- Ngừng, ngừng bắn tên.
Thiết Ngưu đột nhiên giơ cao tay phải, nắm chặt bàn tay, hơn trăm chiếc nỏ ngừng bắn, gần chục nghìn cung thủ canh giữ trên tường thành cũng dừng bắn tên.
Quân Tề hung hăng xông lên như thủy triều lại lui về, hung hãn nhổ nước bọt, Thiết Ngưu lại quay đầu nói với Tất Thư:
- Thượng tướng quân, Hàn Tín cũng chỉ đến mức đó, có lẽ tới đây là xong chuyện.
- Xong việc?
Tất Thư lắc đầu nói:
- Không đơn giản như vậy.
- Không đơn giản như vậy?
Thiết Ngư khó hiểu gãi gãi đầu, bỗng ngẳng đầu nhìn rừng rậm đông ngạn sông Tứ Thủy, hỏi:
- Chẳng lẽ khu rừng đối diện có phục binh? Hay là, lệnh thám báo đi thăm dò?
Tất Thư mỉm cười lắc đầu, sau đó nghiêm sắc mặt, quát:
- Thiết Ngưu nghe lệnh.
Thiết Ngưu cấp tiến lên nửa bước, ưỡn ngực về phía Tất Thư, hiên ngang nói:
- Có mạt tướng.
Tất Thư vung áo khoác bạch lụa, giơ cao ngón trỏ tay phải, nói:
- Bản tướng quân cho ngươi lưu lại mười nghìn binh mã, nếu đại doanh có sơ suất gì, bản tướng quân sẽ hỏi tội ngươi.
- Vâng
Thiết Ngưu nhận lệnh.
Tất Thư lại nhìn một vòng những thuộc cấp xung quanh, trầm giọng nói:
- Các chư tướng khác, dẫn theo binh mã, cùng bản tướng xuất trại hội họp với đại quân của Tử Xa tướng quân, quyết tử chiến với Tề quân và Hoài Nam quân.
- Vâng!
Hơn mười tên thuộc cấp nhận lệnh đi.
Chỉ một lát, viên môn đại doanh quân Sở đang đóng kín liền được mở ra, một đội bộ binh trọng giáp, binh kích mâu, khinh binh, cung tiễn thủ và kỵ binh từ bên trong ầm ầm đi ra, trong một thời gian ngắn, liền kết thành một đội hình chỉnh tề, hô vang khẩu hiệu chiến trường.
Đại quân Hàn Tín dẫn đầu đi hội hợp với liên quân Hàn Hạp, Anh Bố.
Nghe tin Hàn Tín tới, Anh Bố gấp tốc cho binh lính đánh sào xa xuống, y bước xuống sào xa, nhìn qua y đã nhận ra Hàn Tín, so với bốn năm trước, Hàn Tín đúng là đã gầy yếu hơn, ánh mắt ẩn chứa thanh khí, trông bộ dạng như người sắp đoạn tuyệt sự sống. Anh Bố thở dài, tiến tới vái chào nói:
- Tề vương, người gầy đi nhiều!
- Hoài Nam Vương, người cũng già rồi.
Hàn Tín đáp lễ, đồng lòng đồng cảm.
Thấy hai vị quốc quân đều có chút bùi ngùi, Triệu Viêm khẩn trương khuyên nhủ:
- Đại vương, Hoài Nam Vương, đây không phải lúc ôn lại chuyện cũ, mời hai vị Đại Vương mau lên xe, chỉ huy địa quân đánh bại quân Sở.
- Đúng, đúng, đúng, chiến sự quan trọng!
Anh Bố khẩn trương túc thủ, đưa Hàn Tín lên sào xa.
Một lát sau, sào xa đã lên không trung, Anh Bố chỉ vào chiến trường náo loạn phía dưới nói với Hàn Tín:
- Tề Vương, trận này tình hình của chúng ta không có mấy lạc quan, quân Sở hiện tại mặc dù binh lực đang nằm trong tình thế bị bao vây, nhưng trang bị của chúng tốt hơn chúng ta, sĩ tốt cũng mạnh, người xem, trận này chúng ta rõ ràng đã rơi vào tình thế hạ phong.
Hàn Tín yên lặng gật gật đầu, không cần Anh Bố nói ông ta cũng biết.
Liên quân đúng là đã rơi vào tình thế bị động, Hoài Nam quân chiến đấu vì sự sinh tồn, tam quân phục vụ quên mình, tình hình có chút tiến triển, nhưng Tề quân lại có vẻ đuối sức.
Anh Bố do dự một lát, cuối cùng nói:
- Tề vương, thất bại trong lần tập kích đại doanh quân Sở, liên quân đã phân tán nhuệ khí, không bằng ta tạm thời lui binh, đợi ngày sau quyết chiến với quân Sở.
Giờ phút này, Anh Bố bắt đầu có ý rút lui, trận đấu này của liên quân với quân Sở căn bản cũng chỉ là màn khói, mục đích vẫn là khiến quân Sở dốc toàn lực ứng chiến, tạo cơ hội để Hàn Tín dốc binh lực đánh lén quân Sở, hiện tại, lần tập kích đã thất bại, vậy trận chiến này, tốt nhất không nên tiếp tục đánh nữa.
Bởi vì hiện tại tình hình liên quân không hề khả quan, năng lực chỉ huy của Hàn Tín dù không ai sánh bằng, cũng không thể nghịch được ý trời. Thể lực tướng sĩ liên quân có hạn, kết quả tốt nhất cũng chỉ có thể ngang sức ngang tài với quân Sở. Có thể điều mà liên quân muốn không phải là một trận hòa, cho nên có tiếp tục chiến đấu tiếp, không bằng chuẩn bị tốt ngày sau quyết chiến.
Hàn Tín lại khoát tay áo, thản nhiên nói:
- Hoài Nam vương, trước không nên vội lui binh.
- Ồ?
Anh Bố nghe vậy trong lòng ngạc nhiên, hay là Tề quốc có đội kỵ binh khác? Bạn đang đọc chuyện tại TruyệnFULL.vn
***
Thiết Đán cắm đao xuống đất, giống như trâu đực chạy hai trăm mét vào tháng sáu, thở hổn hển.
Thời gian dài, sự liều chết ở cường độ cao nhất gần như đã làm bầu không khí của Thiết Đán thêm ngột ngạt hơn, ngay cả thở dốc y cũng cảm thấy đau, máu đỏ thẫm từ trán y dòng dòng chảy xuống, lại chảy xuôi vào khóe mắt, Thiết Đán trợn tròn mắt nhìn lại, toàn bộ thế giới dường như bị bao phủ một màn sương hồng.
Ô ô ô...ngoài thành lại vang lên tiếng kèn trầm thấp.
Khóe miệng Thiết Đán nở một tia cười thảm, Tề quốc chết tiệt, lại muốn tiến công?
Thiết Đán đã không nhớ rõ đã đánh lùi mấy đợt tiến công của Tề quân, nhìn lại, trên đầu thành, dưới tường thành, thi thể quân tướng hai bên đã chất đầy trong chiến hào, có quân Sở, Tề quân càng nhiều hơn, không khí nồng nặc mùi máu tươi, ngay cả một lão binh như Thiết Đán mà cũng không chịu nổi, muốn ói ra.
- Tới đây, mau tới đây, phóng ngựa lại đây!
Thiết Đán dưới đáy lòng không ngừng hò hét, những vết thương ngày càng trầm trọng, y kéo hoành đao nặng trịch, lạnh như băng lên, chậm rãi đặt trước ngực, trên hoành đao là ánh mặt trời xuyên tầng mây đang chiếu xạ xuống, chỉ một thoáng phản xạ ra màu hồng tươi đẹp.
Phía sau Thiết Đán, các tướng sĩ quân Sở từng người một nối nhau đứng lên, run rẩy đứng vững trên đất.
Không khí nồng nặc mùi máu tươi, Thiết Đán đột nhiên ngửa mặt lên trời giận dữ nói:
- Mênh mông đại Sở.
- Oai hùng tử sĩ..
Càng lúc càng nhiều quân Sở đứng lên, ngửa mặt lên trời rống giận.
Thiết Đán vươn tay trái lau mau loãng trên mặt, duỗi ngón trở ra liếm nếm, lại rống giận:
- Máu chưa chảy khô, máu chưa chảy khô...
Thiết Đán rống giận giống như Lang Vương rít gào, trên đầu thành quay cuồng kích động, lâu mà không nghỉ.
Một lão binh từ vũng máu bò lên, thần sắc lạnh lùng đem nửa thanh ruột tràn ra ngoài cơ thể nhét vào trong miệng vết thương, lại thêm một lão binh từ trong đống xác chết giãy dụa đứng lên, nhổ xuống mũi tên còn đang căm ở trên mắt phải, lại một lão binh giúp đỡ lỗ châu mai cũng chậm rãi đứng lên, đùi y đã bị tróc sạch, lộ rõ xương trắng, máu tươi đầm đìa chảy xuống.
Lúc tiếng rống giận dữ của Thiết Đán theo gió cuốn đi, dường như mấy trăm quân Sở còn tồn tại như gặp được bầy sói đang bị cường địch khiêu khích, một đám hiên ngang rống giận như muốn dời sông lấp biển.
- Chết chưa ngừng chiến!
- Chết không ngừng chiến!
- Chết không ngừng chiến
***
Tào Thọ nghiêm nghị, chân cũng không kìm được lùi về phía sau nửa bước.
Những binh sĩ Sở quốc chết tiệt, đúng là ngoan cường vượt quá sức tưởng tượng, đã đến như vậy mà khí thế còn như thế?
Giờ khắc này, Tào Thọ nhất định phải thừa nhận, quân Sở là những tướng sĩ ngoan cường nhất mà y từng gặp từ khi chào đời tới giờ, chúng không chỉ là quân đội phòng ngự mạnh nhất, mà ý chí còn vô cùng ngoan cường! Có vài lần, Tề quân đã đánh tới đầu thành, nhưng cuối cùng, lại bị quân Sở cứng rắn đuổi chạy về.
Đám người điên này, thời khắc mấu chốt đúng là dám làm liều.
Nhìn quanh trái phải, một đám người, một đội thương tật, tướng sĩ Tề quân ủ rũ, Tào Thọ lập tức cảm thấy lưa nóng bừng bừng, ba mươi nghìn cấm quân tinh nhuệ nhất Tề quốc, tấn công có ba nghìn binh lính Sở quân gác thành nhỏ nhoi, chiến đấu kịch liệt hau ngày, chết năm sáu nghìn quân, không ngờ còn kém cỏi vậy?
Nếu không phải đại chiến đang trước mặt, Tào Thọ thật muốn đâm đầu chết ngay đi.
Nhìn lại, ánh mắt Tào Thọ đã dấy lên chiến ý, hơn nữa là chiến ý hừng hực hơn trước, dường như có hai luồng nhiệt lớn từ trong đồng tử của y thiêu đốt ra, thành Phù Ly, trong có cả quân lương và đồ quân nhu, Tào Thọ tình thế đã ép buộc. Quân Sở phía trước có chống đỡ thế nào cũng không thay đổi được kết quả cuối cùng của trận đánh.
Trong tiếng kim loại ma sát réo rắt, Tào Thọ chậm rãi rút kiếm, lúc này đây, ý muốn đích thân xung trận!
Tiếng kèn vang vọng trời cao, trống trận đánh lên làm nhiệt huyết người người sôi trào, Tào Thọ cầm thanh trường kiếm trong tay chỉ về phía trước, tiến những bước nhanh vội, ngay sau đó, ầm ầm hô vang:
- Tiến công...
***
Trên đầu thành, Thiết Đán vẻ mặt lạnh lùng.
Tề quân đông nghìn nghịt như thủy triều tiến về phía đầu thành, những chiếc thang dài lại ùa lên, trên đầu thành, Thiết Đán và mấy trăm tên quân Sở may mắn sống sót căn bản là thờ ơ, tên sớm đã bắn hết, cây lăn, đạn đá, và dầu hỏa cũng không còn, trong kho hàng còn lại rất nhiều, nhưng không ai, và cũng không còn kịp đi vận chuyển tới.
Tuy nhiên, bọn họ còn có người, bọn họ còn có thể để mạng lại giữ thành!
Chỉ cần còn một quân Sở còn sống, người Tề quốc đừng hòng bước vào thành Phủ Ly nửa bước.
Trong sự chờ đợi làm người ta nghẹt thở, một viên tướng khoác áo, cầm trong tay bảo kiếm của Tề quân tướng lãnh xông về phía trước đầu thành.
Nắm chặt trong tay hoành đao nhỏ máu, Thiết Đán đột nhiên bước lên hai bước, đánh xuống một đao, chỉ nghe thấy tiếng nổ vang, sức mạnh hoang dã khiến quân Tề ngã rạp, Thiết Đán thét lên một tiếng trầm đục, tay phải không còn có thể nắm chặt chuôi dao, hoành đao nặng trịch rời khỏi tay bay ra, kêu leng keng rồi rơi xuống cách đó mười bước.
Con ngươi Thiết Đán lộ rõ vẻ cuồng bạo, mở rộng hai mắt nhìn về phía đại tướng Tề quân, đại tướng Tề quân một kiếm đâm ra, thoáng chốc xuyên thủng bụng Thiết Đán, Thiết Đán nhíu mi, thân hình cường tráng vồ xuống trước, hai cánh tay thiết hung hăng khép lại, bóp chặt cổ tướng quân Tề quốc, không hề buông tay.
Đại tướng Tề quân nổi giận, lại một kiếm nữa đâm ra, thoáng chốc biến bụng Thiết Đán trở thành cái sàng.
Thiết Đán vẻ mặt dữ tợn, máu tươi đỏ sọc như nước suối theo miệng y ồng ộc chảy ra, nhưng y vẫn không chịu buông tay, không buông là không buông, trừ khi bố tắt thờ, nếu không đừng hòng mơ tưởng có thể bước vào thành Phủ Ly, đừng mơ...Trước khi hấp hối, Thiết Đán rõ ràng nghr thấy tiếng kèn từ xa, đó là...kèn quân Sở?
Lập tức, ánh mắt Thiết Đán lướt qua chiến trường ồn ào náo động, dừng lại ở ngoài thành.
Ngoài thành, một đội quân Sở mặc trọng giáp từ trong rừng rậm hùng hổ lao ra, phía trước đám quân Sở đó, một cây cờ lớn màu vàng vô cùng bắt mắt, trên cây cờ có thêu một đầu mãnh hổ đang giương nanh múa vuốt, Hổ Bí Quân, Tấn Tương tướng quân Hổ Bí Quân rốt cuộc đã tới Phù Ly...bảo vệ!