Sở Hán Tranh Bá

Chương 542: Giết đòn hồi mã thương



Về đến đại doanh, Bạch Ngôn lập tức thăm dò Chu Á Phu nói:

- Chu tướng quân, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, khẳng định liên quân sẽ đoạt được bốn quận Tế Bắc, Lâm Truy, Giao Đông cùng với Lang Tà, như vậy thì phân chia bốn quận này như thế nào, có nên bình tĩnh tìm kế hoạch và sách lược chung trước không hả? Để tránh sự việc trước mắt, bởi vì ý kiến không giống nhau thường gây ra mất hòa khí với nhau.

Hàn Câu cũng nói:

- Tại hạ tán thành, nên định ra kế sách chung.

Đây là đề tài hợp với chính nghĩa và lợi ích chung, nếu chỉ có ba quận, thì không có gì cần bàn nhiều, mỗi nước một quận, hợp lý, nhưng hiện tại lại thêm quận Lang Tà, vậy thì phải nói rồi.

Bạch Ngôn thành thật không khách khí noi: Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com

- Lần này liên binh phạt Tề, đại Triệu ta xuất binh nhiều nhất, cho nên hơn mười huyện quận Lang Tà quản lý, ít nhất đại Triệu ta cũng được chia một nửa.

- Dựa vào cái gì?

Hàn Câu không vui nói.

- Trước khi xuất binh các nước đã từng có ước định, đoạt được nhân khẩu đất tài vật hàng hóa chia đều, quận Lang Tà nhất định cũng phải chia đều, điều này không có gì phải nói.

- Không được.

Bạch Ngôn quả quyết nói:

- Đại Triệu ta xuất binh nhiều nhất, của công bằng nhau có phải là không công bằng.

- Hàn Câu, chẳng lẽ ngươi muốn muốn bội bạc sao?

Hàn Câu bong nhiên đứng dậy, tay phải đã đưa về chuôi kiếm.

- Sao, Hàn Câu ngươi còn muốn giết người hay sao?

Bạch Ngôn bình thản tự nhiên không sợ, tay phải cũng nắm chặt chuôi kiếm.

Nhìn thấy hay người xảy ra xung đột, trong lòng Chu Á Phu thầm mắng hai người ngu ngốc, nhưng lại không thể không đứng lên khuyên nhủ:

- Hai vị dừng lại nghe bản tướng quân một lời, quận Lang Tà phân chia như thế nào, ta vẫn chưa tính toán gì hết, còn phải để Đại vương các nước lên tiếng mới được, cho nên, hai vị đợi sau khi chấm dứt chiến tranh đất Tề lại bàn tiếp, được chứ?

Bạch Ngôn, Hàn Câu hừ một tiếng, ngượng ngùng ngồi trở lại trên ghế.

*****

Nửa tháng sau. Hạng Chính nhận được tin tức hồi báo, biết Triệu Tịch đã dẫn quân dân tiến vào quận Lang Tà, cuối cùng Hạng Chính cũng dẫn theo ba nghìn quân Sở rút lui Lâm Truy.

Quân Sở cũng không im lặng rời khỏi vào ban đêm, mà là lựa chọn vào lúc trời sáng đường đường chính chính rời đi.

Nhìn nhiều đội quân Sở theo thói quen thắt lưng ngay ngắn, đội hình chỉnh tề đi ra cửa Đông thành Lâm Truy, sau đó dọc theo đường lớn trùng trùng điệp điệp mà xuất phát, bỗng nhiên Bạch Ngôn quay đầu nhìn phía Chu Á Phu, nói:

- Chu tướng quân, thực sự ngươi tính cứ để Hạng Chính và ba nghìn tinh binh rời đi sao? Hạng Chính là Thái Tử nước Sở đó.

Thật sự Bạch Ngôn không có muốn lấy tính mạng của Hạng Chính, y chỉ muốn bắt giữ Hạng Chính làm con tin.

Dù nói như thế nào thì Hạng Chính cũng là Thái Tử nước Sở, nếu thật sự có thể bắt giữ Hạng Chính làm vật trao đổi. Đối với nước Triệu thậm chí toàn bộ liên hoành đồng minh mà nói, không thể nghi ngờ là cực kỳ có lợi.

Hàn Câu liên tục gật đầu, gã cũng là có cùng suy nghĩ.

