Hàn Tín nhíu mày, hỏi:
- Như vậy có bao nhiêu người qua Giang Đông lánh nạn?
Hàn Tín thực đúng là cần phải quan tâm đến chuyện này, nếu đúng như vậy, vất vả mới cướp được đất Lương, kết quả hết thảy dân chúng lại chạy qua Giang Đông, hắn còn gì để sử dụng đất Lương?
Triệu Viên nói:
- Các huyện cấp báo đã có vài vạn người chạy nạn. Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn
- Đúng là lũ điêu dân!
Túc Vệ Lang Tướng Tào Thọ giận dữ nói:
- Đại Vương, không bằng phát binh bắt bọn họ trở về!
Triệu Viêm sắc mặt khẽ thay đổi, cố nén trong lòng không nói gì thêm, Hàn Tín giơ tay ngăn Tào Thọ lại, nói:
- Không được, chỉ dựa vào việc bắt giữ không giải quyết được vấn đề, tức khắc truyền chiếu lệnh tới các quận, các huyện mở kho lương tiếp tế nạn dân, ngoài việc đó ra, thuế ruộng của bốn quận hơn sáu mươi huyện đất Lương trong vòng ba năm không thu thuế!
Lâu Kinh nghe vậy không khỏi nhẹ lòng, nhẹ nhàng vuốt cằm, trên mặt cũng nổi lên một tia mỉm cười.
Triệu Viêm nghe vậy cũng vội chạy đến vái lạy, giọng điệu vô cùng thành khẩn nói:
- Thần thay mặt hơn một trăm năm mươi vạn bá tánh trăm họ bốn quận hơn mươi huyện Đất Lương tạ ơn hoàng ân của Đại Vương.
Hàn Tín phẩy tay áo, trầm giọng nói:
- Cần phải đối xử tử tế với dân chúng, tuy nhiên đối với những kẻ lan tin đồn mê hoặc lòng người cần phải nghiêm trị, truyền lệnh tới các huyện chỉ cần bắt giữ được gian tế Sở Quốc giết không tha!
- Rõ!
Triệu Viêm lại vái lạy, lĩnh mệnh đi.
Thành Bắc Hàm Dương, sơn trang Lục Liễu.
Sơn trang Lục Liễu chỉ là một trang viên bình thường, trang viên giống như vậy ở bắc thành Hàm Dương không tới một trăm cũng phải đến tám mươi, dân chúng chỉ biết là trang chủ Lục Liễu sơn trang là một vị trung y thánh thủ, cũng rất ít người biết đến, Liễu trang chủ cũng là một người có kiếm thuật siêu quần, Lã Trĩ cũng là tình cờ mà biết được.
Xe ngựa của Lã Trĩ đi thẳng vào trang, gia đinh thủ vệ căn bản không dám ngăn cản.
Nghe tin Vương Hậu giá lâm, Liễu trang chủ vội vàng ra nghênh đón sau đó dẫn Lã Trĩ vào bên trong.
Đuổi những kẻ xung quanh thoái lui, Lã Trĩ trực tiếp nói:
- Liễu trang chủ, bản cung biết ngươi y thuật cao minh, hơn nữa kiếm thuật cũng rất cao cho nên bản cung muốn mời ngươi tiến cung giết hai người.
- Tiến cung giết người?
Liễu trang chủ ngạc nhiên nói:
- Vương Hậu thật biết nói đùa, tại hạ tuy rằng học qua vài năm kiếm thuật, ba năm nhàn rỗi tự mình nghiên cứu cũng không đáng kể, nhưng tiến cung giết người chuyện này tuyệt đối không thể được, chỉ dựa vào chút đạo hạnh kiếm thuất của tại hạ ắt không làm được. E là còn không vượt qua được bức tường uyển của cấm cung chứ đừng nói đến chuyện tiến cung giết người.
- Việc vào cung, bản cung tự có biện pháp.
Lã Trĩ phẩy phẩy tay áo, nói:
- Nếu bản cung dẫn ngươi vào cung, ngươi có thể thay bản cung giết hai người kia hay không?
Nói xong, Lã Trĩ liền lấy từ trong ống tay áo ra hai phong quyển, sau khi mở ra cũng là hai bức họa, một bức là một mỹ nhân thiên kiều bá mị, một bức khác vẽ một thiếu niên hơn mười tuổi.
Liễu trang chủ thoáng chốc hai mắt nhìn chăm chú, nói:
- Đây chính là Thích phu nhân cùng Như Ý công tử sao?
- Không sai.
Lã Trĩ không có phủ nhận, lãnh đạm nói:
- Chính là còn tiện nhân này và đứa con nghiệt chủng của ả.
Liễu trang chủ vuốt râu, trầm ngâm nói:
- Thích phu nhân là cơ thiếp được Đại Vương sủng ái, Như Ý là công tử được Đại Vương yêu mến, bên cạnh hai người này khẳng định có rất nhiều thị vệ bảo vệ, nếu muốn giết họ ở trong cung chỉ dựa vào một mình tại hạ e là không được, cần phải có thêm vài danh kiếm cùng đi mới được.
Lã Trĩ nói:
- Liễu trang chủ có chọn được người thích hợp hay không?
Liễu trang chủ nói:
- Vương Hậu, chọn người thích hợp thực ra là có, tuy nhiên việc này không phải đơn giản, dù sao với thân phận của Thích phu nhân và Như Ý công tử, trước nếu nói mọi việc trôi chảy chúng ta không bị giết tại cung đình, may mắn trốn thoát. Nhưng Đại Hán Quốc chúng ta tuyệt đối cũng không thể ở lại nữa, vì vậy việc này giá cả...
Lã Trĩ quay đầu lại, tay vẫy vẫy một cái liền có thị vệ nâng một thùng lớn mang vào đại sảnh, sau đó Lã Trĩ tự mình tiến lên mở, bên trong toàn là vàng bạc châu báu. Con người Liễu trang chủ liền toát ra vẻ tham lam không thể che dấu được, Lã Trĩ cũng khẽ mỉm cười nói:
- Liễu trang chủ, chỗ này đều là của ngươi, sau khi sự việc thành công bản cung sẽ có trọng thưởng khác!
Ánh mắt Liễu trang chủ cũng lóe sáng không rời khỏi đống vàng bạc châu báu, vừa xoa tay vừa nói:
- Vương Hậu, chuyện mua bán này khi nào người trong cung chuẩn bị xong thì phái người qua đây báo cho tại hạ một tiếng là được, chỉ cần Vương Hậu để người của tại hạ vào cung. Thích phu nhân và Như Ý công tử chắc chắn phải chết là điều không phải nghi ngờ!
- Được!
Lã Trĩ vui vẻ gật đầu nói:
- Quyết định như vậy nhá!
Dứt lời, Lã Trĩ cũng không nói thêm nữa câu vô nghĩa, liền xoay người đi.
Tiếng bước chân của Lã Trĩ vừa mới đi xa, đột nhiên con mắt của Liễu Trang chủ lộ vẻ tham lam biến mất, sau đó tiến đến giá sách, từ mặt sau giá sách một cánh cửa nghiêng nghiêng mở ra, thoáng chốc tiến vào đã mật đạo, bỗng nhiên từ cửa sổ tại hậu hoa viên của Lục Liễu sơn trang liền có một bồ câu đưa thư bay ra, tung cánh banh vào trời đêm.
Tỷ Lăng, thượng thư phòng Sở Vương cung.
Hạng Trang còn đang xem số liệu thống kê về công thương nghiệp đất Sở mà Lệnh Doãn phủ đã dâng lên, thí dụ như công xưởng sử dụng một nghìn nhân công có bao nhiêu nhà? Thí dụ như một năm đất Sở tổng sản lượng đao tinh luyện là bao nhiêu? Thí dụ như một năm ủ được bao nhiêu rượu, Hạng Trang hiểu rất rõ ý nghĩa của những con số đó là gì.
Nhìn số liệu cầm trên tay, Hạng Trang trên mặt rốt cục cũng lộ ra vẻ tươi cười.
Trải qua hơn mười năm khổ tâm nuôi trồng, công thương nghiệp của Sở Quốc rốt cục cũng đã có quy mô.
Mười mấy năm trước đây, Sở Quốc cải cách so với Hán Quốc không có ưu thế rõ rệt, thậm chí còn kém hơn, biểu hiện trực tiếp nhất cho thấy, Hán Quốc tích góp lương thực nhiều hơn Sở Quốc, nhưng đây cũng là có nguyên nhân riêng, bởi vì Sở Quốc muốn tăng giá nuôi trồng của công thương nghiệp mà Hán Quốc thi hành chính sách trọng nông ức thương căn bản không cần cướp nông tế thương.
