Xa xa tán cây tùng của núi Mi xanh ngắt, từng căn nhà chi chít như sao trên trời quây quanh chân núi, chạy dài thành một thôn xóm cổ điển.
Gió nhẹ hiu hiu, thổi tốc lên một mùi hoa sen nhàn nhạt.
Bùi Tấn chậm rãi dừng bước dưới đền thờ loang lổ nhiều màu.
Chàng từng đọc một quyển địa phương chí(*), nói tới một đoạn quá khứ ở đây.
(*)Sách ghi chú về các địa phương
Trăm năm trước, dưới chân núi Mi từng chứng kiến Địch Nhung xâm lược, người Hồ đốt giết cướp bóc, không chuyện ác nào không làm, rất nhiều phụ nhân sống không nổi, trung trinh bất khuất, tự vẫn mà chết, dòng sông trong vắt của núi Mi nhiễm đỏ một nửa, sau đó bá tánh lập đền thờ tổ tiên, trong đó có một phụ nhân thích hoa sen nhất, hậu duệ của bà giữ lại một lu nước ở đền thờ, đổ nước suối vào lu, gieo một đoạn ngó sen xuống, sau đó lại nở ra một gốc sen đỏ xinh đẹp, dưới sen đỏ được lót bằng hoa súng, ban trưa thì hướng thẳng lên trên, hoa súng lười biếng mệt mỏi cuộn người, như đang ngáp.
Lòng bàn tay của Bùi Tấn đã sớm dính dấp mồ hôi, chàng nâng một vốc nước, nhẹ nhàng gột rửa, bọt nước chảy xuống như chuỗi, từng vòng gợn sóng lan ra, làm bóng hình trong trẻo của chàng bập bềnh, tâm chàng như gợn sóng kia, thật lâu cũng không bình ổn được.
Chàng sợ mọi chuyện chỉ là ảo tưởng, chỉ là trùng hợp, lại sợ cảnh đời đổi thay, cảnh còn người mất, nàng đã quên mất nam nhân luôn nhớ nhung nàng trong Tử Cấm Hoàng Thành.
Càng sợ nàng đi tìm đường sống đã sớm có sự trọn vẹn của nàng, để lại một mình chàng cô đơn trơ trọi đến khi bình minh.
Nước suối hơi lạnh, quay cuồng trong lòng bàn tay đang nóng lên của chàng, mặt mày chàng như băng, lại chứa vài phần không cam lòng và chờ mong, nội tâm như lửa, lại bị nước suối lạnh băng tưới đến lạnh thấu tim.
Nhiệt độ nước dần dần dung hòa với bàn tay chàng.
Sự tê dại mỏng manh hơi chạy lên đầu quả tim của chàng, chàng hít một hơi thật sâu, chậm rãi đè xuống rất nhiều cảm xúc, nâng bước, một mình dọc theo sườn núi đá xanh đi lên trên.
Bóng lưng thẳng tắp của Bùi Tấn xuyên qua hẻm nhỏ uốn lượn, khí chất này không phù hợp với thôn xóm cổ xưa an lành tịnh mịch.
Trên con đường đá xanh luôn có phụ nhân ôm rổ đồ ăn đi qua đi lại, có vài đứa con nít ngươi đuổi ta đánh, cực kỳ vui vẻ.
Đi ngang qua cửa một hộ, thấy mấy vị phụ nhân đang vây quanh trước giếng cổ tán gẫu, phụ nhân nhìn thấy chàng, cầm bàn thêu vội vàng chạy vào cửa, từ bao giờ trong thôn này lại có một nam nhân xuất sắc như vậy, nhịn không được đứng ở đầu ngõ chỉ chỉ trỏ trỏ, che mặt cười nhẹ.
Bùi Tấn không thèm để ý, cuộc sống phố phường vui vẻ ấm áp, cũng khó trách nàng không muốn vào cung.
Chàng đi vào một ngã ba hình chữ nhân, ánh nắng ban trưa lóa mắt, chàng cầm khăn lau mồ hôi, chắp tay sau lưng tản bộ lên trên, chợt, ở chỗ rẽ truyền đến một giọng nói quen thuộc.
“Lưu Vân, vết thương trên người muội đã khỏi chưa?”
“Muội không sao rồi, Nhiêu Nhiêu tỷ, tỷ ăn cơm trưa không, muội nấu canh đậu hũ cá trích, tỷ mang cho Bổn Bổn một chén…”
“Bổn bổn ngủ rồi…”
“Đúng rồi, hôm nay Bổn Bổn còn hỏi muội khi nào cha trở về? Nhiêu Nhiêu tỷ, tỷ phu vẫn chưa có tin tức sao?”
Phó Nhiêu hất đứa bé nằm trong lòng lên phía đầu vai để ôm chặt hơn, vén tóc rối ra sau tai, hơi thẹn thùng đáp: “Chàng ở biên quan đánh giặc, ai biết còn phải bao lâu nữa, nhưng mà không phải biên cảnh đang bình yên sao, vậy chắc sẽ về rất nhanh thôi…”
Ánh mặt trời rực rỡ chiếu thẳng vào đầu Bùi Tấn.
Không biết nguyên do vì sao cả người chàng lại lạnh băng, sự lạnh lẽo từng tấc bao trùm toàn thân, cơ thể chàng cứng đờ, đầu óc rơi vào cơn trống rỗng.
Trên đường đến chàng luôn nói với mình, nếu thật sự là nàng, chắc chắn không được nổi giận, nàng còn nhỏ tuổi, ham mê tự do về tình có thể tha thứ, chàng nên tha thứ cho nàng, bao dung nàng, không thể làm nàng sợ.
Nhưng hiện giờ, nghe được tin tức như vậy, chàng như rơi vào hố băng, cái lạnh nhỏ li ti, thấm sâu vào phế phủ, họng chàng chợt ngứa, đột nhiên ho khụ một tiếng, trong lúc hoảng sợ lập tức che miệng lại, xoay người đi xuống.
Phó Nhiêu nghe thấy tiếng động, khựng lại một chút, bỗng nhận ra điều gì đó, nhanh chóng giao con cho Lưu Vân, nôn nóng nói: “Vân Vân, đưa Bổn Bổn đến chỗ sư mẫu ta, có thể ta sẽ về hơi trễ…”
Nàng xách váy nhanh chóng chạy xuống, đường đi xuống hơi dốc đứng, nàng chạy thất tha thất thểu, suýt chút nữa đã ngã quỵ, ngước mắt nhìn xung quanh, một góc áo màu nguyệt bạch lướt qua bên phải đầu ngõ.
Phó Nhiêu hít sâu một hơi, vội vàng dừng bước chân, quẹo theo hướng đó, đuổi về hướng bên phải của con ngõ đá xanh.
Ngõ nhỏ sâu xa, chỉ cho hai người đi song song, ngước mắt, không trung xanh thẳm đầy mây, để lại một đường chân trời.
Dù sao Phó Nhiêu cũng là phái nữ, làm sao đuổi kịp Bùi Tấn, dù Bùi Tấn chưa chạy, nhưng bước chân lại đi cực nhanh.
Chàng cực kỳ giận, sắc mặt lúc xanh lúc tím, môi mỏng mím thành một đường thẳng, tựa lưỡi dao sắc bén.
Chàng rời đi, là lo mình dưới cơn giận dữ sẽ làm chuyện gì đó với nàng…
“Bệ hạ, ngài chờ ta…” Phó Nhiêu thở hổn hển mà gọi, mồ hôi trên trán chảy xuống mắt, làm mắt mờ mờ.
Ba ngày này, lúc nào nàng cũng đã chuẩn bị cho việc bị chàng bắt được.