Chu Á Phu cười cười, nói:

- Tại hạ biết ý của Bạch huynh, tuy nhiên bây giờ là chưa đến lúc trở mặt, ít nhất phải trước khi tiếp nhận quận Lang Tà, là không thể trở mặt cùng quân Sở.

Hàn Câu lãnh đạm nói:

- Đợi đến khi tiếp nhận quận Lang Tà, chỉ sợ sẽ không có cơ hội rồi.

- Hại vị đều nghĩ là như vậy sao?

Chu Á Phu cười cười, lại nói:

- Vậy thì đúng rồi, hai vị đều nghĩ như vậy, thì nhất định quân Sở cũng sẽ nghĩ như vậy, tạ hạ lại muốn làm cách trái ngược. Khi cơ hội cuối cùng cũng đánh mất mới động thủ, đây chính là binh pháp đánh bất ngờ, đánh úp, ha ha.

*****

Quân Sở hành quân rất nhanh, đến tờ mờ sáng ngày thứ chính đã đến trong hai mươi dặm thành bắc Cử Huyện.

Được nghe binh lính quân Sở tới, quân Hán phía bắc vây khốn Cử Huyện lập tức dời trại lại phía sau mười dặm. Tuy nhiên phó tướng quân Hán Lệ Giới vẫn tự mình dẫn hơn trăm du kỵ tuần tra ngoài ngoại thành cửa bắc, theo dõi hướng đi của quân Sở.

Đứng ở trên núi nhỏ Cử Huyện nhìn xuống, có thể mơ hồ nhìn thấy hình dáng Cử Huyện, lại có thể thấy rõ ràng nhưng ngọn đèn dầu lốm đa lốm đốm trong thành, vừa qua giờ Dậu, một hàng đuốc uốn lượn từ đường lớn phía bắc Cử Huyện ùn ùn kéo đến. Sau đó lập tức vào cửa bắc Cử Huyện.

Hàng dài cây đuốc được kéo đến, Lệ Giới đo đạc sơ sơ một chút, chiều dài rất có thể vượt quá hai mươi dặm, ba nghìn quân Sở đã có đội ngũ dài như vậy, hiển nhiên vốn là hành quân đơn độc.

- Kỳ quái, quân Sở để đội ngũ kéo dài như vậy làm gì chứ?

Hữu Tiểu Giáo nghi ngờ hỏi.

Lệ Giới cũng mù mịt không hiểu, y cũng không biết quân Sở có dụng ý gì, như nào?

Hữu Tiểu Giáo nóng lòng muốn thử xem, đề nghị:

- Tướng quân, đội ngũ quân Sở kéo dài như vậy, chúng ta chỉ cần cắt đứt ở giữa, tất nhiên trước sau quân Sở sẽ rơi vào hoàn cảnh khó khăn…

- Không được.

Lệ Giới quả quyết nói:

- Làm sao biết đây không phải kế dụ địch của quân Sở? Huống chi Phiêu Kỵ tướng quân từng có lệnh, khi y chưa ra lệnh, quân ta tuyệt đối không được hành động thiếu suy nghĩ.

Phiêu Kỵ tướng quân trong miệng Lệ Giới nói ra chính là Chu Á Phu, bởi vì có công chinh phạt Tề, Hán Vương Lưu Hằng đã vừa mới gia phong Chu Á Phu làm Phiêu Kỵ tướng quân.

Lệ Giới thận trọng là có lý, Sở Thái Tử Hạng Chính dám lấy ba nghìn tinh binh chạy nhanh một đoạn đường dài Lâm Truy, hơn nữa hành động trôi chảy, như thế nào là hạng người dễ dàng? Nhân vật lợi hại như thế, chẳng lẽ sẽ để lại sơ hở rõ ràng như thế? Cho nên nói, điều này có thể là do chính quân Sở cố ý lộ ra sơ hở, dụ dỗ quân Hán đi công kích, Lệ Giới cũng không muốn mạo hiểm như vậy.

Tiểu Giáo nói:

- Tướng quân, chẳng lẽ cứ để mặc kệ quân Sở tiến vào Cử Huyện?

Lệ Giới nói:

- Quân Sở tiến vào Cử Huyện là tốt, bọn họ đi vào dễ dàng, nhưng lại đi ra sẽ khó khăn.

