- Giá, giá...
Mông Viễn giục ngựa trở lại bên cạnh Mông Cức, lớn tiếng nói:
- Phụ thân, bên trong hai miệng núi phía trước vẫn không có động tĩnh gì, có thể là có gì sai rồi không?
- Chắc chắn sẽ không.
Mông Cức lớn tiếng nói:
- Hai bên sườn trong khe núi nhất định có phục binh.
Mông Viễn nói:
- Nhưng quân ta đều đã nhanh vượt qua miệng núi rồi, vì sao quân Hán vẫn còn không ra chặn giết?
- Không quản nhiều được như vậy.
Mông Cức khoát tay, dữ dằn nói:
- Phục binh quân Hán không chiu đi ra, trò hay ở Mạc Nam này không thể diễn được, cho nên, chúng ta cần phải châm thêm một mồi lửa nữa để ép phục binh quân Hán đi ra.
- Ép đi ra?
Mông Viễn nói:
- Phụ thân, là cha định đem phụ nữ, trẻ em và bò dê Hung Nô đuổi vào khe núi?
- Con trai giỏi, có tiến bộ!
Mông Cức vui vẻ nói:
- Viễn nhi cùng với Liêu nhi đem năm trăm kỵ nhanh chóng xua phụ nữ và trẻ em, bò dê Hung Nô đi vào trong khe núi, người Hung Nô cũng sắp đuổi tới đây rồi.
- Vâng.
Mông Viễn, Mông Liêu ầm ầm đáp lời, cùng điểm năm trăm kỵ binh đi.
Mông Cức lại quay sang nói với Mông Khanh:
- Nhị đệ, chúng ta đi, quân Hán muốn dùng tử khí tiếp đãi chúng ta, chúng ta cũng không thể mặt dày ở mãi chỗ này, đúng không? Ha ha...
Mông Cức ngửa mặt lên trời cười dài, giục ngựa phóng như bay, nhanh như chớp đã lướt qua miệng núi, từ thảo nguyên Mạc Nam tiến nhâp và khu vực Đại Quận nước Yến.
***
Cuối cùng trời cũng đã sáng rõ, hơn trăm ngàn kỵ binh Hung Nô rốt cuộc cũng đã tới gần miệng núi.
Cố Nặc Ngôn đi đầu lao nhanh lên trước nhất, hai bên là Tả Cốc Lễ Vương cùng Hữu Cốc Lễ Vương. Lúc này bọn họ đều đã phát hiện tình hình có chút khác biệt. Quân Sở chạy trốn phía trước nhiều lắm cũng chỉ có mấy ngàn kỵ, mà số phụ nữ và trẻ em, bò dê cũng không nhiều, căn bản là không nhiều như Công Thúc Thuyết dự đoán. Rõ ràng, Công Thúc Thuyết đã phán đoán sai tình thế.
Tuy nhiên đến nơi này rồi, Cố Nặc Ngôn cũng chẳng quan tâm việc tính toán với Công Thúc Thuyết, việc cấp bách cần làm là chặn số phụ nữ và trẻ em, cùng với dê bò lại, tuy rằng chỉ lơ thơ có mấy chục ngàn phụ nữ và trẻ em cùng với hơn chục ngàn con dê bò, nhưng muỗi cũng là thịt mà. Bộ lạc Xanh Lê nếu muốn sinh tồn và sinh sản thì không thể không có phụ nữ và trẻ em cùng với dê bò. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
- Hả?
Trong lúc đang chạy, Tả Cốc Lễ Vương Cao A Đóa bỗng nhiên hét một tiếng, nói to:
- Sao quân Sở lại xua đuổi phụ nữ và trẻ em dê bò vào trong khe núi? Bọn họ làm gì vậy?
- Chẳng lẽ bọn họ muốn chiếm cứ khe núi, theo hiểm mà tử thủ?
Hữu Cốc Lễ Vương Khách Y Đồ cũng có chút nghi hoặc, lập tức chỉ về phía trước kêu to:
- Không đúng, không đúng, quân Sở lại xung phong liều chết xông ra.
- Đừng quản nhiều như vậy!
