Sở Hán Tranh Bá

Chương 510: Mông gia tứ hổ



- Tử Lương, ngươi ngồi đi.

Hạng Trang chìa tay.

Bách Lý Hiền vung vạt áo bào ngồi một chỗ khác trên sập.

Suy nghĩ một lát, cuối cùng Hạng Trang nói:

- Tử Lương, Doanh Phi chết rồi.

Đối mặt với Bách Lý Hiền, Hạng Trang cũng không muốn giấu điều gì, ban được chết đúng là ban được chết đấy.

Bách Lý hiền hoảng sợ, lập tức than nhẹ một tiếng, cha con Thúc Tôn liên kết với các quan viên hai nơi kinh kỳ và Ngô Quận xin phong thế tử Hạng Trị, ngăn cản dời đô Lạc Dương, cũng không đơn giản ở bề ngoài như vậy, việc này Bách Lý Hiền biết đến, y cũng có thể đoán được, Thi Man cung Doanh Phi tất nhiên là tham dự chuyện này rồi.

Tuy rằng Đại vương không có nói Doanh Phi chết như thế nào, nhưng có lẽ nàng đã được Đại vương ban chết.

Bách Lý Hiền đã sớm đoán trước được kết cục của Doanh Phi hôm nay, vì nữ nhân này tỏ ra ham muốn quyền lực quá mạnh mẽ rồi, cho dù nàng có cố gắng che dấu việc này, nhưng thủ đoạn đó của nàng làm sao có thể giấu diếm được Đại vương? Làm quân vương, điều kiêng kị nhất là cấu kết trong ngoài, nhưng Doanh Phi lại âm thầm cấu kết với cha con Thúc Tôn lại âm thầm cấu kết, làm sao Đại vương có thể tha cho nàng?

- Gần đây Vọng nhi học hành như thế nào?

Hạng Trang đột nhiên hỏi:

- Bút pháp của nó ra sao?

Theo những phi tần được Hạng Trang sủng ái, số lượng con cái của hắn liên tục tăng thêm, cho đến bây giờ, Hạng Trang đã có hai mươi chín con trai và mười tám đứa con gái, trong đó Hạng Chính là lớn nhất đã trưởng thành, nhỏ nhất là đứa vừa mới sinh mấy ngày trước, xuất phát từ suy nghĩ giữ gìn Thái Tử, nên mấy đứa con gái này Hạng Trang rất ít hỏi đến.

Có câu nói, nhà đế vương là vô tình nhất, Hạng Trang cũng không muốn là một đế vương vô tình. Nhưng thật sự hắn không làm được một người cha bình thường dành tình thương đầy đủ cho đứa con của mình. Bởi vì hắn là quốc quân, nhất cử nhất động của hắn, mỗi tiếng nói, cử động, thậm chí là một lời nói vô tình cũng đều có thể tạo ảnh hưởng rất nghiêm trọng.

Nói một cách khác, nếu Hạng Trang sủng ái một vị thế tử nào quá, mẹ của thế tử này sẽ dựa vào đứa con được yêu quý, gia tộc của phi tần này sẽ có được quyền thế, sau đó các đại thần cũng sẽ tranh nhau nghiền ngẫm thượng ý, tiến tới tranh nhau kết giao với vị thế tử này, lâu ngày, bên người vị thế tử này sẽ tập hợp một thế lực rất lớn. Sẽ uy hiếp nghiêm trọng tới địa vị Thái Tử.

Đến lúc đó, vị thế tử này không có quyền thế, hắn không muốn làm Thái Tử, nhưng những quan viên thân thiết tụ tập bên người sẽ cùng nhau giúp hắn lên. Ép buộc hắn kéo Thái Tử xuống, thay vào đó, mà đây chính là nguyên nhân của mọi tai họa và rắc rối!

Cho nên, vì đề phòng cẩn thận Hạng Trang chỉ có thể gây bất hòa với con gái của mình, có gắng sắm vai một phụ vương vô tình, trong lòng khổ sở và cô đơn, chỉ sợ chỉ có một mình Hạng Trang mới có thể biết.

Nhưng lần này ban chết cho Doanh Trinh, điều này khiến cho Hạng Trang cảm thấy áy náy với Hạng Vọng hơn.

Bách Lý Hiền hoảng sợ vội trả lời:

- Hồi bẩm Đại vương, thư pháp của công tử Vọng đã có chút tiến bộ.

Bách Lý Hiền chỉ nói đến thư pháp của Hạng Vọng, mà không hề đề cập tới bài vở và bài tập. Hạng Trang liền biết Hạng Vọng vẫn không thích đọc sách, chỉ mê muội trong thư pháp, tuy nhiên nghĩ lại Hạng Trang cũng thấy bình thường, vì con cháu có cái phúc của con cháu, Hạng Vọng mê muội thư pháp mà không thích binh lược chính sự, đây hẳn là một chuyện may mắn, ít nhất Thái Tử cũng sẽ không kiêng kị Hạng Vọng.

Bỗng nhiên Bách Lý Hiền lại nghĩ tới một chuyện khác, lập tức nói:

- Đại vương, Thiên Phóng còn ở Liêu Đông.

Nghe thấy vậy lập tức đồng tử Hạng Trang co rụt lại, hắn đương nhiên hiểu được những lời nói của Bách Lý Hiền. Xưa nay Mông Cức lấy Doanh thị là người bảo vệ cho mình, năm đó ở Cửu Nguyên, sở dĩ ba nghìn kỵ binh tinh nhuệ nước Tần sẵn sàng giúp sức nước Sở, cũng là bởi vì Doanh Trinh, nếu biết Doanh Trinh được Hạng Trang ban chết. Không biết Mông Cức sẽ phản ứng gì.

Mà đây cũng chính là chuyện mà Hạng Trang đang lo lắng.

Hạng Trang không lo lắng Kiêu Kỵ quân sẽ theo Mông Cức tạo phản. Trên thực tế, bộ phận chính Kiêu Kỵ quân là con cháu Giang Đông, năm đó ba nghìn con cháu lão Tần theo Cửu Nguyên đi theo Hạng Trang, người thì chết, người thì tàn, Kiêu Kỵ quân chỉ còn không đến trăm người, cho nên cha con Mông gia dù muốn tạo phản, quả quyết Kiêu Kỵ quân cũng sẽ không theo bọn họ.

Mông Cức càng sẽ không tạo phản, nhiều thế hệ Mông gia trung nghĩa, hành vi này cũng không phải là giả dối.

Phải biết rằng, xưa nay con cháu Mông gia tuân thủ nghiêm ngặt trung nghĩa của tổ tiên, từ Mông Ngao đến Mông Vũ, lại từ Mông Điềm cho đến Mông Cức, đều là người trung nghĩa, là người cao thượng. Năm xưa ở Cửu Nguyên, Mông Cức đã tuyên bố trung thành với Doạnh thị và Hạng thị, như vậy hôm nay, tuyệt đối sẽ không có khả năng hắn phản bội Hạng Sở.

Điều Hạng Trang lo lắng duy nhất chính là, Mông Cức sẽ vì Doanh Trinh chết mà bắt đầu nảy sinh ý định muốn chết vì chí.

Bởi vì dù có nói thế nào, Mông Cức cũng trung thành như Tiền Tần, mặc dù hắn từng thề nguyện trung thành với họ Hạng, nhưng dòng máu Doanh thị mới là đối tượng hắn bảo vệ chính thức. Hiện tại Doanh Trinh chết rồi, dòng máu Doanh thị đã tuyệt, như vậy số mệnh hắn cũng đã hết, chiếu theo tổ tiên gia truyền chính nghĩa, khả năng tự sát là tương đối cao.

Mông Cức trung dũng lễ nghĩa, hữu dũng hữu mưu, thật sự Hạng Trang không muốn mất đi một viên Đại tướng như vậy.

Đương nhiên Bách Lý Hiền cũng biết Hạng Trang đang lo lắng việc gì, lập tức nói:

- Đại vương, cuối cùng việc này cũng không giấu diếm được đâu, sớm muộn gì thì Thiên Phóng cũng sẽ biết, chi bằng để thần đi Liêu Đông xem?

- Cũng tốt.

Hạng Trang gật đầu nói:

- Ngươi dẫn Vọng nhi đi cùng, tới Liêu Đông rồi hẳn ngươi sẽ biết làm như thế nào.