Nàng không dám trốn, cũng không thể trốn, sợ lại chọc giận chàng thì sẽ vạn kiếp bất phục, khoa khảo của đệ đệ sắp tới, nàng không thể liên lụy đến người nhà. Ngay cả giả chết cũng không thể chạy khỏi lòng bàn tay chàng, nàng không cần phải dũng cảm đấu tranh nữa. Huống chi trải qua sự trưởng thành của con, tâm cảnh nàng cũng dần thay đổi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tuy chàng đột nhiên rời đi, nàng lại không dám lảng tránh, cách giải quyết vấn đề tốt nhất chính là mặt đối mặt trả lời.
Trừ việc nhận lỗi với chàng, nàng cũng không có gì để giải thích, nàng chính là đáng chết vạn lần, nàng đã lừa chàng, còn mang con chàng đi.
Nhớ chàng có chứng ho ra máu, lòng Phó Nhiêu nóng như lửa đốt, lo lắng hô to: “Bệ hạ, ngài đừng tức giận hỏng người, có gì tức giận ngài cứ đổ lên ta…”
Bùi Tấn nghe vậy bước chân đột ngột dừng lại, hai mắt bị tơ máu màu đỏ tươi che kín, khô nứt, lạnh lẽo bức người.
Đưa lưng về phía nàng, từ kẽ răng truyền đến tiếng nói lạnh lùng: “Nàng đuổi theo làm gì? Không phải nàng nên ngóng trông trẫm chết, nàng sẽ không còn nỗi lo sau này sao?”
Phó Nhiêu nghiêng ngả chạy đến sau lưng chàng, còn chưa kịp hành lễ, nghe thấy lời này nàng chỉ thấy á khẩu không trả lời được, im lặng trong giây lát, nhìn bóng hình cao lớn của chàng, nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, ta sai rồi, xin lỗi… Ta nhận đánh nhận phạt.”
Bùi Tấn không dám nhìn nàng, chàng sợ nhìn thấy khuôn mặt mình ngày đêm thương nhớ, sẽ làm ra hành vi quá khích gì đó.
Đứa con, cha, ở biên quan đánh giặc…
Nàng giả chết quả nhiên là để thành thân sinh con, là vì né tránh chàng.
Bổn Bổn? Ha ha, cái tên này cũng khó nghe quá!
Lòng chàng dày vò như bò trong chảo dầu, giữa mày có một đốm lửa ngưng tụ lại, hiện giờ chàng chỉ hận không thể xoay người, nắn bóp tiểu nữ nhân này trong lòng.
Chàng lấy ý chí cực mạnh kiềm lại, nhanh chóng đi về phía trước.
Phó Nhiêu khó khăn đuổi theo chàng tới khách điếm.
Khách điếm đã sớm bị ám vệ khống chế, toàn bộ trong ngoài đều là người của Hoàng đế.
Bùi Tấn bước một bước lên, phía sau Phó Nhiêu một bước chân đi vào, lại không ai cản nàng lại.
Nàng theo bước chân chàng, thở hồng hộc đi lên lầu hai.
Lướt qua những căn phòng mở, bước qua hành lang với cửa sổ chạm khắc, đi theo chàng vào thư phòng nhìn ra sông ở chỗ quẹo hướng đông.
Tiểu Kim Tử ở cửa chợt nhìn thấy Phó Nhiêu, sợ tới mức bộp một tiếng mà quỳ xuống.
“Huyện chúa...”
Sự vui mừng ngạc nhiên to lớn bao trùm hắn, hắn như không thể tin nổi, lau mặt một phen, nhìn lên chăm chú, xác nhận là Phó Nhiêu xong thì khóc lóc thảm thiết: “Huyện chúa, ngài còn sống, ngài lại còn sống, thật tốt quá…” Tiểu Kim Tử luống cuống chân tay khóc như trẻ con.
Phó Nhiêu mặt toàn sự xấu hổ gật đầu với hắn, muốn nói vài câu với hắn nhưng nghĩ đến nam nhân đang trong cơn giận dữ bên trong, bèn thẹn thùng uốn gối đi qua hắn, nhanh chóng bước vào ngạch cửa.
Tiểu Kim Tử hiểu ý, ngậm nước mắt toét miệng cười lập tức đóng cửa lại.
Phó Nhiêu đi vòng qua đến kệ Bác Cổ bằng gỗ hoàng hoa lê, lập tức nhìn thấy Hoàng đế đã ngồi ngay ngắn trên ghế bành.
Chỉ thấy mặt chàng như phủ sương, ánh mắt nặng nề như xoáy nước, khí lạnh quanh thân khiếp người.
Phó Nhiêu xinh đẹp như hoa, miễn cưỡng đứng ở cách đó không xa, tay xoắn khăn thêu, ngẩn ngơ nhìn mặt chàng. Sắc mặt chàng lạnh nhạt, mặt mày lạnh lùng xuất sắc, khóe mắt như kéo ra một mũi nhọn sắc bén.
Môi hồng, mắt đỏ, có thể thấy là gan phổi vượng hỏa, thật sự đã bị nàng làm cho tức điên…
Phó Nhiêu không nói rõ được mùi vị trong lòng như thế nào, chỉ có một suy nghĩ, muốn chữa khỏi thân thể cho chàng.
Nàng đi về phía trước quỳ gối xuống, rưng rức kêu: “Bệ hạ…”
“Thần phụ có tội, chết muôn lần cũng khó chuộc lỗi, ngài chớ vì thần phụ mà khiến bản thân bị thương, không đáng…”
Bùi Tấn nghe vậy nghiến răng cắn môi tạo thành một tia đỏ máu, ánh mắt nặng nề quét tới, giọng chua chát hỏi: “Thần phụ? Nàng là vợ ai?”
Từng chữ của chàng nặng ngàn cân, nện lên trán nàng.
Phó Nhiêu sửng sốt, mấy năm bôn ba bên ngoài, chỉ có một thân một mình nên nàng giả thành một thiếu niên, nếu dẫn theo con thì sẽ giả thành phụ nữ có chồng, nếu không như thế, chẳng lẽ khiến người ta cho rằng nàng chưa cưới đã có con sao? Lúc đó, ai cũng hỏi hôn phu của nàng đâu, nàng bèn lấy cớ phu quân ở xa hành quân đánh giặc nơi biên quan, vì vậy láng giềng ở quê xót xa cho nàng vài phần, cũng kính trọng nàng vài phần.
Nàng là vợ ai?
Lời này bảo nàng trả lời thế nào?
Nói là vợ chàng, chàng có muốn không? Chàng có nhận không?
Nàng không có mặt mũi, cũng không trông cậy chàng sẽ tha thứ cho mình, trước mắt chàng phát hiện ra chân tướng, có thể không xử tử nàng đã là may mắn lắm rồi, nàng còn có thể hi vọng xa vời sao?
Nước mắt ồ ạt rơi xuống, Phó Nhiêu chỉ cảm thấy lòng đã trải qua nhiều thăng trầm, chỉ còn lại một chút bi thương.
Nàng rưng rưng, giọng run rẩy nói từng chữ: “Ta không phải vợ ai… Ta chưa gả chồng…”
Cụp mắt xuống, nước mắt như sợi châu bị đứt, làm thế nào cũng không ngăn được.
Bùi Tấn rung động, mọi sự tức giận lập tức biến mất không còn bóng dáng, chàng bình tĩnh nhìn nàng, lòng cực kỳ vui sướng: “Nàng không gả chồng?”
Phó Nhiêu cắn môi, nhắm mắt, gò má bị nhuộm màu đỏ ửng, hình như còn hơi giống màu đỏ máu, giọng nàng nhỏ như muỗi: “Sao ta lại gả cho người khác được…”
Bùi Tấn nghe câu này xong, tay đặt trên gối run rẩy nhẹ đến mức không nhìn thấy được, thần kinh căng thẳng chậm rãi hạ xuống, còn có một chút yếu ớt và xụi lơ theo đến.
Chàng vùi người trên ghế bành, sau một lúc lâu vẫn không thốt nổi một chữ.
Ánh mắt lưu luyến trên đầu nàng, chỉ thấy nàng mặc váy sam bằng vải thô, bên hông thắt một chiếc đai lưng xanh thẳm, eo như liễu trắng, dáng người yểu điệu.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Khung xương của nàng vô cùng đẹp, bất luận là váy kiểu gì nàng cũng có thể khoe ra vóc dáng thanh mảnh của mình.
Mắt chàng dừng trên đôi tay nắm chặt giao nhau của nàng, ngón tay mảnh khảnh hơi thô ráp, có thể thấy bình thường chắc chắn phải lao động vất vả, xương tay run run, hình như vô cùng bất an, tầm mắt hướng lên, chợt quét qua bộ ngực căng tràn của nàng, chàng nhắm mắt, bàn tay đêm đó từng sờ vào nàng không khống chế được mà hơi tê dại.
Vừa rồi trên đường trở về, chàng nghĩ tới chuyện có nam nhân nào làm ra chuyện đó với nàng, chàng lập tức nảy ra ý giết người.
Bất luận thế nào chàng cũng không tiếp nhận được chuyện nàng thân mật với người khác, chuyện này sẽ lấy mạng chàng.
May mà, không có.
“Nam nhân nàng nói là chuyện thế nào? Nàng nói dối sao?” Chàng cố gắng kiềm chế, khiến giọng nói ổn định.
Phó Nhiêu mang vẻ xấu hổ, sợ hãi nhìn chàng một cái, trùng hợp bị chàng bắt được.
Nàng xấu hổ tới nỗi cụp mắt xuống, cầm khăn kéo xiêm y trước ngực, ấp úng đáp: “Cũng không hoàn toàn là nói dối, dù sao, người kia… đúng là chàng ấy vẫn luôn ở biên quan…”
Giọng nàng mềm mại như nước xuân, từng chút làm tan chảy băng trong tim chàng, hơi lạnh và dòng nước ấm giao hòa trong mạch máu chàng, chàng tạm thời cứng người, sau một lúc lâu cũng chưa phản ứng lại.
Chờ sau khi hiểu ra ý của nàng, chàng chỉ cảm thấy đây là giọng nói hay nhất chàng từng nghe trong ba năm qua.
Cuối cùng, chàng dịch tầm mắt lên gương mặt kia trong sự tự tin.
Mắt như sương mai, rực rỡ như hoa xuân, đúng là mặt phấn yêu kiều…
Tuy chải búi tóc phụ nữ có chồng đơn giản, chỉ có một bông hoa lụa cài trên tóc, nhưng gương mặt kia quả là cực kỳ xinh đẹp, khí sắc sáng sủa, mắt hạnh như nước.
Nếu nói trước kia nàng là đóa hải đường kiều diễm thì bây giờ nàng là đóa mẫu đơn nở rộ, không có bất kỳ trang sức gì, lại đẹp đến nỗi làm người ta chấn động.
Có thể thấy mấy năm nay nàng sống ở bên ngoài rất tốt.
Trong lòng Hoàng đế dâng lên chút chua xót, thậm chí là oán hận, nhưng cuối cùng chỉ còn lại sự hân hoan và vui mừng.
Nàng sống tốt, chàng cũng yên tâm.
Gió trên sông thổi vào từ cửa sổ, cuốn góc áo nguyệt bạch của chàng bay lên.
Mấy năm nay, chàng ở biên quan màn trời chiếu đất, ở trong mắt nàng, không biết chàng có vẻ ngoài thế nào?
Hiện giờ nàng đang ở tuổi đẹp nhất của phái nữ, phong nhã hào hoa, e là chàng đã già rồi.
Thấy Phó Nhiêu trước sau luôn cụp mắt, chàng càng thêm không tự tin.
Chàng sờ cằm theo bản năng, nhưng cố kỵ đến uy nghiêm Hoàng đế lại bỏ tay xuống một cách giấu đầu lòi đuôi, nhẹ nhàng vuốt phẳng vạt áo, ngồi thẳng lên, hắng giọng: “Nàng thì sống tốt rồi, trẫm lại nhận không ít đau khổ ở biên quan…”
Lờ mờ nhắc nhở nàng quan tâm mình.
Quả nhiên Phó Nhiêu ngước mắt quan sát chàng, chỉ nhìn một cái, chẳng nhận ra sự khác biệt nào.
Nam nhân hơn ba mươi, không còn sự lông bông trẻ con của thiếu niên, đã trưởng thành, chững chạc, có thủ đoạn, biết xót người khác, cũng biết khoan dung cho người khác.
Chu thái y nói đúng, nàng gặp được phiên bản tốt nhất của chàng.
Phó Nhiêu tỉ mỉ quan sát một lần, chỉ thấy tướng mạo của nam nhân trước mặt tuấn mỹ, khí phách như vực sâu, áo dài nguyệt bạch tôn lên vẻ tuấn tú của chàng, nhìn cùng lắm chỉ mới hơn ba mươi.
Nàng chớp mắt, thản nhiên nói: “Bệ hạ cũng không giống như phải chịu khổ, diện mạo thanh khiết tao nhã, cử chỉ nho nhã, ta thấy không hề thay đổi gì…”
Lòng hư vinh của nam nhân đạt được thỏa mãn cực lớn, thầm thở phào nhẹ nhõm, chàng đang suy xét xem nên tìm bậc thang gì để đi xuống.
Trong đầu hiện lên hai chữ,
Bổn Bổn?
Lửa giận vất vả lắm mới đè xuống được lại dần bốc lên, sắc mặt lập tức nặng nề như phải chịu oan ức, giọng điệu thay đổi bất ngờ:
“Đã không gả chồng, Bổn Bổn lại là ai? Chẳng lẽ là đứa trẻ nàng nhặt được?”
Chàng tận mắt nhìn thấy đứa con của mình sẩy từ dưới thân nàng, lòng chàng tự nhủ, Bổn Bổn đáng ghét này chắc là nhặt được, tốt nhất là nhặt được… Xương tay chàng siết chặt kêu rắc rắc.
Phó Nhiêu nghe vậy lòng run lên, miễn cưỡng tê liệt ngồi trên mặt đất.
Cửa ải nàng sợ nhất vẫn tới.
Nàng giả chết lừa chàng đã là đạp lên điểm mấu chốt trong tôn nghiêm đế vương.
Giả sinh non, mang giọt máu hoàng gia đi, là điên cuồng chọc vào tử huyệt của chàng.
Trong thư phòng rơi vào khoảng không tĩnh mịch.
Sóng nhiệt nóng hổi bọc quanh người Phó Nhiêu, không gian rõ là rộng rãi phút chốc lại trở nên chật chội.
Nàng vừa tìm được kẽ hở để thở, hít một hơi thật sâu, nằm rạp xuống, eo cong thành một độ cong mềm mại xinh đẹp, từng chút bò về phía trước, sợ hãi nhìn lên, âm cuối run run nói: “Bệ hạ, ta nói thật, ngài có thể đừng tức giận được không…”
Hoàng đế nhìn bộ dạng chột dạ này của nàng, lòng đã lạnh hơn nửa, đôi mắt thâm sâu híp lại tạo thành một tia sáng lạnh.
Chàng lộ ra nụ cười lạnh dữ tợn, phun ra bốn chữ từ kẽ răng: “Nàng nói thử xem…”
Phó Nhiêu bị dáng vẻ của chàng dọa sợ tới mức sống lưng căng ra, cơ thể run cầm cập, cẩn thận ôm lấy chân chàng, lặng lẽ đè mấy huyệt vị kiềm chế cơn thịnh nộ, run run nói: “Con là của ngài…”
Nói xong, mắt nhắm lại, ôm chặt lấy đầu gối chàng.