Cố Nặc Ngôn nghiến răng nghiến lợi nói:
- Phái mấy ngàn người đi vào trong khe núi thu nhận phụ nữ và trẻ em, cùng với bò dê đó. Đội nhân mã lớn tiếp tiến về phía trước, dù là đuổi tới chân trời góc biển cũng nhất định phải chém tận giết tuyệt lão nước Sở này!
Quân Sở cày đình quét huyệt gần như là đã nhổ tân gốc bộ lạc Xanh Lên, đây chính là huyết hải thâm cừu mất nước diệt chủng.
***
Trên sườn đồi, Triệu Mục, Tôn Phấn đã nôn nóng như kiến bò trên chảo nóng.
- Quan Quân Hầu, quân Sở đã xua đuổi phụ nữ và trẻ em cùng với dê bò vào khe núi rồi!
- Tiến xa hơn nữa, phục binh chúng ta sẽ bị phát hiện, làm sao bây giờ?
- A? Quân Sở lại xông ra khỏi khe núi rồi hả? Bọn họ không cần phụ nữ và trẻ em cùng với dê bò sao?
- Ôi, không hay rồi, người Hung Nô xông tới rồi, bọn họ nhất định sẽ đuổi tới hướng phụ nữ và trẻ em cùng với dê bò kia.
- Hỏng rồi, Phục binh đã bị người Hung Nô phát hiện. Người Hung nô từ bên ngoài khe núi đã bắn báo hiệu cảnh giới, bọn họ đã báo hiệu cảnh giới!
- Không hay rồi, đại quân Hung Nô đã quay lại, Quan Quân Hầu, người Hung Nô đã trở lại, bọn họ xông tới giết chúng ta, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
- Ồn ào cái gì mà ồn nào? Mau câm miệng lại cho lão tử!
Chu Quan Phu cũng không biết phải làm sao, vốn là quân Sở đang xông tới, sao giờ lại thành Hung Nô xông tới? Tuy nhiên đã đến nước này rồi có muốn tránh cũng không tránh được. Chu Quan Phu lập tức rút song kích từ sau lưng, quay người lên ngựa, lớn tiếng thét:
- Thổi kèn, các quân tập kết!
- Ù ù...
Chỉ trong chốc lát, tiếng kèn sâu thẳm trầm thấp từ trong khe núi xông thẳng lên trời.
Trong tiếng kèn kéo dài mãi không thôi, Phiêu kỵ quân Hán, tinh kỵ quân Hàn cùng với thiết kỵ quân Triệu đều xoay người lên ngựa, rút ra kiếm sắc sáng loáng xông ra từ khe núi lại đụng phải đại quân Hung Nô đang mãnh liệt quay vòng trở lại, hai quân trước trận thoáng chốc người ngã ngựa đổ.
***
- Phụ thân, phụ thân...
Mông Viễn, Mông Liêu phóng ngựa như bay đuổi theo.
Mông Cức cho ngựa chạy châm lại, hai anh em nhanh chóng đuổi kịp theo. Mông Viễn lớn tiếng nói:
- Phụ thân, người Hung Nô lại quay lại, hơn nữa ở phía miệng núi có tiếng chém giết rung trời, xem ra trong cốc thật sự có phục binh.
- Chắc chắn rồi.
Mông Cức thản nhiên nói:
- Trong khe núi đương nhiên là có phục binh.
Mông Liêu không hiểu, hỏi:
- Phụ thân, sao cha khẳng định trong khe núi có phục binh?
Mông Cức không đáp, quay sang Mông Khanh nói:
- Lão nhị, ngươi giải thích cho bọn họ.
Mông Khanh nói:
- Viễn nhi, Liêu nhi, thế cục chiến trường thay đổi trong nháy mắt, các cháu nếu muốn nhìn rõ mọi việc, nhất định phải để ý từng chi tiết bên cạnh mình, các cháu nhất định phải nhớ kỹ từng chi tiết, chi tiết đó quyết định thành bại!
Mông Viễn như thoáng chút suy nghĩ, nói:
- Lão thúc, ý thúc là thông qua mật thám có thể nhận ra phục binh trong khe núi?
- Đúng!
Mông Khanh gật đầu, nghiêm nghị nói:
- Miệng núi Sắc Lặc này là con đường chắc chắn phải qua thảo nguyên xâm nhập vào Đại Quận, người buôn bán nhỏ muốn buôn bán qua đại mạc thì chắc chắn phải qua từ nơi này, nhưng chúng ta lại một đường xuôi phía nam, đã từng gặp đội thương lữ nào chưa? Hoặc một người buôn bán nhỏ nào chưa? Rõ ràng, miệng núi Sắc Lặc này đã sớm bị phong tỏa rồi.
Dừng một chút, Mông Khanh nói tiếp:
- Vậy thì rốt cuộc là ai đã phong tỏa miệng núi Sắc Lặc này, tại sao phải phong tỏa? Cẩn thận phân tích cũng không khó đoán được, ngoại trừ quân Hán thì còn ai vào đây nữa?
Mông Liêu kích động, thán phục:
- Thì ra là thế, thì ra là thế!
Mông Cức kêu:
- Con à, con còn quá non nớt, đừng tưởng rằng học được mấy công phu mèo quào, đọc được vài binh thư là cho rằng mình là thiên hạ đệ nhất rồi, các con có muốn học gì cũng vẫn phải học thật nhiều.
Dừng một chút, Mông Cức nói tiếp:
- Cũng không sợ mà nói cho các con biết, thật ra trước khi chia tay, Thượng Tướng Quân cũng đã dự đoán được quân Hán sẽ phục binh ở chỗ này rồi.
Mông Viễn, Mông Liêu nghe vậy không khỏi hít một hơi khí lạnh, trong con mắt ánh lên sự kính nể.
Mông Cức lại nói:
- Các con, Bạch Mặc nước Hán thật sự lợi hại, tuy nhiên chỉ là để dùng binh cẩn trọng mà thôi, còn Thượng Tướng Quân mới thật sự là dụng binh lợi hại thật sự, Bạch Mặc còn kém xa so với Thượng Tướng Quân.
***
Thấy Bạch Mặc có chút thất thần, Lưu Hằng không kìm nổi hỏi:
- Tướng phụ, ngươi sao vậy?
Bạch Mặc như bừng tỉnh mộng, có chút lúng túng hỏi Lưu Hằng:
- Đại vương, thần nói đến đâu rồi hả?
Trong lòng Lưu Hằng nghi hoặc, nhưng vẫn cung kính nói:
- Tướng phụ vừa mới muốn phải thiết lập quan chuyên doanh bán sắt muối thu lợi ở Sơn Trạch.
Cái gọi là thu lợi ích Sơn Trạch chủ yếu là muối mỏ và sắt, muối sắt chuyên doanh tồn tại đã lâu, người thực hiện sớm nhất là Quản Trọng, Vệ Ưởng biến pháp nhà Tần cũng từng đem muối sắt thu về quốc hữu. Khi Tiêu Hà là tướng quốc cũng áp dụng quốc sách dân tĩnh dưỡng, đồng thời buông ra muối và sắt, cho phép dân chúng kinh doanh. Bạch Mặc trọng nông khinh thương cũng không bận tâm đến mặt này.
Nhưng không thể phủ nhận là việc chuyên doanh muối sắt có doanh thu rất lớn, ví dụ rõ ràng nhất chính là Quan Trung đã xuất hiện vài nhà cự phú chuyên kinh doanh muối sắt, thí dụ như gia tộc Tư Mã buôn muối từ Ba Thục vào Quan Trung, tiền tài thậm chí không thua kém gì Vương gia; Lã gia kinh doanh các loại khí cụ bằng sắt cũng giàu có không thua kém gì.
Lúc này ngân khố nước Hán trống rỗng, Bạch Mặc liền nổi lên ý nghĩ kinh doanh muối sắt trong đầu.
Bạch Mặc cũng từng nghĩ đến việc noi theo nước Sở đi ban bố pháp luật mới, cổ vũ công thương, tuy nhiên việc này cần có thời gian dài mới có hiệu quả, mà vận mệnh thiên hạ hiện nay lại không cho phép Bạch Mặc có nhiều thời gian như vậy, cho nên cân nhắc mãi, Bạch Mặc vẫn lựa chọn kinh doanh muối sắt, thu lợi nhuận lấy hiệu quả mau chóng.
Tuy nhiên để thực hiện chuyên doanh muối sắt, nhất định phải phá hủy những thương gia lớn như Tư Mã gia, Lã gia ở Quan Trung.
Nhưng gia tộc Tư Mã là gia tộc quyền thế nổi tiếng ở Quan Trung, thế lực vô cùng cao trong triều, khó mà động vào, Lã gia thì đã bị Bạch Mặc, Trần Bình liên kết chèn ép, thế lực đã không lớn bằng lúc trước nhưng sự ảnh hưởng ngầm vẫn còn, nếu Bạch Mặc thật sự muốn nhổ tận gốc Lã gia, chỉ sợ không qua được cửa Chu Quan Phu kia.
Cho nên việc này vẫn phải bàn bạc kỹ hơn, ngoại trừ dựa vào ngân khố quốc gia còn dư dật còn phải tìm tìm lỗ hổng của những cự thương kia, điều tra từ Hắc Băng Đài, không ít thương nhân Quan Trung bởi vì ngưỡng mộ quốc sách nước Sở mà trong vô ý có cố tính mà nâng nước Sở lên hạ nước Hán xuống, đây cũng là lỗ hổng để lợi dụng đột phá.
Lập tức Bạch Mặc nói:
- Đại vương, thu lợi từ muối sắt rất phong phú, nếu có thể thiết lập quan chuyên doanh thì có thể mang lại tiền tài thật lớn cho ngân khố quốc gia, còn có thể đả kích với những phú thương không hợp pháp của Quan Trung.
Nói đến đây, Bạch Mặc cố ý dừng lại một chút, tăng thêm giọng điệu:
- Theo thần biết, những thương gia lớn như họ Tư Mã, họ Lã dựa vào tiền tài quyền thế thường xuyên không kiêng nể gì mà mua chuộc triều thần, cao thấp lén lút cấu kết, hơn nữa khiến người ta lo lắng chính là có không ít thương nhân lớn âm thầm cấu kết với nước Sở, tâm này cần phải diệt.
Lưu Hằng biến đổi sắc mặt:
- Có việc này sao?
Bạch Mặc nói:
- Đây đều là tin tức do Hắc Băng đài cung cấp, Đại vương gọi Thái sư đến hỏi là biết liền.
Lưu Hằng gật đầu, đang định gọi thị vệ mời Trần Bình đến, thì thị vệ lại tiến vào bẩm báo:
- Đại vương, Thái sư cầu kiến.
- Mau mau cho mời.
Lưu Hằng phất tay, thị vệ vâng một tiếng khom người lui ra khỏi Thiên Điện, giây lát dẫn theo Trần Bình vội vàng đi vào. Ánh mắt Trần Bình sâu kín, sắc mặt nghiêm trọng. Bạch Mặc thấy vậy trong lòng lập tức khẽ run, nhìn bộ dạng này của Thái Sư, sợ là lại có tin tức xấu rồi.
Quả nhiên, hành lễ với Lưu Hằng xong, Trần Bình nói:
- Đại vương, Thừa tướng, thần vừa nhận được bồ câu đưa tin từ Cửu Nguyên, Phiêu kỵ quân ở Đại Quận miệng núi Sắc Lặc đã gặp quân chủ lực Hung Nô, sau khi chiến đấu kịch liệt, chết quá nửa, Quan Quân Hầu đã suất lĩnh tàn quân lui giữ Cửu Nguyên. Quân Hàn, quân Triệu tham gia trận chiến này toàn quân đã bị diệt!
- Hả?
Lưu Hằng nghe vậy kinh hãi, theo bản năng nhìn sang Bạch Mặc.
- Hung Nô?
Bạch Mặc có chút ngẫm nghĩ hiểu được mấu chốt trong đó, lập tức thở dài nói:
- Đây là "họa thủy tây dẫn", thần đã trúng kế "họa thủy tây dẫn" của sư đệ Tất Thư rồi, ôi!