- Thần biết.

Bách Lý Hiền nhẹ vuốt cằm, Đại vương sai hắn dẫn công tử Vọng nhi đi theo, dụng ý này có thể là muốn cho Mông Cức biết, tuy rằng Doanh phi chết rồi, nhưng huyết mạch Doanh thị cũng không có tuyệt, dù sao dòng máu Doanh thị cũng chảy trên người công tử Vọng, còn tính toán so đo thì chí ít trong người công tử Vọng cũng có một nửa là huyết thống lão Tần.

*****

- Nhị đệ, gần đây trình độ cưỡi ngựa bắn cung của ngươi đến đâu rồi?

- Huynh trưởng, người đừng chê cười tiểu đệ, sao tiểu đệ có thể so cưỡi ngựa bắn cung với huynh?

- Ha ha, muốn nói đến công phu cưỡi ngựa bắn cung, huynh đệ ta ở Đại Sở so với cùng lứa tuổi chưa có đối thủ, kể cả là hai vị huynh đệ Cao Lãng, Bàng Tranh, huynh đệ ta cũng không sợ, nhưng so sánh với Thiên Lang kia thì vẫn là kém xa, tuy nhiên nghe nói là công phu cưỡi ngựa bắn cung Do Hầu còn trên Thiên Lang, cũng không biết có phải là sự thật hay không.

- Hẳn là sự thật, năm đó ở Tế Thủy, Do Hầu suýt nữa bắn chết Tề vương ở ngoài hai trăm bước.

Ồ đúng vậy, tuy nói lần đó không có thể bắn chết Tề vương, nhưng cũng khiến Tề vương bị trọng thương, và từ đócăn bệnh kéo dài không dứt, kết quả tại đại chiến Hoài Tứ lần thứ hai, bởi vì vết thương do mũi tên đó phát tác mà chết ngay tại trận.

Mông Viễn dừng lại một chút, lại nắm chặt tay lớn tiếng nói:

- Tương lai vi huynh cũng nhất định phải bắn chết quân vương nước địch ở trên chiến trường, tuyệt đối không thể thua Liễu Do Hầu.

Mông Liêu cũng nói:

- Huynh đệ ta còn phải cố gắng nhiều, trước tiên phải thắng được Thiên Lang rồi nói sau.

Mông Viễn gật nhẹ đầu, bỗng nhiên nói thêm:

- Đúng rồi, lần này phụ thân tìm chúng ta có chuyện gì?

- Ai biết?

Mông Liêu lắc nhẹ đầu, chỉ lên phía trước nói:

- Đi vào hỏi một chút chẳng phải sẽ biết sao.

Lập tức hai huynh đệ đi vào hành dinh Mông Cức, vừa vào cửa, lập tức nhìn thấy mấy làn khói lớn quanh quẩn, phụ thân Mông Cức, thúc phụ Mông Khanh đang quỳ quay mặt hướng bắc, mà hướng bắc chính là hương án bày bài vị, nhìn kỹ đó là bài vị của cao tổ Mông Ngao, cụ ông Mông Vũ, ông nội Mông Điềm, ông chú Mông Nghị.

- Còn không quỳ xuống!

Mông Cức buồn hừ một tiếng, lớn tiếng quát khiển trách.

Mông Viễn, Mông Liêu liếc nhau, quỳ gối phía sau Mông Cức, Mông Khanh.

Trong tay Mông Cức cầm hương, khấu đầu cung kính bốn bài vị, Mông Khanh, Mông Viễn và Mông Liêu cũng đều dập đầu theo, hành lễ xong Mông Cức mới đứng dậy đem thẻ hương cắm tới bát hương trên bàn, sau đó nói:

- Liệt tổ liệt tông ở trên, hôm nay con bất hiếu xin mời các người linh thiêng, tại vì con mà Mông gia đã đối mặt với sống chết.

Mông Viễn, Mông Liêu ngơ ngác nhìn nhau, Mông gia đã đối mặt với sống chết? Việc này là như thế nào?

Mông Khanh khẽ thở dài, nói:

- Quân sư đã đến Liêu Đông, vừa mới biết Doanh Phi đã bị Đại vương ban thưởng chết rồi.

- Doanh Phi được ban chết?