Nhưng hiện tại, công thương nghiệp Sở Quốc đã tạo thành quy mô, từ nay về sau không cần lấy nông nghiệp để cứu đỡ thương nghiệp. Hạng Trang có lý do để tin tưởng, thực lực của Sở Quốc đang tăng trưởng mạnh, đời sau có một thuật ngữ " gà xì hơi" của Sở Quốc rất nhanh sẽ để lại Hán Quốc phía sau, còn các nước Tề Quốc, Triệu Quốc, Hoài Nam Quốc càng không cần phải nói đến.
(Gà xì hơi: GDP)
" Gà xì hơi" gia tăng, tiềm lực chiến tranh của Sở Quốc cũng tăng trưởng, chỉ chờ phủ binh Kinh Tương, Ba Thục huấn luyện thành quân, Sở Quốc liên tục có thể dùng binh để đối ngoại, hơn nữa tuyệt đối sẽ không xuất hiện việc thiếu lương thực mà không thể tiếp tục cục diện nữam nhiều nhất cũng chỉ là làm tăng giá cả mà thôi, hay còn gọi là lạm phát.
Nói ngắn gọn lại một câu, Sở Quốc dùng mười năm ẩn mình đổi lại nền công thương nghiệp phát triển. Điều này là bởi vì, công thương nghiệp của Sở quốc là cùng nhịp thở với chiến tranh, chỉ có Sở quốc duy trì liên tục đối ngoại dụng binh, tướng tài nước Sở có thể không ngừng nhận được tiền thưởng, tướng sĩ quân Sở nhậnđược tiền thưởng rồi thì sẽ có tiêu phí, công thương nghiệp nước Sở mới có thể phát triển, điều này cũng là một vòng tuần hoàn.
Trong khi Hạng Trang đang mừng thầm trong lòng, Khuất Bất Tài bỗng nhiên từ một góc sáng đi ra, bẩm báo:
- Đại Vương, vừa mới nhận được bồ câu đưa tin từ Hàm Dương, bộ phận Ô Mộc Nhai tại Hàm Dương nhận được một vụ làm ăn lớn, Vương hậu Lã Trĩ Hán Quốc bỏ ra số tiền lớn yêu cầu chúng ta thay ả vào cung ám sát thích phu nhân cùng Lưu Như Ý.
- Vậy sao?!
Hạng Trang nghe vậy trong lòng lay động.
- Có chuyện này sao?
- Đây là mật tin.
Khuất Bất Tài dứt lời, lại cầm phong thư đưa cho Hạng Trang.
Hạng Trang vội vàng xem mật tin, trong đầu đột nhiên sinh ý niệm, lập tức hỏi Khuất Bất Tài, nói:
- Lão Khuất, nếu quả nhân không nhớ nhầm, Lưu phu nhân và Lưu Như Ý hẳn là đang ở Ương Vị cung?
Khuất Bất Tài gật đầu, đáp:
- Đúng vậy, sau khi Vị Ương cung khánh thành, Lưu Bang liền chuyển tới Vị Ương cung còn Trường Nhạc cung tặng lại cho Thái Tử Lưu Doanh và Vương Hậu Lã Trĩ. Thích phu nhân là cơ thiếp được Lưu Bang sủng ái nhất, Lưu Như Ý là đứa con Lưu Bang thương yêu nhát, hai mẫu tử cũng đi theo tới Ương Vị cung.
Con mắt Hạng Trang thoáng chốc hiện lên một đạo hàn quang, trầm giọng nói:
- Lã Trĩ có thể đưa người của chúng ta vào đối mặt với Thích phu nhân cùng Lưu Như Ý thì cũng là có thể đưa chúng ta gặp Lưu Bang, chúng ta có thể ám sát Thích phu nhân cùng Lưu Như Ý thì cũng có cơ hội ám sát Lưu Bang, Lão Khuất, có phải như vậy không?
Khi xuất hiện ý nghĩ này, Hạng Trang liền không thể giữ được bình tĩnh. Lúc này tại Hán Quốc, dòng họ Lưu cùng họ Lã mâu thuẫn vô cùng căng thẳng, nếu lúc này Lưu Bang chết bất đắc kỳ tử...
Khuất Bất Tài nói:
- Đại Vương, hình như là như vậy.
Hạng Trang kích động nói:
- Lão Khuất, việc này chúng ta gộp lại làm một...
Khuất Bất Tài gật gật đầu, tiến đến trước mặt Hạng Trang, hai quân thần thì thầm to nhỏ bí mật gì đó.
Hàm Cốc Quan, đoàn xe Lưu Bang vừa mới thông qua trạm kiểm soát, chậm rãi đi về phía Hàm Dương.
Nằm ở trong xe ngựa xa hoa, Lưu Bang đang nhắm mắt ngủ gật bỗng nhiên một cơn gió mát làm rùng mình một cái, mơ mơ màng màng đột nhiên bừng tỉnh. Lưu Tị canh giữ bên ngoài xe ngựa vội thúc ngựa tiến lên, thân mật hỏi han:
- Đại Vương, làm sao vậy?
- Không, Không có việc gì.
Lưu Bang phẩy phẩy tay áo, không hiểu nói:
- Vừa rồi ta tự nhiên cảm thấy lạnh, tuy nhiên bây giờ tốt rồi.
- Lạnh?
Lưu Tị nghe vậy ngạc nhiên, nhiệt độ rất cao, khoác áo giáp giống như nằm trên lò hấp, nóng tới mức làm người ta phải phát điên, không ngờ Vương lại cảm thấy lạnh? Lẽ nào Đại Vương bị phong hàn sao? Lập tức Lưu Tị nói:
- Đại Vương, có cần gọi thái ý hay không?
- Truyền thái y làm gì?
Quả nhân không có bệnh.
Lưu Bang chau mày, lại nói:
- Lã Quận Thủ đâu?
Lưu Tị vội nói:
- Lã Quận Thủ vừa đổi xe dùng ngựa nhanh chóng đi tới Hàm Dương rồi.
Lưu Tị ngừng lại một chút, lại nói tiếp.
- Đúng rồi, trước khi đi hắn còn nhờ mạt tướng chuyển lời cáo từ Đại Vương, lần này đi Hàm Dương, hắn nhất định sẽ không phụ lòng kỳ vọng của Đại Vương.
Lưu Bang khẽ thở phàm, lời nói của Lã Trạch không đầu không đuôi, Lưu Tị nghe không hiểu nhưng Lưu Bang hiểu được ý tứ trong đó, Lã Trạch rõ ràng muốn nói với Lưu Bang lần này đi Hàm Dương hắn nhất định sẽ nghĩ cách thuyết phục Lã Trĩ, Lã Đài cùng với toàn bộ gia tộc họ Lã, khiến cho toàn bộ gia tộc họ Lã vĩnh viễn nguyện trung thành với Lưu Hán, vĩnh viễn không nảy sinh dị tâm.
Không thể không nói, Trần Bình hiến kế nhường ngồi đúng là rất cao minh, Trần Bình nắm rõ nhân tính của Lã Trạch hơn nữa hắn biết Lã Trạch trời sinh tính rộng lượng. Một khi Lưu Bang muốn thoái vị, khẳng định Lã Trạch hiểu ý nảy sinh sự áy náy trong lòng, ngược lại sẽ yêu cầu toàn bộ gia tộc họ Lã nhượng bộ, bảo đảm địa vị thống trị của Lưu Hán
Ba ngày sau, Lã Trạch thuận lợi đến Hàm Dương, chưa kịp tắm rửa gió bụi trên người, Lã Trạch đã triệu tập tất cả con cháu Lã Trạch đến phủ Phiêu Kỵ tướng quân của Lã Đài. Ngoại trừ con cháu họ Lã, còn có tâm phúc của họ Lã là Đinh Phúc, Phó Khoan, Chu Chẩn...chừng hơn hai mươi người, hơn nữa đều là những lão tướng trong quân.
Tập đoàn họ Lã không chỉ có riêng cha con Lã Trạch, Lã Đài, còn một nhiều tướng già là lực lượng trung kiên trong quân đội. Lưu Bang nếu dám ra tay đối với họ Lã, thì những lực lượng trung kiên này sẽ lập tức phản bội Hán, vậy thì cuộc nội chiến khó mà tránh khỏi. Điều này cũng là nguyên nhân mà Lưu Bang không dám hạ sát thủ đối với họ Lã.