*****

Cửa bắc Cử Huyện

Hạng Chính xoay người xuống ngựa, Tàng Diễn cũng đã mang theo hơn mười thân binh vội vàng chạy ra đón chào.

- Hạng Chính lão đệ, ngươi có thể đi đến đây.

Tàng Diễn hướng về Hạng Chính khom người vái chào, nói:

- Lão ca, lần này nghe lời ngươi, từ bỏ Cử Huyện, nhưng quay về nhất định phải thay lão ca đoạt lại nhé.

- Tàng Huynh yên tâm, tiểu đệ nói ra nhất định sẽ giữ lời.

Hạng Chính cười cười, lại nói:

- Đã chuẩn bị xong chưa?

- Lão đệ yên tâm, đã chuẩn bị xong rồi.

Tàng Diễn nói:

- Đã phái ra nhiều thám báo Bắc Điêuở cửa Đông, Tây Môn cùng với ngoài cửa Nam, thám báo quân Hán ở ba phương hướng nếu muốn tiếp cận Cử Huyện căn bản chỉ là vọng tưởng.

Dừng lại một chút, Tàng Diễn lại nói:

- Bên trong thành quân Yến, quân Bắc Điêu cũng đều đã tập kết xong.

- Tốt lắm.

Hạng Chính vui vẻ gật đầu, lại quay đầu lại quát:

- Truyền lệnh xuống, sau khi đại quân vào thành lập tức tắt đuốc, sau đó xuyên qua thành trì Cử Huyện, mồm ngậm tăm, lập tức che vào, lần mò theo của nam ra khỏi thành tiếp tục xuôi nam!

Tàng Diễn cũng xoay người lên ngựa, hướng bên trong thành trên đường dài quân Yến đang tập kết đợi lệnh rút lui.

Thám báo quân Hán tuần tra liên tục ở bên ngoài cửa Bắc cùng với Lệ Giới trên núi nhỏ chú ý tập trung vào đại đội quân Sở đang trùng trùng điệp điệp xuôi nam, lại căn bản không có nghĩ đến, thừa dịp trong bóng đêm yên lặng mở rộng cửa nam Cử Huyện, vừa mới vào thành quân Sở cùng với quân Yến, quân Bắc Điêuvốn đang đóng ở trong thành đã lặng yên rời khỏi.

Khi ra đến cửa nam Cử Huyện, bỗng nhiên Hạng Chính ghìm ngựa quay đầu lại, hướng về bầu trời đêm phương bắc cười lạnh lùng, Chu Á Phu, không phải ngươi đã phái phục binh đến phía trước sao, bản Thái Tử lại không đi phía trước, trước cho ngươi đến lừa dối, sau đó lại đánh đòn hồi mã thương, muốn nhìn xem, đến cuối cùng ai là người phục kích ai, ha ha.

*****

Chu Á Phu đang sưởi ấm bên đống lửa tự nhiên rùng mình một cái, thân binh ở bên cạnh khẩn trương mang áo khoác dài tới mặc cho Chu Á Phu, lại nói:

- Tướng quân, dù thế nào cũng đừng để bị lạnh.

Chu Á Phu khua tay, nói:

- Không sao, bản tướng quân chưa yếu đến như vậy.

Ngồi ở một đống lửa bên cạnh Bạch Ngôn nói:

- Chu tướng quân, tính toán thời gian, quân Sở đã đến Cử Huyện rồi, nhưng tại hạ và Hàn huynh lại không biết thần cơ diệu toán của tướng quân như nào, hiện tại, là không phải có thể nói rồi hả?

Chu Á Phu khua tay áo, thản nhiên nói:

- Thần cơ diệu toán thì không dám nhận, thật ra căn bản cũng không có gì, chỉ là bản tướng quân bí mật lệnh Thân Đồ Gia dẫn năm nghìn tinh binh trèo đèo lội suối, chạy đến mai phục tại con đường phải điđi từ Lỗ Huyện đến Cử Huyện, ngay tại đêm qua, bản tướng quân đã nhận được tin báo, Thân Đồ Gia đã đuổi tới đoạn đường giáp ranh giữa Lang Tà và Tiết quận rồi.

- Thì ra là như thế.

Hàn Câu bỗng nhiên bừng tỉnh nói:

- Ta đang thắc mắc sao tướng quân lại khống chế tốc độ hành quân chậm chạp như thế, điều này đương nhiên chỉ là quân Sở lơ là, thật sự tướng quân đã sớm âm thầm mai phục phục binh phía trước rồi, lợi hại, quả nhiên lợi hại.

Bạch Ngôn lại nói:

- Chu tướng quân, dấu vết của Thân Đồ Gia sẽ không bị phát hiện chứ? Còn có Cao Lãng đóng ở Lỗ huyện, hắn có thể dẫn binh tới chỗ giao ranh giới giữa hai quận Tiết quận và Lang Tà tiếp ứng cho Hạng Chính hay không?

Chu Á Phu cười nói:

- Bạch Tướng quân không cần phải lo lắng, mật thám Hắc Băng Đài theo dõi chặt chẽ Lỗ Huyện, đến ngày hôm qua mới thôi, đại quân Cao Lãng vẫn trú đóng ở Lỗ Huyện, vẫn chưa có hành động khác thường.

- Ha ha, rất tốt.

Bạch Ngôn vui vẻ nói:

- Nói như vậy, lúc này Hạng Chính chắp cánh cũng khó chạy thoát.

Hàn Câu cũng nói:

- Có Hạng Chính làm con tin, từ nay về sau nước Sở muốn ném chuột sẽ sợ vỡ bình rồi.

*****

Năm mươi dặm thành đông Cử Huyện, quân Sở, quân Yến cùng với kỵ binh Bắc Điêu dọc theo hoang sơn dã lĩnh vội vàng tiến bắc tiến.

Lúc này mặt trời đã lộ ra phía chân trời Đông Phương, Tàng Diễn đi suốt cả đêm, ngẩng đầu lại phát hiện mình như là đi hướng bắc, lập tức đuổi theo Hạng Chính thở hồng hộc, vẻ mặt hoang mang mà nói:

- Lão đệ, phương hướng hình như là sai rồi, hẳn là Tiết quận phải đi theo phía tây, sao chúng ta lại đi hướng bắc?

- Lão ca yên tâm, phương hướng đúng vậy.

Hạng Chính khua tay áo, nói:

- Hơn nữa, chúng ta cũng không về Tiết quận, chúng ta quanh quẩn trở về ở nửa đường phục kích liên quân.

- Gì? Phục kích liên quân?

Tàng Diễn không kịp phản ứng chút nào.

- Đúng, phục kích liên quân.

Hạng Chính nhẹ nhàng vuốt cằm:

- Sư phụ của ta nói, cái này gọi là hồi mã thương.

- Hồi mã thương?

Tàng Diễn vội vàng nhìn quân Sở, quân Yến cùng với kỵ binh Bắc Điêu phía sau, nhíu mày nói:

- Nhưng liên quân từ Lâm Truy xuôi Nam đã có khoảng bảy tám vạn người, chúng ta lại không đến mười nghìn người, phục kích được sao?

- Liên quân cũng không nhiều như vậy.

Hạng Chính khua tay áo, nói:

- Chu Á Phu không có khả năng dẫn toàn bộ quân đội tiến vào Lang Tà. Nếu không có bất ngờ xảy ra, nhất định hắn chỉ dẫn theo ba vạn binh mã thôi.

Dừng một chút, Hạng Chính lại nói:

- Hơn nữa, đêm qua lừa dối vô cùng thành công, Chu Á Phu cho rằng chúng ta còn ở lại Cử Huyện, căn bản không thể nghĩ rằng chúng ta sẽ lách trở về phục kích hắn.

- Ừ, cũng đúng.

Dù sao Tàng Diễn cũng đọc qua một vài binh thư, lập tức gật đầu nói:

- Binh pháp nói đánh bất ngờ, đánh úp, nhất định Chu Á Phu không thể nghĩ rằng chúng ta sẽ phục kích bọn họ ở nửa đường, việc này nói không chừng có thể thành công.

Hạng Chính cười cười, lại nói:

- Hơn nữa liên quân lơ là chúng ta, không chế tốc độ hành quân rất chậm, cho nên, sau khi chúng ta đến Hổ Khiêu Hạp Cốc, còn có đầy đủ thời gian bố trí sắp xếp:

Đi tới Cử Huyện nhất định phải đi qua Hổ Khiêu Hạp Cốc, hai núi kẹp một cốc, địa thế cực kỳ hiểm trở, cũng là địa điểm mà Hạng Chính chọn làm nơi phục kích.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv