhào xuống dưới chân chàng, như thường lệ túm góc áo chàng khóc lóc kể lể: “Phụ hoàng, xin phụ hoàng làm chủ cho nữ nhi, cô nương Phó gia kia quả nhiên là khiến phụ hoàng khổ tâm, hôm nay nữ nhi tổ chức tiệc ngắm hoa để chọn rể cho nàng, nàng không chỉ không cảm kích, còn âm thầm ở hoa viên quyến rũ Từ Gia, bị nữ nhi bắt được, nữ nhi muốn răn dạy vài câu, nàng ỷ mình là Huyện chúa do phụ hoàng thân phong, không xem Công chúa là nữ nhi ra gì, chống đối nữ nhi, tốt xấu gì nữ nhi cũng là Công chúa hoàng gia, nàng đối xử với nữ nhi như vậy, thật sự là không để phụ hoàng ở trong mắt.”
Công chúa Bình Khang khóc đến nước mắt lã chã, nhưng lại thấy Hoàng đế không hề có động tĩnh gì.
Ả nhất thời hơi hoang mang, chỉ lặng lẽ ngoái đầu nhìn mẫu phi.
Thục Quý phi nhanh chóng nhận ra Hoàng đế có phần hờ hững, cũng hơi cảm thấy kỳ quái, chỉ đành tiến lên, nhẹ nhàng bái lạy trước mặt Hoàng đế: “Bệ hạ, Khang nhi cũng là nhất thời do tình thế cấp bách, gặp phải một chút chuyện nhỏ liền tới gây rối trước mặt chàng...”
Nàng ta đã nhạy bén phát hiện sắc mặt Hoàng đế có chút gì đó không đúng lắm, nếu để cho con gái khóc tiếp, sẽ hoàn toàn phản tác dụng, vì thế vội vàng kéo Công chúa Bình Khang ra phía sau, cười cười nói: “Có lẽ cô nương Phó gia kia không cam lòng, lôi kéo Từ Gia mà nói vài câu, đương nhiên, cũng không chừng là hiểu lầm, bệ hạ không cần để trong lòng.”
Hoàng đế thản nhiên nhìn Thục Quý phi, bản lĩnh lấy lùi làm tiến của nàng ta gần như hoàn hảo, mấy năm nay chàng đối với chuyện hậu cung cũng không phải là không biết, miễn là không đi quá xa, chàng đều mắt nhắm mắt mở, đương nhiên, chàng cũng không bao giờ cho phép tính toán quá mức đen tối.
Đổi lại là trước kia, chàng cũng sẽ nghe theo lời Thục Quý phi nói mà nhún nhường, chỉ là trong đầu lơ đãng hiện lên bộ dạng chăm chú của Phó Nhiêu, có chút tức giận với chuyện mà con gái gây ra, bèn hỏi Công chúa Bình Khang: “Hôm nay con đã làm cái gì, thật sự cho rằng phụ hoàng không biết?”
Tim Công chúa Bình Khang đập thình thịch, quỳ xuống, hoảng sợ nói: “Phụ hoàng, nữ nhi... Nữ nhi là thật lòng muốn chọn rể cho cô nương Phó gia, tiếc rằng nàng không cảm kích mà còn nhớ mãi không quên Từ Gia...”
Hoàng đế lạnh giọng ngắt lời ả: “Nàng có nhớ mãi không quên Từ Gia hay không thì ta không biết, nhưng con đánh người là có thật hay không?”
Công chúa Bình Khang kinh ngạc ngước mắt nhìn, chẳng lẽ phụ hoàng phái tai mắt theo dõi Từ phủ?
Ả hoảng hốt đến mức xương sống đều đổ mồ hôi, tay không biết để đâu: “Phụ hoàng, con...”
Không biết giải thích như thế nào, ả đành phải khóc để che giấu.
Hoàng đế đã chán ghét thủ đoạn này của ả, nhíu mày nói: “Con thân là Công chúa, xảo quyệt ương ngạnh, mặc dù Từ Gia có sai, con cũng không nên ra tay, con làm mất thể diện, không nguyên không tắc, từ hôm nay đóng cửa hối lỗi, không có chiếu chỉ không được phép vào cung!”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Công chúa Bình Khang trợn to hai mắt kinh ngạc: “Phụ hoàng, người phạt nữ nhi, nữ nhi không có gì để nói, đúng là nữ nhi đã ra tay, nhưng Từ Gia lén lút qua lại với cô nương Phó gia là sự thật, nữ nhi đã điều tra, bên trong rương của hắn toàn là quần áo, khăn tay, thắt lưng gấm do cô nương Phó gia làm cho, mọi thứ vẫn còn đó, hắn...”
“Con câm miệng!” Sắc mặt Hoàng đế xanh mét, đáy mắt không che giấu được nỗi thất vọng, ánh mắt như đao quét về phía ả: “Hôm nay con mới biết bọn họ trước kia là hôn thê? Chuyện của Từ Gia trước đó đều là do Phó thị làm, nhưng bây giờ con đã kết hôn, cho dù là Công chúa thì cũng phải làm tròn trách nhiệm của người vợ!”
Hoàng đế tức giận cười nói: “Nếu con hối hận thì vẫn còn kịp, hiện tại ta có thể hạ chỉ ngay, cho phép hai người các con hòa ly, trả Từ Gia lại làm chồng người ta!”
Công chúa Bình Khang quỳ rạp trên mặt đất, khóc lớn nói: “Nữ nhi sai rồi, nữ nhi sai rồi, phụ hoàng, người đừng hạ chỉ...”
Lúc này nếu hòa ly, ả thật sự sẽ phải gả cho kẻ đau ốm triền miên của An Hầu phủ.
Thục Quý phi khó hiểu, tại sao sự tình lại biến thành như vậy, Hoàng đế nghe được phò mã vẫn còn vấn vương tình cũ, lẽ ra nên tức giận, tại sao lại phải trừng phạt con gái mình, nàng ta không suy nghĩ nhiều, vội vàng dịch đầu gối về phía trước, nhẹ nhàng kéo góc áo Hoàng đế: “Bệ hạ, chàng đừng tức giận, vì con bé Bình Khang vô dụng này mà tổn thương long thể là không đáng...”
Nàng ta chợt quay đầu lại, quát Bình Khang một câu: “Con còn đứng đó làm gì, còn không trở về cung Phỉ Thúy, chờ mẫu phi trở về dạy dỗ con.”
Dưới sự ra hiệu của nàng ta, hai tên nội thị đỡ Công chúa Bình Khang ra ngoài.
Thục Quý phi cẩn thận, sắc mặt Hoàng đế cuối cùng cũng tốt hơn một chút: “Nàng là mẫu thân, cũng nên dạy dỗ con bé thật tốt, nếu lại xảy ra sai lầm, ta nhất định không tha thứ.”
Thục Quý phi liên tục gật đầu, khi trở lại cung Phỉ Thúy, Công chúa Bình Khang khóc đến hai mắt sưng đỏ nhào về phía nàng ta, nàng ta đau lòng ôm con gái vào trong lòng.
“Nha đầu ngốc, sao không tới cung Phỉ Thúy bàn bạc với mẫu phi, lại vội vàng đi cáo trạng với bệ hạ.”
“Con... con cũng không biết vì sao phụ hoàng lại giận con...” Công chúa Bình Khang vô cùng tủi thân, còn tưởng mình chủ động thay Phó Nhiêu chọn chồng sẽ làm phụ hoàng nguôi giận, không ngờ khéo quá hóa vụng.
Thục Quý phi kéo ả vào trong ngồi xuống: “Hôm nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Công chúa Bình Khang ngồi xuống cạnh nàng ta, hít hít mũi, lau khô nước mắt, tức giận nói: “Mẹ, Từ Gia kia quả nhiên có tơ tình với cô nương Phó gia...” Ả kể rõ chuyện hôm nay.
Thục Quý phi nheo mắt lại, khuôn mặt phủ đầy lạnh lẽo: “Vậy Phó Nhiêu thì sao? Hôm nay con có chọn hôn phu cho nàng không?”
Công chúa Bình Khang bĩu môi, không tình nguyện trả lời: “Hôm nay nữ nhi không thoải mái nên không lộ diện, chỉ bảo Quách ma ma lo liệu, sau đó Quách ma ma bẩm lại, nói là Phó Nhiêu không có ý định kết hôn nên yến tiệc liền tan.”
Thục Quý phi nghe vậy sắc mặt càng thêm khó coi: “Xem ra Phó Nhiêu kia có tư tình với Từ Gia, tên Từ Gia này lúc trước có thể vứt bỏ Phó Nhiêu, khi công thành danh toại không có gì đảm bảo hắn sẽ không bỏ rơi con, nếu là hai người đó vẫn còn muốn quay lại với nhau, sau này con sẽ phải chịu đau khổ!”
“Vậy phải làm thế nào bây giờ? Mẫu phi, nữ nhi cực kỳ hận nữ nhân kia, nếu không phải nàng cáo ngự trạng, phụ hoàng cũng không đến mức giận con như vậy!”
Công chúa Bình Khang túm lấy góc áo Thục Quý phi năn nỉ: “Mẫu phi, e là phụ hoàng sẽ không dễ dàng xây cho con phủ Công chúa, nữ nhi không muốn nữ nhân kia lượn lờ trước mặt Từ lang mỗi ngày, ngộ nhỡ bọn họ tình cũ chưa dứt thì làm sao bây giờ?”
Thục Quý phi nhìn chằm chằm dung nhan như sương sớm của con gái, trầm tư không nói.
Khi đèn trong cung mới được thắp lên, một bóng đen bao trùm lên mắt nàng ta, ánh nắng cuối cùng phía chân trời lọt xuống đáy mắt, trong giây lát, nàng ta chợt nảy ra một ý nghĩ.
“Ở ngoài cung ra tay rất bất tiện, tháng sau là sinh nhật của Hoàng hậu, trước đó khi Phó Nhiêu được phong tước hiệu, Hoàng hậu đột nhiên lâm bệnh nặng nên miễn nàng vào cung tạ ơn. Lần này, xin bệ hạ tổ chức yến tiệc cung đình cho các quan chức cấp cao, khi người người vào cung dự tiệc sinh nhật thì lúc đó xử lý một đứa con gái không nơi nương tựa dễ như trở bàn tay.”
Công chúa Bình Khang lớn lên dưới một tay Thục Quý phi, đối với thủ đoạn của nàng ta cũng là mưa dầm thấm đất, biết được mẫu phi của mình một khi ra tay thì nhất định không bao giờ thất bại, nhất thời lo lắng trong lòng tan đi.
“Đa tạ mẫu phi.”
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Được rồi, phần giới thiệu nổi tiếng sắp tới rồi.