Ngoài ra, giữa Lã Trạch cùng với các trọng thần Tiêu Hà, Hạ Hầu Anh, Tào Tham, Quán Anh cũng có tình nghĩa sâu đậm. Nhớ năm xưa, nếu không có Lã công xuất tiền giúp đỡ Lưu Bang, Lưu Bang căn bản không có tiền tuyển quân mua ngựa, mà đám người Tiêu Hà cũng sẽ không đi theo Lưu Bang. Hiện tại tuy nói Tào Tham, Quán Anh đã chết, nhưng còn hai lão tướng Tiêu Hà, Hạ Hầu Anh vẫn còn sống.
Nếu không như vậy, Lưu Bang sao có thể nhân từ nương tay chứ? Phải biết rằng loại người vô lại xuất thân phố chợ này ngay cả nữ nhân cùng con trai do mình sinh ra cũng có thể đẩy xuống xe, hơn nữa ngay cả bát canh thịt phụ thân mình cũng ăn được, loại người bụng dạ đen tối còn không chú trọng tình cảm vợ chồng thì làm sao chú trọng tình cảm quân thần? Trong mắt ông ta chỉ có quan hệ thiệt hơn mà thôi!
Tuy nhiên, cũng phải thừa nhận, Lưu Bang này ngụy trang mình rất tốt. Bản chất ông ta là kẻ lòng lang dạ sói nhưng ở ngoài mặt thì lại tỏ ra là người rộng lượng nhân nghĩa hơn Phật, hơn nữa vào thời khắc quan trọng lại biết biến hóa, bằng không cũng sẽ không để đám người Tiêu Hà, Chu Bột, Lã Trạch lâm vào cảnh đầu rơi máu cháy.
Trong đại sảnh của phủ Phiêu Kỵ tướng quân, Lã Trạch, Lã Thích Chi, Lã Đài, Lã Sản, Lã Tắc, Lã Lộc, các con cháu họ Lã cùng với Phó Khoan và hai mươi mấy tướng già tâm phúc toàn bộ đã tề tựu. Tuy nhiên lúc này lại không có Vương hậu Lã Trĩ.
Con trai cả của Lã Thích Chi rất nhanh đưa ra nghi vấn:
- Bá phụ, cô sao còn chưa tới?
Lã Trạch khoát tay, không trả lời Lã Tắc, không có Lã Trị tham gia hội nghị hôm nay thì quyết định sẽ là Lã Trạch. Lã Trạch thấy, rõ ràng Lã Trĩ bởi vì Thái Tử Lưu Doanh bệnh nặng mà rối loạn, có nàng tham gia hội nghị chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến cảm xúc đối với con cháu họ Lã, bất lợi cho sự quyết định chính xác của họ Lã.
Lã Thích Chi nói:
- Đại ca, lần này huynh quay về Hàm Dương có phải là vì việc phong vương không?
Không đợi Lã Trạch trả lời, Lã Sản đã nói:
- Theo như con thấy, cha sớm nên được phong vương rồi.
Vừa dứt lời, Lã Tắc, Lã Lộc cùng với Phó Khoan và hai mươi mấy tướng già tâm phúc đều phụ họa theo. Bất kể là kinh nghiệm hay là liện chiến công, Lã Trạch đích thật là sớm nên được phong vương. Cho nên con cháu họ Lã và hai mươi mấy tướng già tâm phúc vừa nhắc tới chuyện này, tất cả đều tỏ lòng căm phẫn, kích động.
Lã Trạch thở dài, hỏi Lã Đài:
- Đài nhi, ý kiến của con thì sao?
Lã Đài chắp tay thi lễ, hiên ngang đáp:
- Con hoàn toàn nghe theo phụ thân. Phụ thân muốn phong vương vậy thì phong vương. Phụ thân nói không phong vương, thì không phong vương.
Sự căng thẳng trong lòng Lã Trạch buông lỏng xuống. Trước khi đến Hàm Dương, ông ta lo lắng nhất chính là Lã Đài tuổi trẻ hừng hực, chịu sự ảnh hưởng mê hoặc của Lã Trĩ mà bắt đầu nảy sinh ý nghĩ phản bội. Hiện tại xem ra Lã Đài vẫn biết tiến lui, có Lã Đài quản lý họ Lã, cho dù ông ta có chết thì họ Lã cũng sẽ không suy tàn. Có lẽ còn có thể hưng thịnh thêm cũng chưa biết chừng.