Mông Viễn, Mông Liêu nghe vậy ngạc nhiên, nhưng chỉ là hơi kinh ngạc thôi, bọn họ không giống phụ thân Mông Cức đối với lão Tần không thể xóa đi được ký ức đã khắc sâu, hai anh em từ nhỏ đã sinh ra ở Giang Đông, rồi lại sinh sống ở Giang Đông, từ nhỏ đều tiếp xúc với người nước Sở, thật ra là đối với Tiền Tần Doanh thị là không có cảm tình gì.

Mông Cức xoay người ra hiệu cho Mông Khanh cùng với Mông Viễn, Mông Liêu đứng dậy, sau đó nói ý sâu xa, nói:

- Viễn nhi, Liêu nhi, Mông gia ta nhiều thế hệ trung nghĩa, cao tổ, ông cố cùng với ông nội các con đều là bề tôi của lão Tần, bọn họ đều có thể làm việc vì Tần mà chết, sở dĩ cha ở Cửu Nguyên sống cho qua ngày cũng chỉ là vì bảo vệ dòng máu Doanh thị cuối cùng.

Mông Khanh nói thêm:

- Các cháu nên biết, Doanh Phi là dòng máu Doanh thị cuối cùng.

Mông Cức thở dài nói:

- Ôi, hiện giờ Doanh Phi đã bị Đại vương ban lụa trắng được chết, dĩ nhiên dòng máu Doanh thị cuối cùng đã bị đoạn tuyệt, sứ mệnh của cha đã hoàn thành rồi.

Mông Viễn, Mông Liêu đột nhiên biến sắc, vội la lên:

- Phụ thân, ý người là như thế nào?

Mông Cức khoát tay áo, thản nhiên mỉm cười nói:

- Con ta chớ có hoảng sợ, trước hết hãy nghe cha nói cho hết lời.

Đợi Mông Viễn, Mông Liêu trấn tĩnh lại, Mông Cức lại nói tiếp:

- Cha là người trung thành với Tiền Tần, cho nên, số mệnh của cha là phải bảo vệ dòng máu Doanh thị, nhưng các con không giống với ta, bởi vì Doanh Phi gả cho Hạng Vương, quân đoàn từ Trường Thành của ta cũng về Sở, cho nên các con sinh ra là thần dân Đại Sở,các con phải bảo vệ chính là họ Hạng mà không phải họ Doanh.

Mông Viễn nghiêm nghị nói:

- Phụ thân, con chắc chắn giống cha chú bảo vệ họ Doanh và bảo vệ họ Hạng.

Mông Liêu cũng vẻ mặt nghiêm túc gật nhẹ đầu, trầm giọng nói:

- Phụ thân, con cũng như thế.

- Tốt, không hổ là con cháu Mông gia.

Mông Cức vui vẻ gật đầu, lại nói:

- Tuy nhiên, cha muốn các con thề trước mặt liệt tổ liệt tông.

Lúc này Mông Viễn, Mông Liêu cùng giơ tay phải lên, cùng kêu lên nói:

- Con lấy danh nghĩa thề với liệt tổ liệt tông…

Mông Cức nghiêm nghị nói:

- Mông gia ta thề lấy số mệnh bảo vệ họ Hạng, tuyệt không bởi vì thay đổi mà thất nghĩa phản bội, lấy tổ tiên Mông Điềm làm gương, tuy bị quân thượng ban được chết cũng không hề oán hận một câu… Nếu con cháu đời sau không tuân theo lời thề này, trục xuất khỏi gia tộc, không được gia nhập phần mộ tổ tiên và từ đường.

Mông Viễn, Mông Liêu nghiêm nghị nhìn nhau, đây chính là thề độc rồi! Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Từ trước người Hoa sùng bái tổ tiên, đối với dòng máu danh phận rất được xem trọng, cho nên, trục xuất khỏi gia tộc, không được nhập phần mộ từ đường có thể nói là trừng phạt nghiêm trọng nhất.

Hai huynh đệ liếc mắt nhìn nhau một cái, vẻ mặt nghiêm túc thề:

- Mông gia ta thề bảo vệ Hạng Trang làm nhiệm vụ của mình, tuyệt không bởi vì chuyện gì thay đổi mà thất nghĩa phản bội…


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv